Chương 922: Từng Chút Một

Chương 922: Từng Chút Một

Quay trở lại Tê Giác, Thánh ở trong khoang chứa hàng, đứng gần nơi làm việc của những kĩ thuật viên trong lúc Quentin tiếp tục quá trình chữa trị chậm chạp cho bộ giáp và da thịt giống đá của cô. Nếu người ta không biết, thì đã cho rằng cô thật sự là một bức tượng.

Vì vị healer đang bận rộn với Tiếng Vang của Đội trưởng, những người Bất Thường còn lại không được sự chăm sóc của hắn. Mặc dù không ai chịu vết thương gì nghiêm trọng...trừ Sunny...vẫn có vài vết trầy trụa cần chăm sóc.

Bất ngờ là, Beth xung phong thực hiện công việc chữa trị. Hóa ra, cô cũng có chút kiến thức về y học. Những thành viên của tổ đội không quá quan tâm đến việc ai chăm sóc vết thương cho họ...ừ thì, trừ Luster.

Tên thiếu não kia có vẻ rất kích động, vì lý do gì đó.

Bản thân Sunny cũng đã hủy đi bộ giáp tàn tạ từ lâu và đang ngồi ở khu vực nghỉ, tiếc nuối nhìn bộ đồ liên thân màu đen của mình. Bộ đồng phục đúng là kết quả từ việc thiết kế tuyệt vời. Trong những tính năng của nó thậm chí có bao gồm tự chữa trị...nhưng mà, mọi thứ đều có giới hạn của nó.

Với sự hành hạ mà cậu bắt nó trải qua, thì bộ đồ này chắc chắn đã sắp tiêu tùng. Nó đầy lỗ hỏng, nhìn như đống giẻ rách. Cơ thể bên dưới của cậu thì cũng đau khắp nơi.

'Ừ thì. Không ngạc nhiên gì...'

Ít nhất là cũng có tin tức tốt.

Đoàn phương tiện đã lại di chuyển về trước. Sau khi đến thung lũng, những binh lính bình thường và dân chúng bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng tàn sát ở đó...họ thậm chí còn chết lặng hơn sau khi chứng kiến khe núi nơi Sunny, Thánh và Ác Mộng đã chiến đấu với đám Không Giọng.

Thật ra thì, ngay cả những thành viên của tổ đội cũng có vẻ tái đi một chút.

Dù sao đi nữa, trận chiến đã kết thúc tốt đến bất ngờ cho đoàn người. Họ không chỉ sống sót mà không dính phải một thương vong nào, mà những người Bất Thường còn kiếm thêm được hai Tiếng Vang. Đám chó săn kia sẽ là giúp đỡ tuyệt vời trong chuyến đi dài này của họ.

Danh sách tài nguyên của Sunny đang chậm rãi lớn lên.

Cậu ngay lập tức tận dụng Tiếng Vang, ra lệnh cho binh lính mình cử chúng đi thu hồi mảnh hồn từ những cái xác của đám Ngã và Đồi Bại của bầy Không Giọng. Lôi đám Lưỡi Đen ra từ dưới nước là quá phiền phức, nên cậu chỉ đành để chúng lại đó.

Không lâu sau đó, hồ nước sẽ lại đông cứng, bao bọc những cái xác tan vỡ trong băng. Đó chắc sẽ là một cảnh tượng rùng rợn.

Sunny giữ những mảnh Đồi Bại cho bản thân và đưa phần còn lại cho người Ngủ duy nhất...tên gì đó không biết nữa. Cứ như vậy, tên khốn may mắn kia đến gần hơn nữa một tâm bão hòa, thậm chí còn chả phải nhấc một ngón tay.

Ít nhất thì hắn đang trở nên mạnh hơn. Sunny cần toàn bộ sức mạnh cậu có thể dùng đến.

Dù vậy, cậu vẫn hơi khó chịu với cách mà những thủ hạ của mình lấy đồ ngon dễ đến vậy. Trên đời này thật sự không có công lý hay sao?

...Ít nhất là có những món Ký Ức mà cậu đã nhận được.

Nhưng trước khi Sunny có thể triệu hồi kí tự, Beth đến gần cậu, mang theo một bộ y tế đắt tiền đến không lý lẽ mà cậu đã trang bị cho Tê Giác. Cậu mơ hồ nhìn cô.

"Gì?"

Cô gái trẻ cau mày.

"Gì là sao chứ? Tôi đến để chăm sóc vết thương cho cậu. Nhanh lên, cởi cái bộ đồng phục rách rưới đó ra. Tôi không có cả ngày đâu đó."

Sunny nhìn chăm chú cô ta một lúc.

"...Không cần."

Beth thở ra một hơi thật dài.

"Bỏ qua vụ ra vẻ oai phong được không hả? Kể cả nếu cậu là một Bậc Thầy, thì cậu vẫn sẽ chảy máu đến chết nếu tôi không áp dụng chất làm đông máu, với đống vết thương nhiều như này nữa chứ. Tôi cũng cần làm sạch chúng nữa...trừ khi cậu muốn mạo hiểm bị sốc nhiễm trùng. Nếu vậy thì cứ tự nhiên. Cứ ở yên đó."

