Chương 51: Cua Bách Trưởng
(T/N: Bách trưởng - Bách nhân đội trưởng: Chỉ huy binh đoàn một trăm người thời La Mã)
Đám quá vật có trí tuệ thô thiển, nhưng mà, chúng không thể so sánh được với nhân loại. Về bản chất, chúng vẫn là những con thú săn mồi hành động chủ yếu theo bản năng. Sư khôn ngoan của chúng đều vẫn có bản chất dã thú và không khó để vượt qua. Bởi vậy, ba người Ngủ có thể lợi dụng lợi thế của mình.
Sau khi quyết định kế hoạch, họ chuẩn bị vài thứ.
Trong lúc Ngôi Sao Thay Đổi chuẩn bị, Sunny đã thu thập mảnh hồn từ tám cái xác. Sau khi đưa nó cho cô gái tóc bạc, cậu quan sát cô mang chúng đến gần ngực rồi lần lượt nghiền nát chúng, hấp thụ tinh túy của từng mảnh hồn vào hồn tâm của mình. Sau vài phút, khi mà sự thay đổi đến vừa mới hấp thụ xong hoàn tất, Nephis mở mắt và chậm rãi hít một hơi.
Với một người Ngủ, hấp thụ tám hồn tâm thức tỉnh tương đương với giết mười sáu sinh vật ngủ say. Mặc dù không phải khổng lồ, nhưng mà sự tăng cường thể chất mà nó mang lại cũng vô cùng đáng kể. Cơ thể cô lúc này trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, và cường hóa về mọi mặt.
Họ cần từng chút một sức mạnh đó để có thể sống sót.
Vì Nephis vốn vô cùng quen thuộc với thể chất của mình, việc làm quen với giới hạn mới của bản thân không mất cô quá lâu. Không lâu sau đó, cô nhìn về phía cậu và hỏi:
"Sẵn sàng chưa?"
Sunny thở dài, liếc về phía cái bóng của mình, hi vọng tìm được chút cổ vũ.
Cái bóng giả vờ không nhận ra và ngó lơ cậu.
'Thằng khốn bất trung!'
"Sẵn sàng hết mức có thể."
Nephis gật đầu và quay sang Cassie.
Không có gì để nói. Họ đã bàn về mọi thứ cần bàn, và những từ ngữ trống rỗng cũng sẽ không khiến cô gái mù lo lắng ít đi là bao. Nghĩ lại thì Suny cũng không muốn đổi chỗ với cô, mặc dù trong ba người chỉ có cô là sẽ không phải liều mạng chiến đấu.
Đối mặt với kẻ địch, cho dù đáng sợ đến đâu, vẫn tốt hơn chờ đợi kết quả trong sự bất lực, biết rõ bản thân không thể làm gì để thay đổi nó. Từ góc độ đó, thì cậu là một người may mắn.
Cassie cố tỏ ra can đảm. Cô quay về phía Nephis và nặn ra một nụ cười:
"Đi giết thứ đó đi. Có lẽ cậu sẽ kiếm được thứ gì đó để mặc và mình sẽ không phải cảm thấy có lỗi nữa."
Môi của Ngôi Sao Thay Đổi cong lên.
"Được."
Sau đó, cô quay về phía Sunny và biến hình trở lại vẻ nghiêm túc bình thường.
"Đi thôi."
...Vài phút sau, cậu đứng trên đỉnh gờ đá, nhìn xuống con quái vật chết chóc. Cái bóng quấn quanh thân thể, cường hóa thể chất của Sunny. Kế hoạch của họ khá chắc chắn và có tỉ lệ thành công cao.
Nhưng mà, cậu vẫn không thể phũ bỏ cái cảm giác không lành, cảm giác việc này sẽ không kết thúc tốt đẹp theo kế hoạch.
'Không thích việc này chút nào.'
Thở dài, Sunny giơ tay lên và triệu hồi cái chuông bạc.
Rồi cậu nhẹ nhàng lắc nó, khiến một tiếng chuông trong trẻo vang lên giữa cơn bão.
Ngay tức thì, con quái vật bên dưới di chuyển, quay thân mình to đùng của nó lại, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh bất chợt. Khi nhìn thấy Sunny, một ngọn lửa điên dại cháy lên trong mắt nó.
