Chương 875: Những Con Đường Cũ
Ngày kế tiếp, Sunny và tổ đội tách khỏi sư đoàn. Đoàn phương tiện và binh lính tiếp tục hành quân về con đường rộng lớn, hướng về phía thành phố lớn nằm đằng sau những đỉnh núi về phía đông. Còn Tê Giác thì tiếp tục về phía nam.
"Bốn trăm cây số...cậu nghĩ mất bao lâu để chúng ta đến cơ sở nghiên cứu đó?"
Sunny hiện đang ở buồng lái của APC, tựa vào một vách tường trong lúc nhìn ra trước. Luster liếc nhìn cậu từ ghế lái và chần chừ nhún vai.
"Khó nói lắm sếp. Địa hình ở đây thật sự khó đi, và chúng ta cần leo qua nhiều núi trước khi đến được đồng bằng bờ biển. Có vài con đường cũ ở đây đó, với những đường hầm mà có thể dùng làm đường tắt. Nhưng vì không ai chăm sóc chúng cả nửa thế kỷ, nó gần như là một mê cung đá vậy. Nên...ít nhất là vài ngày. Thậm chí có lẽ là một tuần nếu chúng ta thật sự cẩn thận và giảm thiểu rủi ro chạm trúng một bầy Sinh Vật Ác Mộng."
Cậu chần chừ vài giây, rồi nói thêm:
"Đương nhiên, chúng ta có thể đến đó trong một ngày nếu rời khỏi dãy núi và lái dọc theo đại lộ ở bờ biển."
Vì đa phần Trung Nam Cực là địa hình đồi núi, di chuyển qua khoảng cách xa ở tốc độ cao là một vấn đề. Sẽ nhanh hơn nhiều nếu đi đường không, nhưng không ai đủ khát vọng tìm chết để dùng máy bay trong những trường hợp này.
Nguyên nhân là rất đơn giản...không thể nào bọc đủ giáp cho một phương tiện bay. Những hệ thống điện tử và định hướng không chỉ nhanh chóng bị nướng bởi ảnh hưởng từ Cổng, tệ hơn nữa, vô số Sinh Vật Ác Mộng ở bán kính trăm cây số sẽ có thể nhìn thấy và đánh hạ máy bay.
Vì rất ít người Thức Tỉnh có thể chiến đấu hiệu quả trên không trung, bị vây quanh bởi một bầy Sinh Vật Ác Mộng có cánh hay bị một cơn mưa những đòn tấn công tầm xa bắn lên từ mặt đất oanh tạc là cơn ác mộng tồi tệ nhất của họ.
Dù vậy, điều đó không có nghĩa là không có biện pháp di chuyển nhanh ở Trung Nam Cực. Vì địa hình là bằng phẳng hơn ở gần bờ biển, có một đường cao tốc tiện lợi chạy dọc theo đại dương lạnh lẽo. Chỉ là dùng con đường đó không hoàn toàn an toàn, đặc biệt là vào thời buổi này.
Đại dương cũng đầy Sinh Vật Ác Mộng. Đủ loại kinh dị ẩn nấp dưới bề mặt của nó.
Sunny thở dài.
"...Không, đừng đi gần bờ biển. Tránh cả những đường hầm cũ nữa. Cứ từ tốn đi qua núi, Luster. Dorn dù sao cũng cần thời gian để khôi phục."
Chàng trai mỉm cười.
"Vâng thưa sếp! Sẽ làm thưa sếp!"
Sunny cho hắn một ánh mắt ảm đạm rồi lắc đầu. Kể từ khi tiết lộ danh tính Tạp Chủng, Luster đã cư xử như một tên fan cuồng thần kinh. Nói thật là hơi phiền phức.
"Ừ thì...được rồi..."
Cậu đi trở lại phía sau Tê Giác và ngồi xuống để thiền. Trong tháng qua, tầm quan trọng của việc khôi phục tinh túy đã trở nên rõ ràng đến đau đớn đối với mỗi người Thức Tỉnh ở Nam Cực. Có quá nhiều Sinh Vật Ác Mộng ở quanh và quá nhiều trận chiến cần phải chiến...duy trì lượng dự trữ của cá nhân thường là sự khác biệt giữa sống và chết. Nó cũng là một hạn chế không thể thoát khỏi mà quyết định một người có thể chiến đấu thường xuyên và tốt đến mấy.
