Chương 971: Rút Lui Chiến Lược
Sunny và binh lính của cậu giữ lại đám sinh vật trong lúc đoàn phương tiện dài lái qua hành lang mà đã được dọn ra. Áp lực mà bầy đặt lên họ là ghê gớm, nhưng mà không phải không thể vượt qua, nhờ vào sự hỗ trợ của những khẩu đại pháo từ con thuyền chiến tan nát kia.
Những người lính Thức Tỉnh và bình thường hợp tác, thêm vào những MWP cồng kềnh và những phương tiện tấn công. Không lâu sau đó, cả dốc núi đã bị xé rách và chìm trong lửa. Một ánh sáng đỏ giận dữ tỏa ra trong cơn bão tuyết, khiến nó có vẻ như bản thân tuyết đang bốc lửa, và âm thanh từ những vũ trang khai hỏa, những vụ nổ, và những tiếng gầm rú dã thú hòa thành một kinh cầu nguyện xấu xí, chói tai.
Chiến hạm trở nên im lặng, và những đợt oanh tạc từ những khẩu pháo của nó ngừng lại. Hoặc là con thuyền đã hết đạn dược, hoặc là gánh nặng từ việc duy trì cơn oanh tạc đó đã là quá nhiều đối với thân thuyền vốn đã không chịu nổi, khiến nó bị tổn thương nghiêm trọng hơn nữa.
Dù sao đi nữa, đến lúc này, đa phần đoàn phương tiện đã vượt qua bầy sinh vật, không còn sự hỗ trợ từ những khẩu đại pháo, dòng lũ Sinh Vật Ác Mộng lao về trước, muốn đập vào hàng phòng ngự của nhân loại và xé xác họ.
Đó là khi Sunny rốt cuộc dùng đến Hiện Thân Bóng Tối. Cậu đã không dùng nó để tiết kiệm tinh túy cho đúng khoảnh khắc này, nhưng mà giờ không cần phải giữ lại nữa.
Từng hàng gai hắc ám nhô ra từ mặt đất, ngăn cản sự tiến lên của bầy sinh vật và buộc vài con tự đâm mình vào những mũi nhọn đó. Bị bầy điên cuồng phía sau đẩy lên, nhiều con nữa bị xiên que, chết ngay tại chỗ. Những con khác thì bị chậm lại.
Những cái gai nhanh chóng bị phá hủy, nhưng mà công việc của chúng đã hoàn thành, đà tiến công của bầy Sinh Vật Ác Mộng đã bị giảm lại, và những MWP có thể tạo ra một tường lửa trên đường chúng.
Vài giây sau đó, những con quái vật bốc lửa lao xuyên qua bức tường lửa đó, nhảy về phía hàng phòng ngự với sự điên dại phẫn nộ. Đón tiếp chúng là những thép sắc bén và một cơn mưa đạn.
"Giữ! Vẫn chưa xong!"
Nghe theo lệnh cậu, những người lính giữ vững đội hình. Những người Thức Tỉnh đốt tinh túy, còn những người lính thường thì dùng hết đạn dược, nhưng mà họ đã giữ được. Một phút, rồi hai...
Cuối cùng, phương tiện cuối cùng lái qua và biến mất vào cơn bão tuyết.
Sunny thở phào nhẹ nhõm. Trận chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng mà ít nhất những người tị nạn đã an toàn.
"Bộ binh, rút lui!"
Rời khỏi một trận giao tranh quyết liệt là một việc không hề dễ và phải được thực hiện theo từng giai đoạn.
Đầu tiên, những người lính thường trật tự rút lui, lên trở lại những phương tiện chở quân. Sau khi những phương tiện to đùng đó lái đi, hàng phòng ngự bị yếu đi dịch chuyển, chậm rãi lui lại.
Lúc họ làm vậy, những MWP bắn ra những cụm mìn điều khiển từ xa, để lại hàng trăm cái ở nơi lực lượng nhân loại rút lui. Một khi đủ Sinh Vật Ác Mộng tiến vào khu vực nổ, mìn được kích nổ, khiến thế giới run rẩy trong chốc lát.
