Chương 978: Trở Lại
Tê Giác phát ra một âm thanh ken két, bất an và đột nhiên dừng hẳn lại. Sunny ở lại trên nóc vài giây, cúi xuống nhìn với biểu hiện u ám, rồi nhảy khỏi. Nhẹ nhàng đặt chân lên tuyết, cậu bước đi vài bước và nhìn APC tàn tạ.
Cỗ máy hùng mạnh này...đã từng có ngày tháng tốt đẹp hơn.
Thân bọc giáp của nó đầy những vết trầy sâu và những tấm chắp vá kim loại tạm bợ. Cái mũi đâm ở trước Tê Giác thì đã biến dạng và nhuộm đỏ, cơ cấu kích hoạt đã bị hỏng không thể chữa trị và kẹt ở vị trị thả xuống.
Sáu bánh xe mạnh mẽ vẫn nguyên vẹn, nhưng mà toàn bộ hệ thống đẩy phụ hoặc là đã cạn hoặc là đã bị phá hủy.
Nhưng thứ khiến Sunny lo lắng nhất thì là những nội tạng nhạy cảm của APC. Bất chấp việc Kim và Samara đã nỗ lực cố giữ chúng không hoàn toàn hư hỏng, phần lớn những hệ thống đang dần chết đi. Tê Giác đã trải qua quá nhiều ngược đãi, và bây giờ, nó có vẻ như đang muốn hư rồi.
Một tiếng thở dài buồn bã, đắng chát thoát khỏi môi Sunny.
'Chết tiệt.'
...Đằng sau cậu, những phương tiện còn lại trong đoàn cũng trong điều kiện tương tự. Cột phương tiện tồi tàn kéo dài nhiều cây số, mỗi chiếc đều có những dấu hiệu tổn thương từ chiến đấu và hao mòn. Đa số những phương tiện không chịu nhiều thiệt hại như Tê Giác, vì nó là phương tiện tiên phong, nhưng mà ngược lại, đa số chúng không được bảo bọc và cứng cáp như APC đặc chế của những người Bất Thường.
Sau khi quan sát điều kiện của đoàn một hai phút, Sunny quay người và đi về trước. Đi ngang qua giữa hình dạng to đùng của Vật Kim Tởm, và hình dạng nhỏ hơn, nhưng đáng gờm tương tự của Đen Đen, cậu ngừng lại và nhìn thung lũng rộng lớn bên dưới.
Trong lúc cậu làm vậy, Quạ đậu xuống vai cậu.
Sunny và ba Tiếng Vang yên lặng một lúc.
Thung lũng phủ đầy tuyết, nhưng mà nó không thể che giấu đất đá bị xới lên và những dấu hiệu khác của một trận chiến hủy diệt mà chắc chắn từng xảy ra ở nơi này. Những hố lởm chởm và đất đông cứng thành từng đống rải rác khắp nơi, cho thấy đã từng có một đợt oanh tạc nặng nề. Một ngọn núi xương cháy đen ghê rợn gần dốc núi, và cách đó một đoạn là một bãi tha ma với những cỗ máy chiến tranh hư hại.
Hàng ngàn Sinh Vật Ác Mộng đang di chuyển qua tuyết.
Tệ hơn nữa, mười ba Cổng hoạt động vòng quanh thung lũng, xé rách hiện thực.
"Đúng là một nơi tồi tệ."
Sunny chần chừ một giây, rồi nhìn Naeve, người mà vừa đến đỉnh đồi. Người Đi Đêm đang nhìn xuống dưới với gương mặt chua chát, cánh tay gãy của ông ta vẫn được băng bó. Vết thương đó là từ vài ngày trước và vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Sunny mỉm cười.
"...Ừm. Nó thậm chí còn tồi tệ hơn khi bảy cánh Cổng mới hiện ra ngay khi chúng tôi cố xử lý sáu cái vừa xuất hiện, bao vây cả sư đoàn. Đó là cách Nam Cực chào đón chúng tôi, lâu lắm rồi."
