Chương 946: Đường Ngắm Cảnh

Chương 946: Đường Ngắm Cảnh

Cao tốc dọc biển...thứ chết tiệt đó.

Sunny đương nhiên là biết di chuyển bằng cao tốc cũng là một lựa chọn. Thậm chí là một lựa chọn phi thường, khi cân nhắc cao tốc là rộng, phẳng, trong điều kiện tốt, và kéo dài gần như toàn bộ biên giới phía bắc của Trung Nam Cực, kẹp giữa vùng đồi núi và đại dương.

Nhưng mà đó chính xác là vấn đề. Xây dọc bờ biển, nó vừa gần nước biển đến khủng khiếp vừa hoàn toàn trơ trọi. Ở đây trong dãy núi, họ được che giấu khỏi đa số những Sinh Vật Ác Mộng bởi địa hình, và có thể dùng đó làm lợi thế. Ngoài bờ biển, không có gì che chở họ khỏi chúng, cả từ trên đất liền lẫn đám ẩn nấp dưới làn sóng.

Trung sĩ Gere và những người sống sót từ đoàn người ban đầu lớn hơn nhiều có thể làm nhân chứng cho sự kinh dị của cao tốc dọc biển. Họ đã chỉ vừa đủ thoát khỏi nó một lần, mất đi gần hết những phương tiện, và toàn bộ những người Thức Tỉnh mà đã hộ tống họ.

Quả thật, người lính trông cực kì căng thẳng trước lời đề nghị của Luster.

"Với toàn bộ sự tôn trọng, nhưng mà ngài không biết bản thân đang nói gì. Nơi đó...nó là một cái bẫy tử vong. Một nắm tay chúng tôi đã có thể sống sót chuyến đi ngắn qua cao tốc mà ngài đang đề nghị, và ngay cả đó cũng là một phép mầu."

Luster gãi gãi đầu.

"Ừ, nhưng mà tình huống của mọi người lúc đó là khác."

Gere cau mày.

"Khác như thế nào?"

Tên trẻ tuổi ngạc nhiên nhìn hắn.

"Ý tôi là, chẳng phải rõ ràng? Lúc đó mấy người đâu có Đội trưởng!"

'...Gì cơ?'

Sunny nhìn chằm chằm Luster vài giây, ngẩn người. Thằng ngu này cuối cùng điên thật rồi?

Nhưng mà, phản ứng của Trung sĩ Gere với câu trả lời nực cười lại ngoài dự đoán của cậu. Thay vì nói móc Luster, người lính cúi xuống và xấu hổ hắng giọng.

"Ừ thì...quả thật là vậy..."

Sunny chớp mắt vài lần.

"...Cảm ơn vì phiếu bầu tin tưởng, nhưng tôi không phải người nhiệm mầu. Tôi cũng phải lo ngại về đường cao tốc dọc biển."

Dù sao thì cậu đã chọn chuyến đi dài và gian nan hơn nhiều trong dãy núi là có nguyên nhân. Kể cả nếu đường cao tốc đưa ra con đường tiện lợi nhất về mục tiêu, nó cũng mang theo rủi ro cao hơn nhiều cho việc đụng phải thứ gì đó mà không ai trong số họ có đủ chuẩn bị để đối mặt. Từ những bầy Sinh Vật Ác Mộng tương tự với Đám Mây Cắn Xé, đến thứ Khủng Bố chết tiệt và đã tàn sát toàn bộ linh hồn ở LO49, đến vô số thứ kinh dị khác mà ai biết được nữa chứ.

Kể cả việc đụng phải một Titan cũng không nằm ngoài khả năng. Quái Thú Mùa Đông đang bị kiềm chế ở đâu đó phía bắc bởi Thánh Tyris, nhưng mà vị trí của con quái vật mà Chỉ Huy Quân Đội đặt tên là Goliath hiện tại là không rõ. Không có gì ngăn cản con khốn đó xuất hiện vào khoảnh khắc đoàn người mắc kẹt ở nơi trống trải.

Nhưng mà...

Di chuyển qua dãy núi hóa ra là nguy hiểm hơn nhiều so với trông đợi của Sunny, bất chấp thói quen luôn trông chờ hoàn cảnh tệ nhất xảy ra của cậu. Đến hiện tại, cậu đã thành công dẫn đoàn vào gần như toàn bộ tình huống tồi tệ mà việc không lựa chọn cao tốc đáng lẽ phải ngăn ngừa.

Với con đường phía trước gần như không thể xuyên qua và những phương tiện dân dụng đang ngày càng tàn tạ trên những con đường núi dốc, không đáng tin cậy...con đường nguy hiểm hơn đang bắt đầu trông càng lúc càng hấp dẫn.

Kim thở dài.

"Xin lỗi...tôi ghét phải đồng ý với Luster...nhưng mà có khoảng sáu trăm cây số giữa chúng ta và Đồng Erebus. Đương nhiên đó là nếu chúng ta đi thẳng đến đó. Nếu phải di chuyển qua dãy núi và vòng quanh chúng tìm kiếm những con đường có thể đi qua, chiến đấu với Sinh Vật Ác Mộng trên đường...tôi không cho rằng nhiều người chúng ta sẽ đến được đó."

Cô thở dài, rồi lén lút liếc nhìn Sunny.

