Chương 846: Tiền Đội Cận Chiến

Chương 846: Tiền Đội Cận Chiến

Đầu tháng tư, Nam Cực lúc nào cũng ở trong ánh chạng vạng. Mặt trời có vẻ như bị đóng băng tại chỗ trong lúc ngã về đường chân trời, tạo thành một đường đỏ rực mà lúc nào cũng ở cùng bầu trời tím lạnh lẽo. Kẹt giữa đêm và ngày, Góc Nam chậm rãi rơi vào cái ôm của bóng tối hoàn toàn mà sẽ kéo dài nhiều tháng.

Hành vi của mặt trăng cũng kì lạ và khó đoán. Nó ở trên bầu trời vài tuần, rồi biến mất mà không để lại dấu vết trong thời gian dài. Cảnh tượng Cực Quang rực rỡ đôi lúc xuất hiện làm bạn với nó. Sunny đã từng nghe nói Ánh Sáng Nam Cực là xinh đẹp đến choáng ngợp, nhưng vẫn chưa tận mắt chứng kiến.

Dù sao đi nữa, ngay lúc này cậu cũng không quá quan tâm đến những phép mầu thiên đường đó. Bây giờ cậu chỉ quan tâm đến liệu binh lính của mình có thể nhìn thấy rõ ràng kẻ địch hay không. Mặc dù đêm dài vẫn chưa buông xuống, trong ánh chạng vạng như này cũng đủ khiến người ta khó nhận ra những chi tiết nhỏ. Vì lý do đó, Kim hiện tại đang truyền tải thị giác của cậu sang những người còn lại trong tổ đội.

Sự khác biệt là có thể dễ dàng nhận ra.

Không còn bị ảnh hưởng bởi việc thiếu đi ánh sáng và không phải dựa dẫm vào những Ký Ức phát sáng, tiền đội cận chiến di chuyển tự tin như là ban ngày.

Quentin tiến lên một bước và tựa vào khiên, đón đỡ thứ lao đến mà không lùi lại bước nào. Kiếm hắn vung ra trước, gây một vết thương sâu cho con thú. Ngay lập tức, vết cắt đã bắt đầu thối rữa, và tổn thương ở bên trong còn tệ hơn nữa, vì lưỡi kiếm cắn vào rất sâu.

Healer chiến đấu vung cái cơ thể co giật của Sinh Vật Ác Mộng sang một bên và lại chém một con khác mà không hề có dấu hiệu do dự.

Bên phải hắn, Dorn mang xuống cây búa tạ nặng nề, biến đầu một con vật gầm gừ thành một đống máu. Bên trái hắn, kiếm của Belle lấp lánh trong không trung, chém đầu một con khác.

Con đường đủ hẹp để không cho bầy quái vật vây quanh họ, và dốc của núi đã biến thành một vùng cấm bởi những gai bóng tối khát máu. Kẻ địch sẽ không thể tấn côn tiền đội từ hai bên, nên toàn bộ bọn chúng chỉ có thể lao về phía trước và phía trên, mỗi lần khoảng nửa tá con.

Trong lúc áp lực của bầy Sinh Vật Ác Mộng trở nên lớn hơn, ba chiến binh biến thành một thành lũy không thể xuyên phá. Quentin hút nhiều chú ý nhất và hứng chịu hết đòn này đến đòn khác, cho phép Belle và Dorn một chút tự do. Họ dùng nó hiệu quả, mang đến sự tàn sát không phân biệt cho thủy triều quái thú không mắt.

Kiếm sĩ nhảy múa giữa chúng, xuyên qua kẻ địch và chém cơ thể chúng như thể làm bằng giấy. Dorn chiến đấu với phong cách từ tốn hơn, nhưng mà những đòn tấn công hủy diệt, không thể tránh né của hắn lại càng đáng sợ hơn nữa.

Luster đôi lúc đâm ngọn kích, dứt điểm những kẻ địch bị thương hoặc là không cho chúng xuyên qua bức tường thép do Quentin, Belle và Dorn tạo ra.

Những dòng máu hôi thối nhanh chóng chạy xuống bề mặt con đường núi.

Nhưng mà...không phải mọi thứ đều diễn ra đúng ý tổ đội.

Bất chấp ý chí không lung lay, sự hung hăng, và kĩ năng chết chóc của tiền đội, đơn giản là có quá nhiều Sinh Vật Ác Mộng để họ có thể chiến đấu hết. Mỗi con cũng mạnh mẽ và chết chóc. Đã có vài cú đánh nặng nề rơi vào giáp của Quentin, khiến một mạng lưới những vết nứt mảnh chạy xuyên suốt tấm giáp ngực sáng bóng.

Healer dễ dàng khôi phục lại nó, nhưng mà hắn có thể duy trì điệu khiêu vũ chết chóc này bao lâu nữa?

