Chương 876: LO49

Chương 876: LO49

Sunny giật mình thức dậy. Âm thanh và sự rung động quen thuộc của Tê Giác cho cậu biết mọi thứ vẫn ổn, và phương tiện vẫn đang di chuyển với tốc độ cao về phía mục tiêu. Có vẻ như không có gì đang tấn công họ...

Vậy mà, vì lý do gì đó, cậu cảm thấy bất an nghiêm trọng. Sunny cau mày và ngồi dậy, rồi đi về phía buồng lái. Trên đường, cậu đi ngang qua Kim, người mà đang chạy những chẩn đoán trên màn hình điều khiển phụ, và Samara, người đang bảo dưỡng khẩu súng của cô trên bàn làm việc ở khoang chứa hàng.

Đến phía trước Tê giác, Sunny yên lặng nhìn qua kính cường lực của phương tiện, và thấy một bức tường trắng từ cơn bão tuyết mà đang phủ lấy thế giới. Đương nhiên, cậu có thể nhìn những đường truyền từ camera ngay từ buồng chỉ huy, nhưng mà cậu tin tưởng đôi mắt của bản thân hơn.

...Không có gì có vẻ không đúng.

Cậu chần chừ vài giây, rồi nói với Luster:

"Có chuyện gì vừa xảy ra sao?"

Người trẻ tuổi nhìn cậu với vẻ bối rối.

"Ừm...không? Ồ, có một cú tăng nhỏ trong hoạt động địa chấn vài phút trước, nhưng không bất thường. Thường xuyên xảy ra. Đừng lo sếp...chúng ta sẽ đếm viện nghiên cứu đó trong khoảng nửa giờ."

Sunny nhíu mày.

"...Tốt."

Cậu quay trở lại khu vực nghỉ, rót cho bản thân một cốc cà phê, rồi đi về phía buồng chỉ huy.

"Kimmy, liên lạc viện nghiên cứu. Nói họ biết chúng ta sẽ nhanh chóng đến nơi."

Cô ngừng lại phần mềm chẩn đoán, kích hoạt bộ phát sóng và gửi yêu cầu liên lạc đến cơ sở nghiên cứu mà họ đang đến gần. Trong vài phút, chỉ có âm thanh tĩnh điện trên kênh đó. Kim cau mày, rồi lặp lại cuộc gọi, lần này vươn ăng ten của Tê Giác đến chiều dài tối đa.

Vẫn không có gì.

Sunny uống một ngụm cà phê.

"Sao, không có ai trả lời?"

Cô quan sát màn hình, rồi nói với giọng dè dặt:

"Không, không phải...chỉ là...ờ, tín hiệu của chúng ta không thể truyền đến họ vì lý do gì đó."

Cậu gãi gãi sau đầu.

"Vậy thì liên lạc Chỉ Huy Quân Đội, hỏi họ cập nhật về tình trạng của viện nghiên cứu."

Kim làm theo lệnh, nhưng mà vẫn không có kết quả. Gương mặt cô hơi tối đi.

"Đó...cũng không thể liên lạc được với Chỉ Huy Quân Đội thưa sếp. Toàn bộ liên lạc có vẻ như không hoạt động."

Sunny im lặng vài giây.

"Vậy là chúng ta hoàn toàn cắt rời khỏi mọi người? Là vì cơn bão tuyết?"

Thiết lập một liên kết ổn định gần đây đã trở nên hơi khó, nhưng mà họ vẫn chưa rơi vào tình trạng hoàn toàn mất đi liên lạc. Dù sao thì, Sunny đã dùng cả đống điểm cống hiến để nâng cấp khả năng đó của Tê Giác.

Kim chần chừ.

"Không thể nói chắc được thưa sếp. Một cơn bão tuyết đơn giản đáng lẽ không thể quấy nhiễu tín hiệu đến mức này."

Sunny xoa mặt.

'Nghe không ổn...'

Cậu thở dài, rồi cử bóng ra ngoài cơn bão tuyết. Chúng tỏa ra xung quanh Tê Giác đang di chuyển ở tốc độ cao, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của sự nguy hiểm mà có thể đang ẩn mình trong màn che tuyết trắng đó. Nhưng mà, cho dù những cái bóng có cố tìm đến mấy, thì vẫn không có gì khác thường.