"Nhưng nếu chúng ta đi xuống đường cao tốc dọc biển, và di chuyển ở tốc độ tối đa...chúng ta có thể đi sáu trăm cây số đó chỉ trong vài giờ. Đương nhiên, đó là một sự mạo hiểm khổng lồ, n-nhưng mà...chẳng phải sự mạo hiểm sẽ càng lớn hơn nếu chúng ta cứng đầu đẩy về phía trước xuyên qua dãy núi, nếu điều đó đồng nghĩa với ở trong nơi hoang dã nhiều ngày, hay thậm chí nhiều tuần hơn?"

Sunny nhăn nhó.

Kim có phần đúng. Cao tốc dọc biển là nguy hiểm, nhưng mà dãy núi này cũng vậy. Chúng đầy những thứ Sinh Vật Ác Mộng, và cũng quá khó để di chuyển sau hậu quả của cơn động đất.

Còn có vấn đề thời gian, thứ mà không ai ngoài Sunny - và có lẽ Giáo sư Obel - có vẻ nhận ra, vì họ vẫn không nhìn vào bức hình chung của tình hình.

Và bức hình lớn hơn đó, từ những gì cậu có thể nhìn ra, là không quá tốt. Quân Đội Đầu Tiên đang không có chiến thắng gì chống lại cơn sóng Sinh Vật Ác Mộng...thay vì vậy, vị trí của nó đang dần tệ đi. Những ngày và những tuần thêm mà Kim nhắc đến là quan trọng hơn cả cô biết, vì nhiều hơn một lý do.

Sunny thở dài.

...Cuối cùng thì, cả hai lựa chọn đều là tồi tệ. Ở lại trong dãy núi là hơi an toàn hơn, nhưng mà cũng hơi vô vọng. Cố chạy hết tốc lực ở cao tốc là nguy hiểm hơn nhiều, nhưng mà cũng đưa ra cơ hội thực tế hơn cho sự cứu rỗi.

Nó như là ném xúc xắc vậy.

'...Mình hôm nay có thấy may mắn không đây?'

Cậu im lặng một lúc lâu, rồi tắt đi hình chiếu và nhìn về phía những người trong buồng chỉ huy. Mọi người căng thằng, chờ đợi quyết định của cậu.

Sunny mệt mỏi xoa mặt.

"Chuẩn bị những phương tiện cho một đợt chạy nước rút. Tôi muốn chúng có thể duy trì tốc độ đỉnh ít nhất sáu tiếng đồng hồ mà không chậm lại...làm mọi thứ có thể. Tôi không quan tâm liệu những phương tiện hoàn toàn tan vỡ hay nổ tung sau đó, cứ đảm bảo không có gì hư hỏng trên đường. Dù sao thì, đó có lẽ là chuyến đi cuối cùng của chúng, nên...chuẩn bị cho tốt. Chúng ta sẽ đi đường ngắm cảnh dọc bờ biển."

Sau đó, mọi người đột nhiên cực kì bận rộn. Khiến đoàn phương tiện sẵn sàng cho một đợt chạy tốc độ cao trên cao tốc dọc biển là không đơn giản, đặc biệt là khi cân nhắc là đó khả năng cao sẽ trở thành một trận vừa di chuyển vừa chiến đấu.

Sunny là một trong vài người ít ỏi mà không có gì nhiều để làm, nên cậu đơn giản đi ra ngoài và nhìn chăm chú bầu trời đêm, với một mặt trăng tròn nhìn ngược lại cậu như một con mắt mù lòa khổng lồ.

Cách cậu vài mét, người Ngủ duy nhất của đoàn đang bận rộn tẩm Độc Đen lên bất cứ viên đạn nào những người lính của Trung sĩ Gere còn. Hắn cũng đang làm vậy với những mũi tên của mình.

Đột nhiên tò mò, Sunny kêu gọi người nam trẻ tuổi.

"Này, cậu. Nghĩ sao hả? Chúng ta có làm được không?"

Người Ngủ ngước lên nhìn cậu với ánh mắt mở to. Hắn có vẻ như không đoán trước được Đại úy sẽ nói chuyện với mình.

"Thưa ngài? Có, thưa ngài! Không thể nghi ngờ, thưa ngài!"

Sunny bật cười.

"Đó mới đúng chứ...ồ, đúng rồi. Tôi đã định hỏi...tên cậu là gì vậy chứ?"

Người Ngủ nhìn cậu với gương mặt cứng đơ vài giây, rồi cúi xuống và thì thầm gì đó:

"Chết tiệt thật...cái quái gì chứ, thật sao?"

Sunny cau mày.

"Gì đó?"

Người Ngủ giật mình.

"Ồ...xin lỗi, thưa ngài! Chỉ là...ờ...tôi đã nói tên tôi với ngài rồi, cỡ hai chục lần. Là Khiếm Khuyết của tôi thưa ngài. Mọi người có vẻ cứ quên nó đi!"

'Hờ?'

Sunny gãi sau đầu.

"Ừ thì...được rồi. Cứ tiếp tục công việc đi."

'Quả là một Khiếm Khuyết kì lạ. Nhưng mà cũng không phải thứ tệ nhất để có...'

Cậu để người Ngủ lại một mình và đi về phía trước, dừng lại trước Tê Giác và nhìn ra xa. Rồi cậu bắt đầu làm giãn cơ bắp. Con đường phía trước là hoang vắng và chìm trong hắc ám.

'Đây...sẽ là một chuyến đi điên khùng đây.'