Chương 794: Trưởng Thành
Sự hé lộ đột ngộ này khiến mọi người nghiêm nghị trong vài phút. Sunny yên lặng uống sâm panh, suy nghĩ về thứ Neph vừa nói. Nó rất hợp lý, theo một cách tăm tối và bất an. Nó cũng chiếu chút ánh sáng lên cách Ma Pháp chọn nạn nhân của nó.
Cậu nghi ngờ rằng một Hạt Giống Ác Mộng, cho dủ nhỏ đến mấy, cũng có thể nở rộ trong bất cứ linh hồn nào. Nó có lẽ cần đất giàu dinh dưỡng để bám rễ...đương nhiên, ở thế giới suy tàn này, có rất nhiều những người tan vỡ và đau khổ mà có linh hồn có thể nuôi dưỡng Hạt Giống Ác Mộng. Nó đã trở nên thậm chí càng nghiêm trọng hơn nữa khoảng năm mươi năm trước, khi mà Ma Pháp xuất hiện.
Liệu có phải sự đau đớn và khổ sở chung của những người ít ỏi mà đã may mắn sống sót Thời Gian Tăm Tối đã triệu hồi Ma Pháp từ bất kể nơi địa ngục nào đó mà nó đã tồn tại trong, đẩy lên Thế Hệ Đầu Tiên của những người Thức Tỉnh và mọi thứ theo sau đó?
Cậu không biết, và cho rằng bản thân sẽ không sớm biết, nếu có bao giờ biết được. Dù sao đi nữa, có một manh mối thú vị trong thứ mà Nephis đã giải thích với họ.
Nếu những Truyền Nhân muốn con cháu mình thừa kế danh hiệu đó, thì chỉ có những vị Thánh mới có thể đảm bảo những đứa trẻ tội nghiệp kia rồi sẽ Thức Tỉnh hoặc là chết...vậy thì những vị Thánh nắm giữ thậm chí còn nhiều quyền lực hơn nữa trong số những gia tộc Truyền Thừa so với cậu đã tưởng.
Và ai là những vị Thánh đầu tiên của nhân loại.
Asterion, Ki Song, Anvil của Vale...và Kiếm Gãy. Họ là những người đầu tiên, và ở một thời điểm là những người duy nhất mà những gia tộc Truyền Thừa phải làm bạn với nếu chúng muốn đảm bảo huyết mạch của mình tiếp tục đi trên con đường Thăng Hoa.
Liệu việc đó, có lẽ, là nguyên nhân đầu tiên mà đã nâng những đại gia tộc lên trên những kẻ còn lại?
'Thú vị...'
Cậu không có tâm trạng để tự hỏi về nguồn gốc của quyền lực mà những Đế Giả nắm giữ. Suy nghĩ về những đại gia tộc khiến cậu chua chát. Vì hôm nay là ngày nghỉ của Sunny, cậu đuổi đi những ý nghĩ mệt mỏi đó và cố gắng thưởng thức món đồ uống của mình.
Còn Cassie thì nói với lông mày nhíu chặt lại:
"Chẳng phải như vậy là quá tàn nhẫn, khiến trẻ con phải chịu định mệnh như vậy? Và thậm chí còn không cho chúng quyền lựa chọn! Chỉ có một trong ba Khát Khao Giả sống sót Ác Mộng Đầu Tiên. Đương nhiên, đó phụ thuộc nhiều vào việc họ có chuẩn bị đến mấy, và con số đó sẽ kém đáng sợ hơn trong số những kẻ Truyền Nhân. Nhưng...dù vậy...bố mẹ kiểu gì mà lại làm vậy với con cái của họ?"
Nephis ngập ngừng một lúc, rồi thở dài.
"Nó đều phụ thuộc vào góc nhìn của một người. Chắc rồi, nó có vẻ tàn nhẫn với một số người. Nhưng sẽ có người xem đó là cho con họ cơ hội trở nên mạnh mẽ trong một thế giới mà không tử tế với những kẻ không có năng lực. Những Truyền Nhân là một giai cấp chiến binh, khi nói về cốt lõi. Họ được sinh ra vào một trận chiến tranh tàn nhẫn, một thứ mà suýt đã tiêu diệt toàn bộ nhân loại. Tôi có thể hiểu tại sao họ lại xem trọng sức mạnh và nghĩa vụ hơn bất cứ thứ gì khác."
Nói chuyện về bố mẹ và con cái như này khiến Sunny rơi vào tâm trạng âm u. Cậu bây giờ đã hai mươi...có thể xem là người trưởng thành. Thật ra thì, cậu đã lớn tuổi hơn mẹ cậu lúc bà có thai cậu.
Sự nhận ra này khiến cậu cảm thấy rất kì lạ.
Sunny nhìn chăm chú ly nước của mình vài phút với biểu hiện nghiệt ngã, rồi thở dài và đứng dậy.
"Tôi sẽ trở lại sau vài phút."
Dứt lời, cậu để lại bạn mình và đi tìm kiếm phòng vệ sinh. Nói thật, cậu chỉ muốn một mình một lúc.
Nhanh chóng, cậu nhìn chăm chú phản chiếu của mình trong lúc nước chảy từ một vòi nước đồng sang trọng. Chàng trai nhìn cậu chăm chú từ gương không có vẻ cảm thấy thú vị.