Sunny cảnh giác trong suốt phần còn lại của chuyến đi. Từng phút trôi qua mà không có gì xảy ra. Nhanh chóng, có âm thanh khẽ và vài chuyển động ở khu vực nghỉ - Belle, Quentin và Dorn vừa quay trở lại từ thế giới Mộng Ảo và leo ra khỏi buồng ngủ, trông sảng khoái và hồi sức. Mặc dù người to con của đội vẫn cho thấy vài sự khó chịu, vết thương của hắn vẫn đã trên đường lành hẳn.

Cứ như vậy, nửa giờ trôi qua. Sunny nhìn thấy viện nghiên cứu từ lâu trước khi Tê Giác nhấn chìm cánh cổng của nó với ánh sáng.

Viện nghiên cứu trông như một pháp đài thu nhỏ, hơn là một cơ sở khoa học. Nó nằm gần bờ biển đến nguy hiểm, và có một bức tường dày xung quanh nó với những cỗ súng mạnh mẽ nhắm về phía những dòng sóng hắc ám. Có một kiến trúc giống mái vòm ở cao trên pháo đài đáng gờm, được nhuộm trắng trên nền trời đen. Nó trông như một quả trứng khổng lồ, trơn tru đến hoàn hảo.

Viện này không có tên chính thức, và chỉ được biết đến là LO49. Sunny không hề biết nơi này thực hiện những nghiên cứu gì, nhưng cân nhắc đến có cả một đồn trú với đội quân Thức Tỉnh ở đây - và có cả một chỉ huy Vượt Bậc - nó chắc chắn là rất quan trọng.

Chứng cứ tốt nhất cho việc những nhà khoa học sống ở đây đang làm công việc rất có giá trị thì là việc Sunny và binh lính của cậu đã được cử đến đây để đón họ quay trở lại.

"Luster, chậm lại. Chúng ta gần đến rồi."

Tê Giác dần giảm tốc độ và đến gần nơi có người sinh sống. Những chùm ánh sáng sớm thắp sáng một đoàn phương tiện nhỏ đậu trước nơi đó, có vẻ như chờ đợi để mang những nhân viên ở đây đi ngay khi tiếp viện đến.

Trong một giây, Sunny cảm thấy một tia sợ hãi. Như thể cả cơ sở này là trống rỗng, với chỉ những bóng ma sinh sống ở đây.

Nhưng rỗi, những cỗ súng tự động ở trên cổng di chuyển, nhắm vào APC đang tiến đến gần. Những ánh đèn mạnh mẽ thắp lên trên tường, cắt xuyên tuyết và nhấn chìm khu vực xung quanh với ánh sáng chói lòa.

Tê Giác lái đến đoàn phương tiện và đậu gần đó. cùng lúc, cánh cổng nặng nề của pháo đài mở ra, và một người duy nhất đi vào bão tuyết.

Thở dài, Sunny mở cổng nắp Tê Giác và leo vào cái lạnh.

Cậu đi về phía trước và quan sát người lạ.

Người đàn ông kia cao, khỏe khoắn, và có vẻ khoảng bốn mươi. Ông ta mặc bộ đồ liền thân màu đen tương tự với thứ Sunny đang mặc, với một áo khoác parka không kéo dây ở trên nó. Ông ta có tóc đen và đôi mắt bình tĩnh, trí tuệ. Có một biểu hiện bình tĩnh trên gương mặt nghiêm nghị và mệt mỏi.

Nói chung, mọi thứ về người lạ này đều nói lên sự kinh nghiệm và kỉ luật.

Sunny ngừng lại cách vài bước và gật đầu với ông ta.

"Tôi là Vượt Bậc Giả Sunless, đại úy của Đại Đội Bất Thường Số Một của Quân Đội Sơ Tán. Mọi người chắc là đã được thông báo về việc chúng tôi sẽ đến."

Người đàn ông cao ráo lưỡng lự vài giây, quan sát cậu, rồi đáp lại cú gật đầu.

"Tôi là Vượt Bậc Giả Verne."

Ông ta đưa tay về phía Sunny và nói bằng giọng từ tốn:

"...Chào mừng đến LO49, Bậc Thầy Sunless."