Quả thật, Sunny biết rõ thung lũng này. Đây là nơi cậu đã chiến đấu trận chiến thực thụ đầu tiên ở Góc Nam, triệu hồi Thánh để bảo vệ những người lính bình thường. Cúi xuống, cậu có thể nhận ra những điểm nơi cậu đã giết những Hộ Vệ Cổng, cũng như điểm mà sư đoàn đã thiêu những người chết trước khi rời khỏi.
Cậu đang cảm thấy...hoài niệm?
Ừ thì, dù sao cũng không quan trọng.
Thứ quan trọng là thung lũng này chỉ cách Falcon Scott một ngày đường.
Họ cuối cùng đã đến...gần đến.
Rốt cuộc, đã mất đoàn hai tuần để đến đây. Tháng sáu đã gần hết, nhưng mà đêm dài ở Nam Cực vẫn không cho thấy dấu hiệu kết thúc. Thế giới vẫn tăm tối như mọi khi, và đầy những thứ kinh dị ghê tởm, như mọi khi.
Không có gì thật sự đáng chú ý trong hai tuần qua. Nó đã là một sự chật vật liên tục, gian nan và khổ sở vì sống còn. Mỗi cây số họ đi qua đều hơi khó hơn một chút. Vô số những trận chiến lớn nhỏ mà họ chiến đấu như hòa vào thành một, và những cái tên của những người lính và dân thường mà Sunny mất cũng vậy.
Nhìn chung, rất ít người chết...tương đối. Cân nhắc đến kích thước của đoàn, số thương vong đó là không đáng kể.
Nhưng con người không phải con số.
Sunny nhăn mặt và nhìn đi.
Cậu có lẽ đã mang hầu hết đoàn đến gần Falcon Scott như này tương đối lành lặn, nhưng mà phần khó nhất vẫn ở phía trước họ.
Vì là một nơi tập trung rất đông nhân loại - và bất động - nên những cứ điểm này tự nhiên sẽ hấp dẫn vô số Sinh Vật Ác Mộng. Nó liên tục bị tấn công bởi những bầy sinh vật, với càng lúc càng nhiều hơn tiến đến từ phía nam.
Đoàn phương tiện phải bằng cách nào đó xuyên qua rào cản này để đến cổng thành phố.
May mắn là, họ sẽ không phải tự mình làm vậy.
Sunny đã liên lạc với Chỉ Huy Quân Đội thông qua thế giới Mộng Ảo, báo cáo ngày họ sẽ đến thung lũng này. Họ đã hứa là hỗ trợ và tiếp viện cậu, cũng như cử ra một sứ giả đặc biệt để giúp những người tị nạn an toàn xuyên qua.
Nhưng mà người sứ giả kia có vẻ như đang đến muộn.
Những cái bóng của cậu đã phải phát hiện ai đó trên dốc núi, và cậu không thấy nhân loại nào trong thung lũng cả. Nếu có ai đó thật sự muốn đến bên này và gặp đoàn, thì Sunny không hề biết họ định chiến đấu xuyên qua biển Sinh Vật Ác Mộng bên dưới như nào.
Liếc nhìn Naeve, cậu cau mày.
"...Cái tên đặc sứ gì đó ở nơi quái nào rồi?"
Trước khi Người Đi Đêm có thể trả lời, Quạ đột nhiên phát ra một tiếng kêu lo lắng và vội vàng bay đi.
Trong giây kế tiếp, một bóng to đùng đột nhiên lao xuống từ bên trên, đến gần đoàn người với tốc độ đáng kinh ngạc.
Sunny đã kéo dây cung nhưng mà ngừng lại vào khoảnh khắc cuối cùng, nhìn về phía sinh vật tiếp đất với đôi mắt trợn to.
To đùng...cơ thể mạnh mẽ mà như là của sư tử, cặp cánh tránh hùng mạnh, đôi mắt vàng xinh đẹp của đại bàng...
Trước mặt cậu, một con griffin kiêu hãnh và tráng lệ, và cũng rất quen thuộc.