Chương 944: An Toàn Và Tương Đối Lành Lặn
Sau khi ngọn núi bất lành kia biến mất khỏi tầm mắt, giấu sau những dốc núi phủ tuyết và hắc ám...hắc ám bình thường của đêm Nam Cực, chứ không phải thứ hắc ám thật sự khó hình dung mà họ vừa thoát khỏi...đoàn phương tiện rốt cuộc dừng lại.
Xung quanh họ là khung cảnh quen thuộc của Trung Nam Cực. Sâu bên trong dãy núi, họ tạm thời được bảo vệ khỏi gió bởi một vách đá nhô ra, và đã đến một khu vực rộng mà có vẻ thích hợp để dùng dựng trại. Những phương tiện cần được kiểm tra sau cú chạy nước rút đó, và mọi người cũng cần thời gian để bình tĩnh trở lại.
Hơn nữa, họ không biết bản thân đang ở đâu. Sunny phải dò xét khu vực này, xác định vị trí trên bản đồ, và quyết định lối đi tiếp theo. Cậu cũng cần đảm bảo không có bầy Sinh Vật Ác Mộng nào gần đây hay là đang tiến về phía họ, và cả ngàn thứ khác.
'A...mình không muốn...'
Tạo ra một cây cầu bóng tối đã tốn cậu rất nhiều tinh túy, nhưng mà gánh nặng về tinh thần là lớn hơn rất nhiều. Sunny cảm thấy mệt mỏi và lười biếng, nhưng mà cậu không có lựa chọn mà phải bận rộn ngay lập tức. Lăn khỏi nóc của phương tiện quân sự, cậu đặt chân lên tuyết, thở dài, và cho bóng đi khám phá.
Đến lúc này, những thành viên của tổ đội và những người khác cũng đã đi ra từ phương tiện của họ. Vài người bắt đầu đi dựng trại và tìm kiếm những điểm canh gác, còn vài người khác thì đi về phía cậu với những gương mặt phức tạp.
Rất nhanh chóng, cậu đã bị bao vây bởi những người Bất Thường. Vài người trong số họ trông nhẹ nhõm khi thấy cậu an toàn và tương đối lành lặn, những người khác thì chủ yếu đầy câu hỏi. Luster, người mà thấy nhiều hơn đa số những người khác, là người đầu tiên lên tiếng:
"Đội trưởng! Đó...đúng là ghê gớm mà."
Sunny chỉ gật đầu, lần này ngay cả cậu cũng phải đồng ý với tên này.
Luster chần chừ vài giây, rồi cẩn thận hỏi:
"Nhưng mà, ờ...nó chính xác là gì vậy?"
Hắn nhìn chăm chú Sunny, rồi nói thêm bằng giọng đột nhiên khô khan:
"Ý tôi không phải cây cầu tuyệt vời mà sếp đã tạo ra, ý tôi là...thứ kia. Cái thứ mà suýt cắn nuốt nó."
Sunny không trả lời trong một lúc. Cuối cùng, cậu lắc đầu và nhìn về phía nam với biểu hiện u ám.
"Tôi không biết."
Nhưng mà cậu có vài ý tưởng.
Thứ mà sống trong đường hầm cũ kia là quá to lớn và quá mạnh mẽ để có thể là một Sinh Vật Ác Mộng đơn giản. Nó khiến cậu nhớ đến Khủng Bố Đỏ Thắm của Vùng Đất Lãng Quên...nên, có lẽ, nó cũng là một khủng bố, một thứ mà đã tiến vào ngủ say để tiến hóa thành titan. Hoặc có lẽ là một titan đang trong quá trình tiến hóa thành Cấp Bậc cao hơn.
Hoặc có lẽ đó là một sinh vật mà đã tiến vào quá trình tiến hóa, rồi bị cắn nuốt từ bên trong bởi một thứ khác tà ác hơn nữa.
...Dù sao đi nữa, Sunny chắc chắn là cậu và Thánh đã làm hỏng hết quá trình đó, bằng cách nào đó, và đã sống sót để có thể kể lại câu chuyện này.
Nói đến Thánh...cậu tự hỏi liệu cô có ổn không. Đám bọ chết tiệt kia đã không khiến cậu bị thương nghiêm trọng, nhưng mà cô đã đứng gần hơn hẳn thứ màu đen kia - cho dù đó là một trái tim, một quả trứng, hay là một cái nhộng - khi mà nó nổ ra. Sunny đã không thấy Bóng kể từ lúc đó.
Cậu cũng tò mò tại sao cây kiếm đá gãy của cô lại có thể tổn thương quả cầu trong khi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn lại không thể.