Belle và Dorn thì tốt hơn, nhưng không nhiều. Hiện tại, một người đã có thể tránh khỏi cảnh bị xé xác nhờ vào Phân Loại lảng tránh, còn người còn lại thì đã dùng sức mạnh và đầu óc tính toán để tránh nguy hiểm.

...Tệ hơn nữa, vẫn còn những sinh vật Ngã mà họ phải suy nghĩ đến.

Vào lúc đó, con quái vật to xác đầu tiên cuối cùng đã đến được đỉnh đồi, tàn nhẫn ném vài đồng loại thấp kém hơn của nó xuống hẻm núi để tạo đường cho bản thân. Con Ngã lao về phía trước, mở ra cái mồm to để cắn vào khiên của Quentin, và có lẽ là cả cánh tay của healer.

Nhưng mà, trước khi nó có thể, một mũi tên đen yên lặng xuyên qua cổ họng nó. Sinh vật co giật và ngã xuống, trượt trên nhựa đường trong lúc một dòng sông máu đổ ra từ miệng nó.

Sunny đã lại kéo cung.

Cao hơn trên đồi, Samara đang bình tĩnh bắn hết viên này đến viên khác vào đám quái vật.

Kim đang đứng yên, tập trung vào việc cung cấp cho sáu thành viên của tổ đội với tầm nhìn rõ ràng trên chiến trường, cũng như cho họ biết nơi nào nên tấn công để gây ra nhiều sát thương nhất có thể.

'Địa ngục ơi...chúng ta thật sự có lẽ có thể làm được.'

Sunny có vài con bài tẩy phòng hờ những trường hợp xấu nhất, nhưng mà cậu không muốn dùng đến chúng trừ khi hoàn toàn cần thiết. Đợt va chạm này sẽ là một bước quan trọng đối với tổ đội...đến thời điểm hiện tại, họ đã chỉ rèn luyện với nhau. Được rửa tội trong máu của một trận chiến thật sự sẽ không chỉ cho thấy những người lính của cậu có khả năng đến mấy, mà còn sẽ thật sự khiến họ gắn kết với nhau.

Tiếc là...ngay khi cậu suy nghĩ đến vậy, thì tình huống đột nhiên thay đổi đáng sợ.

Trong lúc bầy quái vật không mắt đến gần đỉnh đồi, đám sinh vật đột nhiên đứng yên trong tích tắc.

Và rồi, những cái gai lởm chởm trên sống lưng chúng đột nhiên trở nên mờ ảo, tạo ra một rung động kì lạ mà bao phủ cả khu vực như một mái tròn. Sunny nghe thấy một âm thanh tần số cao chui vào lỗ tai mình như là một cây kim nóng rực, và rồi, cả thế giới đột nhiên xoay vòng.

'Nguyền rủa!'

Cậu lung lay, suýt ngã khỏi mái Tê Giác. Đột nhiên, Sunny không thể phân biệt đâu là trên dưới, đâu là trái phải. Mọi thứ quanh cậu biến thành mờ mờ, rối loạn, và không tài nào phân biệt nổi.

Thông qua những cái bóng, cậu thấy được Quentin hụt một bước và bị sinh vật lao đến ném ra sau. Dorn vung búa tạ để bảo bọc cho healer đang ngã xuống, nhưng mà trượt và bị quán tính của cú đánh mạnh mẽ của bản thân làm mất thăng bằng. Belle chuyển lại chân thật và loạng choạng, suýt ngã ra đất.

'Đòn âm thanh?'

Sunny nghiến răng và chìm vào bóng tối, biến mất và xuất hiện lại giữa những chiến binh của tiền đội một giây sau đó. Một cây sáo được khắc từ xương lục bảo xuất hiện trong tay cậu.

Đá một con quái thú gần đó đủ mạnh để khiến lồng ngực nó tan nát và khiến sinh vật buồn nôn kia bay đi xa, Sunny mang sáo lên môi và nhẹ nhàng thổi vào nó.

Một giây sau đó, một trụ hình nón của sự yên lặng tuyệt đối bao bọc lấy đỉnh đồi

Ngay lập tức, thế giới ngừng quay, và cậu lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trong lúc Quentin, Dorn và Belle lấy lại thăng bằng và chuẩn bị vũ khí với sự nhẹ nhõm thấy rõ, Sunny mỉm cười tăm tối và nhìn chăm chú đám quái vật đang đến gần.

Cảnh Tượng Tàn Nhẫn đã dệt vào hiện hữu, vây quanh bởi một màn sương cuồn cuộn.

Tiến lên một bước, Sunny nắm lấy thân của ngọn giáo ảm đạm và mỉm cười.

"Từ chối!"