Sunny cau mày, suy nghĩ về việc liệu tên Mordret nó đang núp đâu đó bên trong gương. Đã trở thành thói quen của cậu để đôi lúc cân nhắc những thứ này.
May mắn là, lần này, Hoàng Tử Không Gì Cả có vẻ không có đây. Sunny thở phào nhẹ nhõm, rồi rời khỏi phòng vệ sinh để quay trở lại phòng VIP.
Nhưng mà trên đường, cậu gặp phải một sự phiền phức nhỏ.
Một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang chắn đường cậu, thảo luận gì đó với một nhân viên của câu lạc bộ khá to tiếng. Quần áo họ trông cực kì đắt tiền, và vẻ ngoài của họ là cực kì cao cấp. Trong lúc đến gần hơn, cậu nghe thành viên ăn mặc hoành tráng nhất của nhóm giận dữ nói:
"...Ý cô là sao, không thể cho chúng tôi vào? Đây là phòng thông thường của bọn ta. Ta có thể thấy từ đây là còn rất nhiều chỗ bên trong đó! Những vị mĩ nữ trong đá chắc chắn sẽ không ngại nếu chúng ta ở chung! Ta dám cá là bạn ta và ta có thể khiến họ vui vẻ hơn nhiều là những...kẻ đi cùng hiện tại của họ."
Nữ nhân viên nhìn hắn và nói với giọng ngượng nghịu:
"Tôi rất xin lỗi...thưa ngài...nhưng mà cả khu vực VIP đã được bao bởi những vị khách danh giá..."
Chàng trai khịt mũi.
"Khách danh giá? Cô thậm chí có biết ta là ai? Ta chân thành nghi ngờ rằng có bất cứ ai ở cái chỗ tồi tàn này có thể danh giá hơn ta!"
Sunny thở dài, đến gần nhóm người trẻ tuổi, và vỗ vai tên to mồm. Đám người mơ hồ cúi xuống, rồi cau mày.
"Ta khuyên ngươi thả tay ra, cậu bạn...ngươi muốn gì?"
Sunny mỉm cười.
"Bình tĩnh đi anh bạn...tôi chỉ muốn cho mấy người một lời khuyên nhỏ."
Cậu dùng một tay ôm lấy tên kia, quay hắn về phía phòng VIP, và chỉ về phía Nephis, Cassie, Effie, và Kai, chỉ hơi có thể thấy được họ từ điểm này.
"Có thấy mấy người đó không? Biết họ là ai không?"
Tên to mồm cau mày, rồi suy nghĩ một giây và tò mò hỏi:
"Ồ, ngươi biết những cô nàng đó? Họ là ai?"
Sunny cười rộng hơn.
"Ừ thì, để tôi nói cho biết. Họ đều là những kẻ giết người giàu kinh nghiệm. Tôi từng thấy cô gái cao kia xé xác một con Quái Thú Ngã, cắn nuốt thịt nó, và găm xương nó. Cái tên đẹp trai bên cạnh từng rất thân thiện, nhưng sau khi bị thiêu sống và làn da hắn bị thay thế bởi thứ da thay thô sơ bởi một tên bác sĩ không bằng cấp, hắn đã có vài ý tưởng kì lạ. Cô gái tóc vàng tinh xảo kia thật ra là đáng sợ nhất. Có năm mươi người Thức Tỉnh mạnh mẽ mà theo sau cô như những con cún lạc đường và ăn từ lòng bàn tay cô, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh cô ta. Mỗi người trong số họ đều là kẻ điên khùng. Vị mĩ nữ choáng ngợp bên cạnh cô ấy...trời à, tôi thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu. Cô ta vừa mới cân nhắc giết toàn bộ người trong hộp đêm này chỉ nửa giờ trước. May mắn là, chúng tôi đã khiến cô ta phân tâm..."
Với mỗi từ ra khỏi miệng cậu, gương mặt tên trẻ tuổi kia lại tái hơn. Bạn hắn cũng đột nhiên im lặng. Khi Sunny nói xong, tên to mồm lo lắng nhìn bàn tay tái nhợt đặt trên vai hắn, và khẽ hỏi:
"V-vậy...vậy còn cậu là ai?"
Sunny mỉm cười sáng lạn:
"Tôi? Ồ, tôi sống với hai trong ba cô gái đó. Tôi có một căn nhà đẹp, mấy người biết đó, với những cơ sở đặc biệt...loại dưới lòng đất, nếu mấy người hiểu ý tôi. Người thứ ba, tôi đã dùng gần cả tháng trong lồng giam với cô gái đó. Thần thánh à, lúc đó đúng là rất khó khăn. Còn về tên thay da...hắn chở tôi đi lại..."
Tên trẻ tuổi kia hơi tái xanh, rồi nhẹ nhàng di chuyển tay Sunny khỏi vai hắn và lùi lại.
"Ra...ra v-vậy. Cảm ơn rất nhiều vì lời khuyên, anh bạ...thưa ngài. Nghĩ lại thì, chúng tôi nên đi đây. Ôi trời ạ, nhìn thời gian kìa!"
Nhóm của hắn đột nhiên biến mất, như thể chưa từng tới đây.
Sunny nhìn nữ nhân viên và nhún vai.
"Ừ thì, sao cũng được. Nhân tiện, bọn tôi hết đồ ăn rồi. Cô có thể mang thêm được không? Chỉ là...làm ơn đừng mang mật ong!"