Chương 860: Đàn Côn Trùng Đá
Mặc dù những cung thủ đã có thể giết và khiến nhiều Sinh Vật Ác Mộng bị thương, vẫn còn đủ số để chôn vùi những người Bất Thường dưới đống cơ thể chitin của chúng. Sự tiến công đột ngột của Bậc Thầy Jet đã chia sự chú ý của chúng và giảm đi áp lực đến phần còn lại của đội, nhưng mà đó không phải mục tiêu chính của cô.
Trong trận chiến này, Kẻ Gặt Hồn có nhiệm vụ quan trọng nhất - tiêu diệt những sinh vật đồi bại mà có thể đe dọa quét sạch những binh lính Thức Tỉnh.
Người Thức Tỉnh đáng lẽ nên chiến đấu với Sinh Vật Ác Mộng đồng Cấp Bậc với họ. Đối mặt với một sinh vật Ngã thường là một công thức dẫn đến thảm họa, và chỉ có một lượng nhỏ những chiến binh trong nhân loại mới có thể tự tin trong việc đánh bại một kẻ địch lấn át như vậy. Giết một sinh vật có Cấp Bậc cao hơn là một thành tựu đủ hiếm lại, đến mức có thể thay đổi danh tiếng của một người đáng kể.
Dù vậy, nó không phải là bất khả thi. Bản thân Sunny, cũng như rất nhiều người sống sót từ Vùng Đất Lãng Quên, đã giết rất nhiều những thứ mà họ đáng lẽ không nên động chạm gì đến. Đó là thứ khiến họ khác biệt...ở cái nồi nấu khủng khiếp mang tên Vùng Đất Lãng Quên, chỉ kẻ mạnh nhất trong đám mạnh nhất mới có thể sống sót. Đương nhiên, có nhiều những tài năng không kém trong số những người Thức tỉnh khác, và những kẻ tinh anh được chọn trở thành Bất Thường là trong số đó.
Nhưng mà họ không có cơ hội gì trước một thứ Đồi Bại. Khoảng cách hai Cấp Bậc là quá không thể vượt qua. Trong những tình huống hiếm có nhất, một thắng lợi vẫn là khả thi...nhưng thường thì, người Thức Tỉnh thậm chí không thể để lại một vết trầy trên cơ thể đam quái vật đó. Và cũng không có vũ khí thông thường nào có thể tổn thương chúng.
Đó là tại sao những tên chỉ huy Đồi Bại của đàn đá này phải chết trước. Cân nhắc đến đám côn trùng buồn nôn này sở hữu giáp cực kì bền bỉ, Kẻ Gặt Hồn được chọn để xử lý chúng. Phân Loại đáng sợ của cô dù sao cũng cho phép cô ngó lơ toàn bộ những thứ bảo vệ vật lý.
Đó không có nghĩa là những người khác sẽ có thời gian dễ thở. Kể cả không có những sinh vật mạnh nhất, thì phần còn ại của đàn này vẫn dư sức xé xác vài người...trừ khi những người đó tiêu diệt chúng trước.
Lần này, địa hình họ phải chiến đấu trên không mang lại cho Bất Thường bất cứ lợi thế nào cả. Họ không thể tạo ra đội hình nhiều lớp nơi những chiến binh cận chiến cầm giữ kẻ địch ở trước trong lúc những cung thủ oanh tạc từ phía sau. Lực lượng nhân loại nhỏ sẽ ngay lập tức bị bao vây.
Đây là lúc Sunny ra mặt.
Đa số những người Bất Thường tạo ra một hàng phòng ngự hơi cao hơn trên dốc núi, còn những chuyên gia tầm xa thì tiếp tục bắn qua đầu họ. Tiền tuyến đó cong như trăng liềm nên đám sinh vật không thể tấn công họ từ hai bên hông. Một mình cậu đứng sau đội hình đó, cầm Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và hít sâu.
Việc của Sunny là đơn giản. Không cho một Sinh Vật Ác Mộng nào tấn công hàng tiền tuyến từ phía sau.
'Chơi thôi...'
Thủy triều côn trùng đá vỡ tan dưới cây đao của Kẻ Gặt Hồn, va vào hàng phòng ngự Bất Thường, rồi tràn qua. Cậu thấy một đống sinh vật trượt qua bản thân từ hai bên, chậm lại, rồi quay người và vội vã bò lại lên dốc.
Cái bóng thứ tư vừa mới quay trở lại và quấn quanh Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, và cùng lúc, Nguyện Vọng Cuối Đời mời gọi kẻ địch.
