Chương 920: Mỗi Phần Cộng Lại
Không quá khó để chém hạ hai sinh vật Đồi Bại.
Ừ thì...đương nhiên là khó. Cả hai đều là sinh vật mạnh mẽ và tàn bạo đáng sợ. Một sinh vật như vậy là có thể tàn sát cả một lữ đoàn binh lính bình thường và xóa cả một thành thị nhân loại khỏi bản đồ. Một cú chạm từ tay chúng là đủ để phá hủy linh hồn của một người Thức Tỉnh mạnh mẽ.
Nhưng Sunny và Thánh là mạnh hơn.
Không phải theo nghĩa đen, cả hai vẫn kém hơn đám Không Giọng nếu chỉ so sánh về sức mạnh thuần túy. Nhưng mà, kĩ năng, phối hợp, và quyết tâm đầy sát ý của họ là vô đối.
Dụ đám kia vào từng cái bẫy và giúp đỡ lẫn nhau tránh khỏi những đòn phản công, họ nhanh gọn chém gục hai sinh vật. Việc một con bị mất một cánh tay và cả dòng sông máu cũng đã có phần giúp đỡ.
Theo một cách, thì nó tương tự với lúc đối mặt đám Cua Bách Trưởng ở Vùng Đất Lãng Quên. Đám quái vật đó đã cao hơn Sunny về cả Cấp Bậc và Lớp, vậy mà cậu cũng đã giết không thiếu chúng. Những con này...mặc dù Sinh Vật Ác Mộng Đồi Bại là mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng cậu cũng không còn là một người Ngủ nữa. Sức mạnh của Sunny đã tăng trưởng khủng khiếp trong vài năm qua.
Thật ra thì cậu có thể xử lý hai sinh vật may miệng này nhanh hơn nữa, nhưng mà tâm trí đã bận bịu với việc dùng Hiện Thân Bóng Tối để giúp đỡ Ác Mộng. Với một đống xúc tu đen hỗ trợ, hắc mã đã có thể cầm cự đến khi Sunny và Thánh xử xong con mồi của họ.
Phần còn lại là đơn giản, mặc dù không thể nói là dễ.
Đối mặt vài chục sinh vật Ngã cũng là công việc khiến người ta nhụt chí. Mất Sunny tất cả để hủy diệt chúng và giữ Bóng sống sót. Trận chiến là gian nan, bạo lực, và đẫm máu.
Cơ thể cậu đến cuối trận đã đầy lỗ, và tâm trí thì muốn sụp đổ vì kiệt sức.
Nhưng mà, cả ba người họ là những mối đe dọa ghê gớm nếu phải đối mắt. Không có Đồi Bại dẫn dắt, đám Không Giọng còn lại không có lựa chọn khác mà phải chịu thua khí thế sợ hãi mà Ác Mộng tỏa ra, cũng như lưỡi kiếm tàn nhẫn của Thánh, và những cái bóng của cậu.
Tội Lỗi An Ủi tách đôi cơ thể chúng, móng guốc Ác Mộng và răng nanh giẫm đạp, xé xác chúng, Cảnh Tượng Tàn Nhẫn thiêu đốt chúng,v à đám bóng tối hữu hình cầm giữ và chặn chúng để việc tàn sát dễ hơn.
Đến cuối cùng, khe núi hẹp đã đầy xác.
Kẻ cuối cùng chết là con Đồi Bại mà đã bị Thánh phá hủy tâm trí trước lúc Sunny đến. Cảm giác mối đe dọa ghê gớm từ sinh vật kia, Sunny chọn không tiếp cận nó và triệu hồi Cung Chiến Của Morgan lần nữa.
Sinh vật hóa ra là cực kì bền bỉ. Cậu đã phải cắm vào vài chục mũi tên để giết nó. Con Đồi Bại rốt cuộc ngã xuống đầu gối, bị trọng lượng của chúng đè xuống...nhưng kể cả vậy, nó cũng không chịu chết trong một lúc.
Những sợi chỉ đen xuyên môi nó không buông lỏng đến tận cùng, cho dù sunh vật có cào cấu chúng với sức mạnh khổng lồ đến mấy. Thông qua tất cả, biểu hiện không cảm xúc trên gương mặt gầy gò của sinh vật Đồi Bại đã không thay đổi dù chỉ một lần.
Nhưng rốt cuộc, hai tay nó ngã xuống, và nó bất động, vẫn còn đang quỳ.
