Chương 926: Bão Đến
Sunny nhìn chăm chú phía xa vài giây, rồi liếc nhìn Kim, người đang bận rộn với việc sửa chữa. Ký Ức [Mắt Tà Ác] mà cậu đã đưa cho cô là có thể khiến người ta nhìn thấy đồ vật ở khoảng cách xa hơn hẳn...nhưng mà, có một biện pháp dễ hơn.
Cậu gọi Trugn sĩ Gere, người mà đang tình cờ đi qua vào đúng lúc đó.
"Này, Trung sĩ."
Gere ngừng lại và nhìn Đại úy...người đang đứng trên con quái vật mà đội Bất Thường vừa nhận được từ Ma Pháp Ác Mộng, vì nguyên nhân gì đó.
Đã quen với hành vi kì quái của thủ lĩnh của họ, người lính thậm chí không cố đoán nguyên nhân đó.
"Vâng, Đại úy?"
Sunny lưỡng lự một giây.
"Cậu có...thứ mà họ gọi là...ống nhòm hay không?"
Gere gật đầu.
"Đương nhiên thưa ngài. Chúng tôi có vài cặp, mỗi phương tiện một cái. Tiêu chuẩn của quân đội."
Sunny nhìn hắn với ánh mắt căng thẳng, rồi khẽ nói:
"Mang bộ tốt nhất đến."
Hơi bất an bởi giọng nói của cậu, Gere liếc nhìn đống chăn mà hắn đang mang, thả chúng lên tuyết và lao về phía đuôi của đoàn. Rất nhanh chóng, hắn quay trở lại với cặp ống nhòm hiện đại, không dám lại gần quái vật, ném nó về phía Đại úy.
Sunny bắt lấy nó, mang thiết bị xa lạ lên mắt và nhìn về phía đông. Ban đầu, hình ảnh mơ hồ, nhưng rồi, có gì đó khẽ kêu lên, và nó tự vào tiêu cự.
Đột nhiên, cậu có cảm giác là đang đứng rất, rất gần dốc núi ở xa kia. Sunny thậm chí có thể thấy những tảng đá riêng lẻ, cũng như những cụm tuyết giữa chúng. Di chuyển ống nhòm, cậu tìm kiếm bầu trời.
Vài giây sau đó, cậu cuối cùng nhìn thấy sự mờ mờ mà che phủ nó.
Sunny đứng bất động khoảng một phút sau đó, rồi yên lặng buông tay xuống. Gương mặt vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh mắt đột nhiên cực kì ảm đạm.
Cảm giác được gì đó, Trung sĩ Gere hắng giọng.
"Đại úy? Có gì sao?"
Đại úy nhìn hắn với đôi mắt ảm đạm đó, khiến người lính rùng mình.
'Có gì...'
Sunny lặp lại câu hỏi đó trong đầu.
Thứ cậu nhìn thấy...không phải một tường tuyết.
Thay vì vậy, đó là một sinh vật ghê rợn mà trông giống sự pha trộn giữa dơi và đĩa, với cặp cánh da, cái cổ dài, và cái đầu mà trông như một cái miệng thịt hình tròn khổng lồ.
Thật ra, cậu thấy hàng ngàn, hàng ngàn, và hàng ngàn con như vậy.
Màn che mù mờ kia không phải là do bão tuyết trở lại. Nó là một bầy sinh vật biết bay mà to đến mức trông như cơn bão đang đến từ phía xa.
Bầy sinh vật kinh khủng kia đang nhanh chóng di chuyển về phía họ.
Đột nhiên, miệng Sunny khô khan khủng khiếp. Cậu liếc nhìn đoàn phương tiện trên con đường hẹp, vài phượng tiện không thể di chuyển về trước bởi cái bị hư.
"...Thưa ngài?"
Giọng nói căng thẳng của Gere thu hút sự chú ý của cậu. Sunny buộc bản thân tập trung vào nó, kéo tâm trí trở lại thực tại.
'Chết, chết...họ đều chết cả...'
Ném ống nhòm trở lại cho Gere, cậu vứt bở toàn bộ những ý nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu và ra lệnh:
"Mang những người kia ra khỏi và cho họ lên phương tiện bệnh xá. Làm nhanh nhất có thể...không, nhanh hơn thế nữa."
Gere chớp mắt.
"Phương tiện bệnh xá? Nhưng..."
Ngắt lời hắn, Sunny kêu lên:
"Ngay bây giờ!"
Người lính giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Đại úy lúc nào cũng bình tĩnh hét lên như vậy...