Sunny giữ im lặng vài giây, rồi lắc đầu.

"Tôi không chảy máu."

Cô gái chớp mắt vài lần.

"Hả?"

Cậu huơ tay và chỉ vào cơ thể mình. Quả thật, mặc dù có rất nhiều lỗ trên bộ quần áo liền thân, lại có rất ít máu.

"Chảy máu là quá tầm thường. Nên, tôi không chảy máu."

Beth nhìn cậu chằm chằm, không có lời nào nói ra nổi.

Cậu nhún vai.

"Nếu chỉ có vậy, thì cô có thể đi đi. Tôi đang bận."

Cô nghiến răng và trừng mắt nhìn cậu.

"Ồ, vậy sao? Cậu bận gì chứ?"

Sunny yên lặng quan sát bộ đồ của mình vài giây, rồi trả lời bằng giọng buồn rầu.

"...Bận khổ sở."

Beth vung hai tay lên, quay người, và bước đi khỏi.

'Cuối cùng...'

Còn lại một mình, Sunny triệu hồi kí tự, nhìn mảnh bóng trước:

Mảnh Bóng: [1601/4000].

Tiến độ của cậu đã chậm lại sau khi được cử đến LO49, nhưng bây giờ, tốc độ đã tăng trở lại. Dù vậy, vẫn còn con đường dài.

Tiếp theo, Sunny kiểm tra của Thánh và Ác Mộng.

Mảnh Bóng: [146/200].

Ác Mộng yêu cầu: [333/1000].

Một khi cho ác ma trầm mặc ăn những Ký Ức từ đám Lưỡi Đen, cô cuối cùng sẽ vượt qua mốc một trăm năm mươi mảnh.

'Ba phần tư đường...'

Nếu Thánh trở thành Vượt Giới Hạn, sức mạnh của cậu chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể. Nhưng mà, tiến triển về mặt đó là chậm đến tra tấn. Với lượng mảnh hồn mà cậu có bây giờ, Sunny đã có thể cố tự mình tạo ra vài Ký Ức. Nhưng mà dệt Ký Ức yêu cầu rất nhiều thời gian, và nhiều hơn nữa tinh túy - và mặc dù cái trước là khan hiếm, cái sau mới thật sự là quý giá.

Tinh túy là thứ quý giá nhất ở Nam Cực. Không bao giờ có đủ nó, và vì Sunny không biết trận chiến tiếp theo sẽ đến vào khi nào, cậu không thể cho phép bản thân lãng phí nó vào việc dệt những sợi chỉ hư ảo.

Biến Thánh thành Vượt Giới Hạn trong tương lai sẽ không giúp cậu nếu cậu chết vào hôm nay, do thiếu hụt tinh túy và không thể chiến đấu tốt nhất.

...Trái lại, chiến mã của cậu đang thu thập ác mộng với tốc độ xuất sắc. Đó có lẽ là vì con ngựa đen đang thu hoạch những hạt giống mà nó đã trồng vào linh hồn của những sinh vật trong hai tháng qua.

Đó cũng tốt...Sunny không thể chờ để xem thử Kĩ Năng Khủng Bố của Ác Mộng là như thế nào.

Cuối cùng, cậu quan sát kí tự miêu tả Áo Choàng Địa Ngục:

Kẻ Địch Đánh Bại: [5732/6000].

'...Gần lắm rồi.'

Nếu mọi thứ không suôn sẻ, thì cậu có lẽ sẽ lấp đầy bảng đếm này của pháp thuật [Hoàng Tử Địa Ngục] trước khi đến Đồng Erebuc, hoặc là rất nhanh sau khi đến đó.

'Tốt...ý mình là xấu...là tốt? Thật sự hi vọng chúng ta không phải thường xuyên chiến đấu những trận chiến như vừa rồi trên đường đến an toàn, nhưng nếu phải...thì ít nhất mình sẽ nhận được gì đó từ nó.'

Vấn đề là Áo Choàng hiện tại đang bị hư hại, và cần chút thời gian để tự khôi phục. Cậu có thể triệu hồi nó và kích hoạt pháp thuật [Đá Sống], nhưng nói lại lần nữa...như vậy sẽ tiêu thụ nhiều tinh túy, và Sunny đã ít đến nguy hiểm sau khi tàn sát hai bầy sinh vật.

'Được rồi, đến lúc xem phần thưởng chính...'

Cậu hít sâu, rồi nhìn danh sách Ký Ức.

Trong số chúng, hai cái mới đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Một được gọi là [Đỉnh Đắng].

Còn lại là [Tiếng Hét Nghẹn Ngào].

(

Ký Ức: Áo Choàng Địa Ngục

[Đá Sống] Mô tả Pháp Thuật: "Bộ giáp này có thể tự chữa trị trong lúc được mặc."

[Hoàng Tử Địa Ngục] Mô tả Pháp Thuật: "Bộ giáp này trở nên mạnh mẽ hơn dựa vào số lượng đối thủ người mặc nó đánh bại."

)