Nhưng Sunny không hề thấy việc này, vì cậu đã quay về hướng khác. Ngay khi cái chuông vang lên, cậu quay người lại và nhảy khỏi gờ đá, không chần chừ chỉ một giây.
Cái gờ đá không quá cao, nhưng vẫn có khoảng cách đáng kể đến mặt đất. Sunny tiếp đất và lăn đi, cố tản đi hết lực va chạm. Ngay khi đứng dậy, cậu chạy, cố chạy càng xa càng tốt.
Ngay kế tiếp, cái gờ đá nổ tung sau lưng cậu. Con quái vật đơn giản dùng cơ thể nó đâm xuyên qua đó, phá lớp đá như nó làm bằng giấy vậy. Cùng lúc, có một tia chớp và tiếng sấm đi kèm, khiến tiếng đá rơi ồn ào bị che khuất.
Sinh vật khóa ánh mắt về phía Sunny và lao đến, cố đâm xuyên cơ thể cậu bằng cái lưỡi hái của nó. Những mảnh đá rơi khỏi bộ giáp của nó như nước chảy.
May mắn là, Sunny đã ở đủ xa. Không giảm tốc độ, cậu hạ thấp người, chạy thêm vài mét nữa, rồi quay lại.
Hình ảnh con quái vật, cao hơn ba mét, lao về phía cậu với tốc độ của một toa xe lửa đủ khiến bất cứ ai cũng phải chùn bước. Nhưng Sunny đứng ngay đó, Lưỡi Kiếm Xanh giơ lên quá đầu.
Dù sao thì cậu cũng là mồi nhử.
Cách cậu năm sáu mét, con quái vật rốt cuộc đến cái bẫy của họ.
Gần như không thể bị phát hiện trong màn đêm và cơn bão, sợi dây vàng được cột giữa hai tảng đá thật to ở độ cao khoảng khớp chân của sinh vật. Trước đó, Sunny đã hạ thấp mình để chạy bên dưới sợi dây.
Bị sự khát máu làm ngu muội, con quái vật không hề nhận ra sợi dây bắt căng và chạy thẳng vào nó ở tốc độ cao nhất. Nếu như đây chỉ là một sợi dây bình thường thì chắc chắn nó đã đứt ngay lúc va chạm. Nhưng mà sợi dây vàng là một Ký Ức, và một trong những thuộc tính của nó là hết sức chắc chắn.
Hai viên đá dùng để cột nó thì không may mắn như vậy, chúng hết sức thông thường. Chúng vỡ tan gần như ngay tức khắc.
Nhưng mà hiệu quả đã đạt đến.
Hai cái chân trước bỗng dưng bị giật lại, chủ nhân lưỡi hái mất thăng bằng và ngã xuống, tiếp đất bằng mặt, trượt về phía trước trên mặt đá trơn trượt, để lại một cái rãnh cạn trên mặt đất. Sunny nhảy, tránh khỏi nó.
Con quái vật không hề bị ảnh hưởng. Gần như ngay lập tức, hai cái lưỡi hái bằng xương đâm vào mặt đất, khiến cơ thể khổng lồ của nó đột ngột dừng lại. Giây kế tiếp, nhanh nhẹn và gọn gàng đến bất ngờ, cái cơ thể to lớn của nó lại đã bắt đầu đứng dậy.
Nếu để nó đứng dậy, thì họ có thể xem như đã tiêu đời.
May mắn là, Tiếng Vang của Sunny nhanh hơn.
Khoảnh khắc con quái vật té ngã, Tiếng Vang ngừng giả vờ là một cái xác chết, nó đứng dậy và lao về phía trước. Khi kẻ địch của nó vừa định đứng dậy, Tiếng Vang nhảy lên cái mai của nó từ phía sau, dùng trọng lượng của mình đè nó xuống, và dùng hai cái càng của mình kẹp chặt lấy hai tay của nó ngay dưới cái khớp mà hai cái lưỡi hái bắt đầu mọc ra.
Bất chấp việc bị những cái gai trên cái mai của nó làm bị thường, Tiếng Vang đã thành công trong việc giữ con quái vật bất động, ít nhất trong vài giây.
