Chương 927: Đua Với Thời Gian
Tê Giác phóng về phía trước, bằng cách nào đó di chuyển qua sự uốn éo và ngoằn ngoèo của con đường núi hẹp mà không rớt khỏi vách núi. Không có gì ngoài bóng tối phía trước, với những bông tuyết xoáy lượn và tan chảy trong chùm sáng mạnh mẽ từ mái phương tiện nặng nề. Một lần trong đời, Luster có vẻ nghiêm túc và hoàn toàn tập trung, ngón tay hắn quấn chặt quanh tay láy chặt đến mức đã biến thành màu trắng.
Đoàn phương tiện làm hết khả năng để theo kịp, những phương tiện dân dụng được kẹp giữa APC và những phương tiện quân đội, run lắc ghê rợn trong lúc lăn về phía trước với tốc độ cao.
Trung sĩ Gere và binh lính đang vội vàng lắp những đạn dược tẩm độc vào những cỗ súng hạng nặng gắn trên phương tiện, quay nòng về phía đông và nhắm những ngọn đèn pha về phía bầu trời.
Màn che khiến đường chân trời mờ mờ đang đến càng lúc càng gần.
'Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...'
Sunny đang đứng đằng sau Luster, quan sát thế giới thông qua ánh mắt của những cái bóng của mình. Chúng đang lướt xa về phía trước, dò đường tìm kiếm những trở ngại nghiêm trọng và nơi có thể trú ẩn.
Trú ẩn...không có nơi nào cả.
Và bầy sinh vật đói khát kia thì quá nhanh để họ có thể chạy thoát chúng.
Đột nhiên, đầu cậu giật sang một bên. Khoảng một chục mét phía trước, một cái bóng nhanh chóng lao về phía Tê Giác từ một vết nứt sâu trong mặt vách đá. Sunny chỉ có thời gian để nhìn thấy một cơ thể mạnh mẽ, một tia điên dại trong ánh mắt phát cuồng, và hàng chục những cái móng vuốt sắc bén mà lấp lánh như làm từ kim loại.
Trước khi Sinh Vật Ác Mộng mà đã nằm mai phục có cơ hội chạm đến APC, một mũi tên đen xuyên cổ nó, ném sinh vật ra sau và cắm vào dốc đá. Đứng trên nóc Tê Giác, Thánh kéo Cung Chiến Của Morgan lần nữa trong lúc cái xác bị để lại phía sau.
Luster giật mình, nhưng giữ vững phương tiện.
"...Đúng là quá gần ha sếp."
Sunny không có gì để đáp lại.
Họ phải di chuyể ở tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng di chuyển theo cách bất cẩn này cũng mang lại những rủi ro. Không thể phát hiện những mai phục từ xa là một trong số đó.
Và kể cả vậy, thì khả năng cao vẫn sẽ không đủ.
"...Nhanh hơn nữa."
Đến hiện tại, mọi người đều đã nhận ra màn mù mờ đang tiếp cận là kì lạ và không tự nhiên. Họ sẽ không thể tận mắt nhìn thấy đám kinh dị đó thêm vài phút nữa, nhưng mà nỗi sợ hãi đã lan truyền qua khắp đoàn người. Sunny không thật sự cần bảo ai tăng tốc cả.
Nhưng mà giữ yên lặng cũng quá căng thẳng, kể cả với cậu.
'Nguyền rủa nó...'
Trong đầu cậu là hình ảnh của bản đồ dãy núi. Xem xét nó, Sunny nỗ lực tìm kiếm lối thoát. Cậu đã biết con đường tối ưu, nhưng mà có cảm giác sâu thẳm là đã quá trễ.
Cậu không biết tốc độ của bầy sinh vật đang tiến đến, nhưng dựa trên tốc độ bầu trời phía xa bị nó nuốt chửng, cơ hội của họ là quá mong manh.
...Ở phía trước, một con Sinh Vật Ác Mộng lẻ loi xuất hiện trên đường. Trước khi nó có thể phản ứng, một bóng dáng to lớn lao về phía nó từ bóng tối. Cái hàm mạnh mẽ của Vật Kinh Tởm khép lại quanh cổ họng con quái vật, và rồi, Tiếng Vang ném nó vào vực thẳm tăm tối với một cú vặn cổ quyền lực.
Rồi, con Quái Vật Vượt Bậc lao về phía trước, theo sau là Tiếng Vang nhỏ hơn. Không lây sau đó, chúng đến một ngã rẽ trên đường không chắc nên đi về phía nào.