Sunny lao về phía trước với tốc độ kinh ngạc. Cúng lúc, những bóng tối quanh cậu sôi sục, rồi nổ tung về trước với bốn cái xúc tu dài mạnh mẽ.
Mỗi xúc tu đâm xuyên bộ vỏ của một con côn trùng ác mộng và xé rách cơ thể nó. Một giây sau đó, Cảnh Tượng Tàn Nhẫn tỏa ra ánh sáng trắng phẫn nộ và trượt vào khe hở giữa giáp ngực và đầu sinh vật Ngã, biến nội tạng mềm mại và não nó thành tro tàn.
Sunny vặn ngọn giáo, chém đứt đầu sinh vật ghê tởm. Khiến cậu bất ngờ, kể cả khi mất đầu, côn trùng kia vẫn tiếp tục về phía trước, cố xiên cậu với hai cái chân dài gấp khúc của nó.
Với một tiếng gầm gừ giật mình, Sunny dùng vai tông vào nó và khiến con quái vật nặng nề bay ra sau như quả đại bác. Cùng lúc, những xúc tu bóng của cậu vặn vẹo và bắn ra trước, phá nát chân của vài sinh vật khác.
'Đám khốn kiếp...tụi bây thật sự cho rằng có thể chạm đến tao? Đám sâu bọ đáng thương hại như tụi bây...không bao giờ có hi vọng giết được một con gián cao quý như tao!'
Đột nhiên, một nụ cười điên dại hiện lên mặt cậu.
Nhếch mép cười như một thằng tâm thần, Sunny xoay người trong cơn thủy triều to dần, giết hết con này đến con khác. Sau Đấu Trường Đỏ, cậu đã không gặp nhiều khó khăn trong việc bắt chước đám Sinh Vật Ác Mộng. Mặc dù những đám dã thú không có trí tuệ, chứ đừng nói đến kĩ thuật chiến đấu tinh xảo, chúng vẫn có những bản năng độc nhất, hành vi có quy luật, và cá tính. Vậy nên, cậu có thể noi theo và dự đoán những đòn tấn công của chúng cũng không kém gì so với khi chiến đấu với nhân loại.
Thật ra thì, nó còn dễ hơn nhiều.
...Nhưng cũng khó hơn rất, rất nhiều. Không khó để nhìn thấy tinh túy của bản năng chiến đấu hung hăng và dùng lấy chúng, nhưng mà làm vậy đặt bản thân cậu vào sự nguy hiểm khủng khiếp. Khó không đánh mất bản thân. Khó để vẫn là con người.
May mắn là, có một thứ neo mà giữ lấy thứ khiến Sunny là con người...tên thật của cậu.
'Lạc khỏi Ánh Sáng...'
Với sự giúp đỡ của nó, cậu luôn có thể quay trở lại từ đáy sâu vô dạng của Khiêu Vũ Bóng, cho dù bản thân có chìm vào vòng tay của nó sâu đến mấy.
Bộ vỏ chitin giống đá rạn nứt và tan vỡ. Máu xanh bắn lên không. Những cái hàm vỡ nát và những chân nhiều đốt lăn đi, bị lưỡi kiếm của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn thô bạo chém rời.
Hiện tại, Sunny đã có thể ngăn không cho bất cứ Sinh Vật Ác Mộng nào vượt qua mình. Đa số rơi vào sự điên cuồng đầy sát ý bởi vi Nguyện Vọng Cuối Đời và muốn giết cậu và không ai khác, và vài con có thể rũ bỏ hiệu ứng đó thì bị lôi trở lại và giết bởi những xúc tu bóng.
Nhưng càng lúc càng có nhiều sinh vật tấn công cậu.
Và trong số chúng, những sinh vật mạnh mẽ hơn đột nhiên xuất hiện.
Một cảm giác không lành lóe lên trong tâm trí Sunny.
'Cái quái gì?'
Cậu có thể thề là một côn trùng đặc biệt to đã lao về phía cậu chỉ một giây trước. Bốn thứ hắc ám trong cơ thể nó cho thấy thứ to xác kia là một Ác Quỷ Ngã.
Nhưng bây giờ, nó đã biến mất.
'Nó ở đâu?'
Trước khi Sunny tìm thấy câu trả lời, dốc núi dưới chân cậu đột nhiên tách ra.
...Và từ bên dưới, một cái hàm đói khát xuất hiện, quá gần và quá nhanh để cậu có thể tránh thoát.