Chương 866: Đá Trắng
Một đám mây to lớn với tuyết và đá vụn bay lên không trung. Đánh vào mặt đất với một tiếng kêu rên đè nén, Sunny lăn đi và cố duy trì thanh odachi. May mắn là, sự rèn luyện của cậu đã không uổng phí - kể cả sau khi bị giật mình bởi cú ngã phá đất của con Bạo Chúa và bị đánh mạnh bởi cú va chạm đột ngột với dốc núi, cậu vẫn không để cho thanh kiếm bóng tối tiêu tan.
'Argh...chết tiệt...'
Hơi rối loạn, Sunny ngồi dậy và nhìn quanh trông chờ nhìn thấy cả đám côn trùng lao đến dứt điểm mình. Khiến cậu nhẹ nhõm, đám lính bọ kia cũng đang ở vị trí như cậu - mặc dù có sáu chân và trọng tâm thấp hơn nhiều tương đối với chiều cao, chúng vẫn nằm lăn ra trên đá lạnh lẽo, cố đứng dậy.
Thật ra thì, có ít đến đáng ngạc nhiên đám bọ quanh cậu. Ít nhất là nếu không tính đám đã chết...Những cái xác bị nghiền nát nằm la liệt phần này của dốc núi, bị đè dẹp đến mức khó nhận ra hình dạng ban đầu của đám sinh vật bọc chitin này.
Sunny cố gắng lấy lại đầu óc và cau mày.
'...Do mình là đó hả?'
Tổn thương đó có vẻ quá mức để có thể được gây ra bởi Sunny hay là những xúc tu bóng tối của cậu. Cậu cũng không thể nhìn thấy quá xa, vì bức tường đá trắng đang chắn tầm mắt.
'Cái...cái vách đá này đâu ra vậy?'
Nếu cậu nhớ đúng, thì không có tảng đá to hay là vách đá cao nào gần nơi cậu đã chiến đấu. Cậu đã lăn xuống dốc xa đến vậy sao?
Trong lúc Sunny cố hiểu tại sao đột nhiên lại có một bức tường đá trước mắt mình, một dòng chất lỏng đen như mực chảy xuống bề mặt trắng trơn tru.
Rồi, bức tường đá đó khẽ di chuyển.
...Cậu trợn to mắt.
'Ôi...cứt thật...'
Vặn cổ, Sunny đã có thể nhìn rõ hơn cái thứ mà cậu đã cho rằng là một vách đá. Đương nhiên, nó không phải.
Thay vì vậy, đó là cái vỏ của con Bạo Chúa Đồi Bại mà đã bị đòn tấn công tàn bạo của Thủy Triều Bầu Trời ném vào ngọn núi. Sinh vật có vẻ tơi tả, với bộ vỏ chitin trắng sữa rạn nứt ở vài nơi và rỉ ra máu đen sền sệt...nhưng mà vẫn rất là còn sống.
Thật ra, cùng lúc Sunny nhìn lên, ánh mắt màu đen không cảm xúc của con bọ di chuyển và nhìn thẳng về phía cậu. Cái mồm đáng sợ của nó hơi di chuyển.
'Ôi, cứt thật!'
Sunny nhảy ra sau cùng lúc một cái chân của con Bạo Chúa rơi xuống, phá tan dốc núi và khiến một cơn rung chuyển khác lan tỏa ra. Cậu đã chỉ được cứu bởi phản xạ nhanh và chút may mắn.
Thanh odachi hắc ám vút lên không trung và đánh vào bộ vỏ trắng, chỉ để dội khỏi nó mà không để lại tổn thương gì. Con bọ phỉ thúy nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt đen khó tưởng và di chuyển, chậm rãi đứng lên. Nó mở miệng, nơi mà một đám mây tro đen đã xoáy lượn, chuẩn bị được phun ra.
Sunny biết nếu thứ tro đó bao bọc lấy bản thân, thì sẽ có gì đó rất tệ xảy ra.
Trong một tích tắc, sự sợ hãi khiến cậu tê liệt.
Rồi, trọng lượng quen thuộc của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn khiến Sunny bình tĩnh lại. Ngọn giáo cuối cùng đã hiện thân, và cậu them bản năng nắm lấy nó bằng cách thả một tay khỏi thanh odachi bóng tối.
'Có gì khác biệt đâu chứ?!'
Sunny nhìn chăm chú con Bạo Chúa trong kinh hoảng, và rồi làm thứ duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến là đưa những giọt tinh túy cuối cùng của mình vào Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và cho nó một nguyên tố, cậu ném ngọn giáo lần nữa, chỉ một khoảnh khắc sau khi đoàn tụ với nó.