Những người phòng ngự dùng thời điểm đó để bỏ lại trận chiến. Những người Thức Tỉnh nhảy lên nóc những phương tiện chờ ở đó, rồi chúng tăng tốc rời khỏi. Những MWP theo sau, quay thân mình chúng một trăm tám chục độ để tiếp tục khai hỏa trong lúc chạy đi.
Còn lại một mình Sunny đối mặt với cơn thịnh nộ của bầy sinh vật khát máu.
Ừ thì...không hẳn. Ác Mộng đã xuất hiện từ bóng tối với sự phẫn nộ và khát máu cháy trong đôi mắt đỏ sẫm của nó.
Nhìn về phía dòng sinh vật đang đến gần, Sunny mỉm cười lạnh lẽo.
"Nhào vô đây, đám khốn kiếp..."
Bóng tối dâng trào quanh cậu, bắn ra trước như những sợi xích hắc ám.
Cậu dùng những sợi xích và những bức tường bóng tối để làm thành cái phễu dẫn đường đám Sinh Vật Ác Mộng, giết và làm cho bị thương trí mạng nhiều nhất có thể với ngọn giáo của mình. Ác Mộng cũng tàn sát giữa chúng, quá nhanh để bị bắt giữ và đè xuống...ít nhất là trong lúc này.
Nhưng mà rồi, họ sẽ không ở lại quá lâu. Sunny chỉ phải tranh thủ đủ thời gian cho binh lính cậu có thể đặt khoảng cách với kẻ địch.
Nhanh chóng, toàn bộ phòng ngự của cậu bị phá hủy, và có vẻ như cậu và Bóng của mình sẽ bị áp đảo chỉ trong vài giây kế đến...
Đó là khi cả hai người biến thành những cái bóng không vật chất, để lại đám Sinh Vật Ác Mộng phía sau.
Bây giờ, trận chiến mới thật sự kết thúc.
Thứ đặc biệt tuyệt vời về kết thúc này - và là một bất ngờ dễ chịu đối với Sunny - là mặc dù có vài sinh vật lao đến đuổi theo đoàn, đa số ở lại, có vẻ hứng thú hơn với cái xác của con sứa khổng lồ và của những đồng loại bị chém giết của chúng.
Có vẻ như đoàn đã có thể trốn thoát.
'Cảm ơn thần thánh...'
Một phút sau đó, Sunny và Ác Mộng xuất hiện trên cao tốc, nhanh chóng đuổi kịp những người lính đang rút lui. Đoàn phương tiện vẫn ngoài tầm mắt, ẩn giấu sau màn tuyết, nhưng mà họ sẽ sớm quay trở lại đoàn - trong những trường hợp như này, thì lực lượng đi trước sẽ chậm lại để không khiến bản thân không có đủ bảo vệ quá lâu.
Sunny ra lệnh cho chiến mã đến gần phương tiện sau cùng và nhìn Samara, người mà không bất ngờ gì đang ngồi trên nóc nó. Với mái tóc đỏ nhảy múa trong gió, cô nhắm khẩu súng ra sau, đôi lúc bắn một viên đạn về cơn bão tuyết.
"Tinh túy như nào?"
Samara thoáng liếc nhìn cậu, rồi mỉm cười.
Gật đầu, cậu nhảy lên, đặt chân lên yên, rồi nhảy qua nóc và đáp xuống bên cạnh người bắn tỉa của đội. Sunny tự tin về khả năng cưỡi ngựa của mình, nhưng không đủ tự tin để thử ngồi ngược trên Ác Mộng và bắn cung.
Trong lúc Cung Chiến Của Morgan bắt đầu dệt ra từ những tia sáng đỏ, Sunny lưỡng lự một giây, rồi triệu hồi kí tự.
'Cảm giác kì lạ kia ở ban đầu trận chiến. Đừng có nói...mình rốt cuộc hoàn thành yêu cầu của Áo Choàng Địa Ngục rồi?'