Hiểu được có gì đó đã sai trầm trọng, Gere chạy về phía phương tiện hư hại.
"...Di chuyển, di chuyển, di chuyển!"
Vài phút sau đó, những người tị nạn sợ hãi đang bị vội vã chuyển sang phương tiện bệnh xá. Những người lính chạy quanh, chuẩn bị nhanh chóng khởi hành. Những người Bất Thường chuẩn bị cho một trận chiến.
Sunny đang ở giữa sự hỗn loạn này, ra lệnh liên tục.
"Lên những đạn tẩm đọc ngay lập tức, toàn bộ chúng. Rút cạn kho dự trữ. Ném toàn bộ những hàng hóa không thiết yếu ra khỏi, chúng ta cần có tốc độ tối đa. Samara! Cô có ba phút để sạc nhiều viên đạn nhất có thể. Luster...chuẩn bị Tê Giác cho một đợt đẩy toàn lực..."
'Chúng ta sẽ không bao giờ làm thoát kịp...không có cơ hội...đơn giản là không...'
Bầy kinh dị biết bay kia đang di chuyển quá nhanh. Đoàn phương tiện sẽ không bao giờ có thể chạy khỏi nó, kể cả nếu như họ đang di chuyển trên những con đường được gìn giữ đàng hoàng trên đất bằng. Đương nhiên, chiến đấu cũng không phải lựa chọn. Nếu bầy sinh vật ghê tởm kia buông xuống đoàn phương tiện, mọi người sẽ bị cắn nuốt chỉ trong vài giây. Sunny có lẽ có thể sống sót bằng cách biến thành một cái bóng, nhưng những người còn lại...
Mọi người sẽ chết cái chết ghê gớm.
Vậy mà...
Bầy sinh vật có vẻ di chuyển từ đông sang tây, còn đoàn thì đang đi về phía bắc. Nếu, bởi một phép mầu nào đó, họ có thể thoát khỏi đường bay của chúng...có lẽ, vẫn còn một cơ hội mỏng manh cho họ.
Thậm chí có thể có một nơi trú ẩn nào đó phía trước, một nơi mà Sunny đã bỏ sót trong lúc vẽ bản đồ.
Dù sao đi nữa, cậu không thể cho phép bản thân bỏ cuộc. Cho dù khả năng đó nhỏ nhoi đến mấy, cậu nợ những người này là phải làm ra mọi nỗ lực để cứu họ. Dù sao thì cậu đã nhận trách nhiệm chỉ huy họ.
Họ là trách nhiệm của cậu.
"Di chuyển!"
Cuối cùng, phương tiện bị hư đã không còn thường dân. Trung sĩ Gere chạy đến gần Sunny.
"Xong rồi! Đại úy, ngài muốn làm gì với..."
Trước khi hắn có thể nói hết câu, Sunny nắm lấy phương tiện to đùng ở cản trước của xe, hơi gượng cơ bắp, rồi ném nó khỏi đường với hai tay không.
Phương tiện rơi vào hẻm núi sâu tăm tối với âm thanh ồn ào vang vọng. Nó nặng đến mức con đường dưới chân họ run rẩy bởi lực lượng bạo lực của cú va chạm đầu tiên.
Sunny liếc nhìn người lính choáng váng.
"Mang mọi người vào trong và khởi động máy. Nhanh lên!"
Trong lúc mọi người chạy về phía phương tiện của mình, Sunny bước xuyên bóng tối và xuất hiện bên trong Tê Giác. Nhìn qua Giáo sư Obel và Beth một cái, cậu lưỡng lự một giây rồi nói:
"Thắt dây an toàn. Sẽ là một chuyến đi không êm ái chút nào đâu."
Họ nghe theo mà không hỏi thêm gì.
Vì đa số những người Bất Thường đã được cử đến những phương tiện dân dụng, người duy nhất còn lại ở đây là Luster. Hắn đã ngồi vào ghế lái, chuẩn bị cho APC chạy về trước theo mệnh lệnh của Sunny.
Sunny không để hắn chờ lâu.
"Đợi gì nữa? Đi!"
Tê Giác bắn ra trước, ủi xuyên tuyết và dọn đường cho những phương tiện còn lại. Đoàn theo sau trong lúc họ di chuyển trên con đường núi với tốc độ bất chấp...
Nhưng mà không đủ.
...Trên nóc của APC, Thánh đang dễ dàng giữ thăng bằng. Đứng đó như một bức tượng, cô chậm rãi quay đầu về phía đông.
Rồi, ác ma trầm mặc ngừng một giây, và yên lặng giơ lên cung.