Sunny biết rằng Thánh không bị phá hủy, vì cậu đã cảm giác cô đã quay trở lại linh hồn không ánh sáng sau khi bị hủy đi, nhưng mà cô có lẽ đã chịu tổn thương nghiêm trọng.
Sunny cho những người Bất Thường vài mệnh lệnh, kiểm tra Giáo sư Obel, rồi tìm đến một nơi yên tĩnh để tìm hiểu. Hơi lo lắng, cậu triệu hồi Thánh...nhưng mà không có gì xảy ra.
'Chết tiệt thật! Đúng như mình ngh...hở?'
Có gì đó không đúng. Sự vắng mặt của ác ma trầm mặc có cảm giác khác với cảm giác mà khi Bóng phải ngủ vì bị thương và cần ngọn lửa đen chữa trị.
Cậu gần như không hề cảm giác được cô.
Lo lắng, Sunny chìm vào Hồn Hải, nhìn chăm chú bốn mặt trời hắc ám là bốn bóng tâm của mình vài giây, rồi triệu hồi kí tự.
Bóng: [Thánh Cẩm Thạch], [Rắn Linh Hồn], [Ác Mộng].
Kí tự miêu tả Rắn là không sinh lực, cho thấy nó nằm ngoài điều khiển của cậu. Còn của Thánh thì vẫn có vẻ bình thường. Cậu tập trung vào tên cô và đọc:
Bóng: Thánh Cẩm Thạch.
Cấp bậc Bóng: Vượt Bậc.
Lớp Bóng: Ác Ma...
Mọi thứ có vẻ bình thường. Nhưng mà, ở cuối cùng của mảng kí tự lấp lánh đó, một dòng kí tự mới xuất hiện.
Sunny suýt đứng tim.
[...Thánh Cẩm Thạch đang tiến hóa]
'...Cái gì cơ!'
Cậu đứng bất động một lúc rồi thở dài.
'Ra là vậy...'
Rời khỏi Hồn Hải, Sunny ngước lên, hít hơi không khí lạnh lẽo, và mỉm cười méo xẹo. Cậu vừa vui vẻ vừa thất lạc.
Thánh đã từng tăng lên một Lớp mới, sau khi giết Hiệp Sĩ Ruồng Bỏ. Lúc đó, cô đã lôi ra một viên đá quý hắc ám kì lạ bên trong ngực hắn, và ăn nó. Rồi, cái Bóng của cậu - lúc đó là Quái Vật Thức Tỉnh - đã biến mất trở vào linh hồn cậu để tiến vào quá trình tiến hóa.
Thánh chắn chắn cũng đã nhận gì đó từ quả cầu hắc ám kia.
Sunny sung sướng khi biết cô đang tiến hóa lần nữa, tự hỏi về dạng tiếp theo của hiệp sĩ bóng tối, và cô sẽ có sức mạnh mới như nào. Nhưng mà, cậu cũng nhớ rằng lần trước, quá trình tiến hóa đến Lớp cao hơn của cô đã kéo dài hơn cả tháng, khiến cậu không có sự hỗ trợ của cô trong trận nội chiến ở Lâu Đài Tươi Sáng.
Lần này, cậu cũng lại không có trợ giúp mạnh mẽ nhất của mình trong một thời gian.
Thash chắc cũng đã biết điểm đó, nên lần này, cô đã không tự mình quay trở lại hồn tâm, thay vì vậy đã lựa chọn ở lại thế giới thức tỉnh để hỗ trợ cậu. Nhưng mà, bản thân Sunny đã hủy triệu hồi, mà không biết hoàn cảnh đó.
Cậu thở dài.
"Ừ thì...dù sao cũng không có lựa chọn khác. Đó là cách duy nhất có thể mang cô an toàn trở lại đoàn phương tiện."
Và bây giờ, sự an toàn của đoàn người sẽ nằm trên vai cậu, và chỉ cậu.
'Nghỉ ngơi cho tốt đi Thánh. Cô xứng đáng được nhận.'
Khi cô ta trở lại, thì sức mạnh chắc chắn sẽ vĩ đại hơn nhiều. Sunny sẽ cần từng chút sức mạnh đó để có thể sống sót phần còn lại của chiến dịch Nam Cực, nhưng mà hiện tại...
Hiện tại, cậu sẽ phải dẫn đoàn đi quãng đường còn lại đến Đồng Erebus mà không có cái Bóng trung thành của mình.
'Mình nên làm việc rồi. Sẽ không ổn nếu Thánh quay lại và chỉ thấy chúng ta vẫn bị kẹt đâu đó ở trong dãy núi...không, không hề. Chúng ta đều sẽ là Ác Quỷ Vượt Bậc, nên mình phải chăm chỉ để...biết đó...để không bị cái Bóng của mình phủ bóng!'
Cậu cúi xuống và thở dài chua chát.
'Một lần nữa...'