...Nhưng Sunny thì biết. Những cái bóng của cậu đã khám phá cả hai con đường, xác nhận thông tin trên bản đồ.
Vài giây trước khi Tê Giác đến ngã rẽ, cậu nghiêng ra trước và nói với Luster:
"Đi bên phải."
Con đường bên phải là lựa chọn duy nhất có thể chấp nhận nếu họ muốn có một hi vọng nhỏ nhoi nhất có thể thoát khỏi đường bay của đám kia. Nhưng mà có một vấn đề...
Vài trăm mét phía trước, nó bị chặn lại bởi những cơ thể của một bầy Sinh Vật Ác Mộng.
Không lâu sau đó, Luster cũng nhìn thấy chúng.
"...Đội trưởng! Làm...làm gì đây?"
Sunny nắm lấy lưng ghế lái, và nghiêng ra trước.
"Cứ tông vào chúng!"
Còn làm gì khác được nữa?
Cái mũi xúc của Tê Giác đã hạ xuống. Đám sinh vật tối đa là Thức Tỉnh...vài tấn kim loại di chuyển tốc độ cao chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết chúng, hoặc nếu không thì ít nhất ném chúng khỏi con đường.
Luster nuốt một ngụm và nghe theo mệnh lệnh, tăng tốc về phía đám Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ mà không hề có dấu hiệu chậm lại hay tránh né cú va chạm trực tiếp...mà cho dù có muốn thì cũng không thể tránh khỏi chúng trên con đường hẹp này.
Trước khi đám sinh vật có thời gian để phản ứng đàng hoáng...
Tê Giác rùng mình trong lúc tông vào đám Sinh Vật Ác Mộng, và kính chắn gió cường lực ngay lập tức bị đống máu và thịt vụn che mờ. Không lỡ một nhịp nào, Luster ngăn phương tiện chệch sang một bên với một sự điều chỉnh nhỏ trên tay láy và di chuyển ánh mắt về phía màn hình cho thấy hình ảnh từ camera bên ngoài. Đến khi cần gạt có thể làm sạch kính, nhìn qua nó là bất khả thi.
Cứ như vậy, bầy sinh vật bị xé xác hoặc ném khỏi, nhường đường cho đoàn phương tiện.
Trừ một con.
Bám vào phía trước Tê Giác, một con thú chảy máu nâng cơ thể to đùng của nó lên, một cái chi mạnh mẽ giơ lên để tung ra một cú đánh về phía kính chắn gió.
...Nhưng mà trước khi nó có thể làm vậy, những bóng tối làm tổ giữa hai ngọn đèn pha của APC dâng lên, biến thành những gai nhọn. Chúng đâm xuyên sinh vật rồi mất đi sự cứng cáp, biến thành những xúc tu đen.
Một khoảnh khắc sau đó, sinh vật bị xé xác từ bên trong và ném vào hắc ám bên dưới.
"Tiếp tục!"
Sunny nghiến răng rồi giật mình trong lúc camera ở đuôi cho thấy ánh sáng từ nóng súng trên phương tiện quân đội của Gere. Chuyển sự chú ý sang đó, cậu thấy những người lính đã khai hỏa.
Họ bắn về phía bầu trời.
Bầy sinh vật đói khát vẫn còn cách một đoạn, nhưng mà con lạc đường đầu tiên vừa mới xuất hiện từ bóng tối lạnh lẽo và lao về phía đoàn. Sinh vật không quá to, nhưng trông đáng sợ và buồn nôn hơn nữa khi đến gần.
Một cơn mưa đạn xé rách cơ thể nó, cùng với độc tố của Đỉnh Đắng. Nó đáng lẽ là đủ để giết sinh vật biết bay kia, nhưng mà hiệu quả của độc tố là không phải ngay tức thì. Hoặc là những người lính phản ứng quá chậm, hoặc là Sinh Vật Ác Mộng quá nhanh...cho dù nguyên nhân là gì, cơ thể co giật, rách nát của nó tiếp tục ngã xuống, đến gần cửa sổ của một phương tiện dân dụng.
Đó là trước khi một mũi tên khác lóe qua không trung, cắt đôi sinh vật. Hai phần cắt rời đụng vào dốc rồi lăn xuống, nhanh chóng biến mất dưới bánh xe của những phương tiện chạy nhanh với những âm thanh răng rắc buồn nôn.
Sunny thở ra một hơi run rẩy, nhẹ nhõm.
...Nhưng mà phần tệ nhất chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Bởi vì, sau khi sinh vật đầu tiên bị giết, những cỗ súng hạng nặng vẫn không ngừng khai hỏa.