Cậu đã có đủ tỉnh táo để có suy nghĩ về loại nguyên tố nào nên chọn. Cả lửa thần thánh lẫn tổn thương linh hồn đều sẽ không làm được gì nhiều trong tình huống này, nên...
'A, đó có lẽ được...chắc vậy?'
Ngọn giáo ảm đạm biến mất vào trong đám mây hắc ám bọc lấy mồm sinh vật. Một khoảnh khắc sau đó, con Bạo Chúa đột nhiên rùng mình và phát ra một tiếng hét cao độ, điếc tai. Chuyển động của nó chậm lại khoảng một hai giây.
...Đó là dư thời gian để Sunny có cơ hội bỏ chạy. Quay người, cậu lao lên dốc núi với tốc độ nhanh nhất có thể. Đám mây tro bắn ra đuổi theo cậu, nhưng nhanh chóng tiêu tan vì việc con bọ đang bị phân tâm bởi cơn đau tra tấn.
Nguyên tố mà Sunny đã chọn không phải hủy hoại nhất, nhưng mà nó quỷ quyệt, kiên trì, và cực kì đau đớn...nguyên tố đó là ăn mòn.
Nói chính xác hơn, nó là loại ăn mòn tà ác đặc biệt mà [Gương Hắc Ám] đã ghi nhớ sau khi Sunny hít vào một phổi đầy thứ chướng khí độc hại của Sâu Dây Leo vào lần đầu tiên ở Đảo Thuyền Đắm.
Dệt Máu đã không quá khó khăn vượt qua nó, nên cậu không trông đợi gây nhiều tổn thương cho Bạo Chúa. Nhưng mà, nó đau như địa ngục khi dính phải, nên Sunny hi vọng con quái vật chết tiệt kia cũng sẽ bị phân tâm trong vài giây, cho cậu cơ hội để rút lui.
'Đúng vậy...rút lui với tự tôn. Chứ không phải hoảng hốt bỏ chạy.'
Trong lúc cậu nhanh chóng...rút lui...Sunny cảm giác một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Con bọ phỉ thủy đã chuẩn bị cho một đòn tấn công nữa.
Vào lúc đó, một cái bóng rơi xuống từ bầu trời. Thánh Tyris - trong dạng người và cầm một thanh kiếm saber mà có vẻ đủ sắc bén để cắt bản thân thế giới - vụt qua không trung và đâm vào con Bạo Chúa Đồi Bại ở đâu đó sau lưng cậu.
Sunny thì cuối cùng đã thấy được chiến trường thông quan đám mây tuyết mà đã bị thổi lên sau cú ngã của con bọ.
Những người Bất Thường chậm rãi đứng dậy, và đám lính bọ cũng vậy. Chỉ có một bóng người là có vẻ đã kháng cự được cơn động đất và dùng cú sốc đó làm lợi thế cho mình.
Cách đó một đoạn, Bậc Thầy Jet đáp xuống trên cơ thể lung lay của sinh vật Đồi Bại cuối cùng và đâm thanh đại đao vào thịt nó. Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên mặt cô trong lúc sinh vật rùng mình và ngã xuống.
Đội hình chiến đấu của những chiến binh Thức Tỉnh đã bị phá vỡ, nhưng Kẻ Gặt Hồn cuối cùng đã hoàn thành công việc đáng sợ của mình. Bất chấp việc cô chắc chắn đã phải dùng rất nhiều sức để chém giết cả đống quái thú và quái vật Đồi Bại, cũng như vài ác ma, cô vẫn có vẻ tràn trề tinh túy. Bậc Thầy Jet sẽ có thể sớm tham gia chiến đấu cùng Đại Đội Bất Thường Số Một.
Lực lượng từ sau mà Sunny đang cầm chân thì có vẻ đã hoàn toàn bị hủy diệt bởi nỗ lực của cậu và cú ngã phá hoại của con Bạo Chúa. Chút ít ỏi còn sót lại hiện đang bị xé thành nhiều mảnh bởi đợt chạm trán ghê gớm của bọ phỉ thúy và Thủy Triều Bầu Trời.
...Nói tóm lại, tình huống không quá tệ. Cán cân chắc chắn đã nghiêng về phía nhân loại.
Họ chỉ phải tận dụng lợi thế đó.
Cạn kiệt tinh túy, tơi tả, và kiệt sức, Sunny phát ra một tiếng rên rỉ yên ắng.
'Chết tiệt...chết tiệt thật! Đây mới chỉ là ngày thứ hai thôi đó...'
(
Ký Ức: Cảnh Tượng Tàn Nhẫn
[Gương Hắc Ám] Mô tả Pháp Thuật: "Mỗi đòn tấn công từ vũ khí này có thể được tăng cường với tổn thương nguyên tố. Nó có thể được thêm vào bất cứ nguyên tố nào mà người dùng đã bị thương tổn bởi."
)