Chỉ khi đó thì Ma Pháp mới lên tiếng:
[Bạn đã giết một Ác Quỷ Đồi Bại, Sứ Giả Ô Uế.]
[Bóng của bạn trở nên mạnh mẽ hơn.]
Thở dài nặng nề, Sunny buông xuống cánh tay nhức mỏi và ngồi bệch ra đất, hoàn toàn kiệt sức.
Cuối cuối cùng, trận chiến đã kết thúc.
Cậu đã sống sót, và đoàn người cũng vậy. Cậu có thể nhìn thấy đoàn phương tiện thông qua mắt của cái bóng ở lại. Họ an toàn.
Tê dại, Sunny nhìn chăm chú ngọn lửa ma quái của hào quang trên bầu trời đen.
Tâm trí trống rỗng.
'...Ai lại nghĩ đến chứ?'
Trên bờ của cái hồ mà đã biến thành cảnh tượng thảm sát, Luster đang ngồi trên một mảnh vỡ ra từ một tảng đá, thở dốc. Trước hắn, vô số xác nổi trên nước đen, và một đống lộn xộn của những cái xác bị cắt đứt rải rác trên những nơi băng tuyết. Cái mùi đó đúng là buồn nôn.
'A, đúng là cảnh tưởng phát tởm.'
Ít nhất hắn vẫn còn sống. Và những người Bất Thường còn lại cũng vậy. Sau khi Đội trưởng bằng cách nào đó hủy diệt nữa bầy với một mũi tên duy nhất - và cư xử như thể đó là việc rất bình thường, như thường lệ - họ đã chiến đấu với đám Sinh Vật Ác Mộng còn lại, và đã chiến thắng.
'Bậc Thầy đều điên như vậy à?'
Không, không thể nào. Đội trưởng phải đặc biệt điên. Nếu mọi người đều kì lạ như vậy, thì nhân loại đã sụp đổ từ lâu rồi.
...Đội trưởng cũng còn sống. Luster không tài nào biết được cách cậu đã xử lý bầy thứ hai, ở đâu đó ngoài kia, gần đây, nhưng mà chỉ việc Kimmy vẫn có thể truyền khả năng nhìn bóng tối cho những người Bất Thường là đủ cho thấy thủ lĩnh của họ vẫn chưa chết...chưa.
'Người ác như vậy không thể nào chết được. Mình cá hắn ta bất tử.'
Dù vậy, Luster lại hơi thấy lo lắng.
Đương nhiên là lo cho bản thân! Nếu Đội trưởng chết, làm sao Luster sống sót nổi? Và nếu Luster chết...thì những mĩ nữ của thế giới này sẽ buồn đến mấy?
'Đúng là bi kịch. Vì họ, mình phải sống...ừm...cướp sự bầu bạn của mình khỏi những cô gái đẹp sẽ là quá tàn nhẫn...'
Như là Samara. Hay Cô Beth. Hay là người lính xinh xắn mà hắn đã quen ở trong hầm trú. Hay chị em tị nạn trong phương tiện dân dụng thứ ba...danh sách rất dài!
'Nhưng không phải Kimmy. Ừ thì, cô ấy đâu làm gì được, tội nghiệp mà. Không hấp dẫn nhất định là Khiếm Khuyết của cô ấy...đáng buồn.'
Vậy mà, ý nghĩ chết trước Kimmy khiến hắn đặc biệt buồn bực, vì lý do gì đó.
"Ai khác sẽ thèm dành thời gian cho cô ta nếu mình chết chứ?"
Vì vậy, Luster phải sống.
Vào lúc đó, hắn nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện từ bóng tối.
Giật mình, Luster vội vàng đứng dậy và tiến lên một bước.
"Đội trưởng, sếp! Sếp đã trở lại! A...tôi mừng quá..."
Nhưng mà, có gì đó không đúng về cái bóng đó.
Bộ giáp có vẻ không sai lắm...nhưng từ lúc nào mà Đội trưởng cao như vậy? Và...nữ tính?
...Và ngầu?
Luster nhìn chăm chú bóng dáng đó vài giây, ngẩn người.
"Cái quái..."
Rồi, một bóng người khác xuất hiện, mặc một bộ giáp cũng màu đen và cũng đáng sợ tương tự. Đó là Đội trưởng.
Thụt lùi ra sau, Luster vấp chân và ngã xuống. Mắt hắn trợn to vì kinh hoàng.
"...Thần thánh! Có hai người bọn họ!"