Dung lượng tinh túy của Sunny là khoảng gấp bốn lần gần như toàn bộ những Bậc Thầy, nhưng tốc độ khôi phục của cậu thì chỉ nhanh gấp đôi. Kết quả là, cậu cần ba đến bốn ngày để hoàn toàn lấp đầy lại nó. Ngủ, nghỉ, và thiền giúp...nhưng mà ai có thời gian để nghỉ ngơi ở Nam Cực?
Toàn bộ họ đều phải làm quen với việc chiến đấu trong lúc chịu đựng sự thiếu thốn tinh túy. Đó là một nguyên nhân khác khiến chiến dịch khó hơn theo từng ngày, và tại sao mọi người đều kiệt sức. Tổ đội cậu ở trong tình trạng tốt hơn đa số nhờ có Luster, nhưng bản thân Sunny thì không có thể tận hưởng Phân Loại xuất sắc của tên kia.
...May mắn là, họ không cần phải chiến đấu trận chiến nghiêm túc nào trong vài ngày đến. Đúng là một món quà.
Nhắm mắt lại, sunny nghỉ ngơi trong lúc những cái bóng đi dò đường phía trước.
Tê Giác đã leo lên một dốc cao của dãy núi với sự linh hoạt đáng ngạc nhiên cho cỗ máy kích cỡ của nó. Ánh Sáng Nam Cực lung linh ở trên bầu trời đen, nhưng mà bản thân dãy núi thì chìm trong hắc ám.
Lái APC nặng nề lên và xuống những dốc núi hiểm trở vào đêm là không phải việc cho người yếu tim, vì một sai lầm nhỏ nhoi cũng có thể khiến phương tiện cắm đầu từ độ cao chết người. Dù vậy, Luster có vẻ vẫn ổn. Hắn thậm chí còn triệu hồi ra cả món bùa may mắn của mình, đôi lúc chà chà nó với vẻ mặt lo lắng.
Mọi thứ có vẻ bình tĩnh.
Chậm nhưng chắc, họ đang di chuyển về đích đến. Sunny nỗ lực nhớ kĩ nhiều địa lý quanh đây nhất có thể, biết rằng họ có thể trở lại cùng con đường này sau khi tiếp lấy vị VIP ở cơ sở nghiên cứu. Mép nam của Dãy Núi Xuyên Nam Cực quả thật như một mê cung.
Những đỉnh núi cao dâng lên bầu trời, với tàn tích của những con đường vỡ nát bám víu trên dốc chúng. Những cái miệng tăm tối của những đường hầm mà đã đào qua đá đôi lúc xuất hiện, khiến cậu đầy cảnh giác.
Những con đường, cũng như những đường hầm, đã được xây dựng từ lâu trước cả khi cậu ra đời, trong Thời Gian Tăm Tối. Lúc đó, nhân loại đã bận rộn hủy diệt bản thân trong một loạt những trận chiến tranh phá hoại trong lúc thế giới quanh họ tan nát. Rồi, Ma Pháp Ác Mộng đến, và nhiều thứ thay đổi. Những con đường cũ bây giờ bị bỏ hoang và ở trong tình trạng thiếu sửa chữa, nhưng mà Tê Giác vẫn có thể dùng chúng.
Nhưng mà tiến triển là chậm, và chỉ càng bị khiến chậm hơn bởi việc cần phải tránh né những Cổng hoạt động và bầy Sinh Vật Ác Mộng rình mò quanh đó.
Cuối cùng, mất họ gần bốn ngày để di chuyển qua dãy núi và xuống đồng bằng bở biểng ở phía nam của trung Nam Cực. Từ đây, họ có thể tiến về mục tiêu ở tốc độ tối đa. Trong lúc Tê Giác tăng tốc và bay qua đồng bằng, một cơn bão tuyết mạnh mẽ bao phủ lấy nó, giảm tầm nhìn xuống gần như bằng không.
...Đó là khi mọi thứ bắt đầu đi sai.