Một giây là đủ.
Giống như xuất hiện từ hư vô, Nephis, người ẩn núp chờ đợi thời cơ, xuất hiện trước mặt con quái vật. Lách mình giữa cặp lưỡi hái, cô nghiêng về phía trước và đẩy ra một cú đâm phá hoại với thanh trường kiếm của cô, đặt tất cả sức nặng vào mũi kiếm.
Họ không biết con quái vật thức tỉnh liệu có cùng điểm yếu trên lưng giống đám họ hàng của nó. Nhưng mà, không có lý do gì để cho rằng nó không có khe hở giữa bộ mai và thân của nó. Đây là vấn đề về cấu trúc.
Bất cứ thứ gì cần phải chuyển động dẻo dai đều không thể quá cứng ngắc.
Mũi kiếm của Ngôi Sao Thay Đổi đâm vào cái khe hở hẹp đó. Rồi, thanh kiếm biến mất bên trong cơ thể con quái vật, đâm đến tận lúc cán kiếm chạm đến lớp giáp chitin.
'Quá ngon!' Sunny mừng rỡ.
Nhưng mà, vào giây kế tiếp, gương mặt cậu tối lại.
Vì con sinh vật có vẻ như không hề để ý đến vết thương nếu không phải trí mạng thì ít nhất cũng nên khiến nó tàn tật. Gồng mình một chút, nó bỗng dưng vặn người, ném Tiếng Vang khỏi cái mai của nó, và đứng dậy. Hai cái lưỡi hái kéo qua mặt đá trong lúc nó rút chúng ra khỏi lòng đất.
Không có gì che chắn, Nephis đứng ngay trước mặt nó, thanh kiếm của cô vẫn còn kẹt trong lớp thịt của nó.
'Ôi thôi!'
Sunny ở quá xa để làm bất cứ gì, cậu đang đi vòng quanh con quái vật để tấn công nó từ phía sau. Tiếng Vang đang ở trên mặt đất, vẫn chưa hồi phục từ lúc bị kẻ địch ném khỏi lưng. Có vẻ như nó cũng sẽ không giúp được gì.
Trong một lúc, Ngôi Sao Thay Đổi chỉ có bản thân.
Hai lưỡi hái chém qua không khí, nhắm về phía da thịt của cô. Nhưng mà, vào giây cuối cùng, một cặp càng kẹp chặt lấy một cái lưỡi hái đó. Sự trợ giúp đó cho Nephis một phần giây để phản ứng.
Thả ra thanh kiếm, cô lao xuống bên dưới cơ thể nó, núp trong điểm mù của tầm tấn công của cái lưỡi hái còn lại. Nếu nói về nơi ẩn núp, thì chỗ cô đang ở không thể nào được xem là tốt nhất, vì tất cả những gì con quái vật phải làm để nghiền cơ thể cô thành bã là nằm xuống. Nhưng mà, vào lúc này, Nephis không có lựa chọn khác.
'Quá tệ, quá tồi tệ...'
Lúc này, Sunny đã đến sau lưng con quái vật. Hi vọng có thể kéo thêm chút thời gian cho Nephis, cậu giương Lưỡi Kiếm Xanh và chém xuống. Thanh kiếm chém trúng cái khớp của một trong những cái chân sau của nó, máu xanh tuôn ra. Nhưng mà, không như trận chiến với Cua Ăn Xác, cậu không thể cắt đứt cái chân này. Quá cứng và quá dày.
Giây kế tiếp, cái chân biến mất khỏi tầm mắt của Sunny.
'Chết tiệt.'
Lúc ý nghĩ đó hiện lên trong đầu Sunny, cậu ngẩng đầu và nhìn về phía con quái vật. Bằng cách nào đó, nó đã quay người lại và đang nhìn vào cậu, hai ánh lửa khát máu cháy hừng hực trong mắt nó.
Trước khi Sunny có thể phản ứng đàng hoàng, cái đỉnh bén nhọn của cái lưỡi hái đâm vào ngực cậu với lực đạo của một máy đục. Việc duy nhất cậu kịp làm là chuyển cái bóng từ cơ thể sang Áo Choàng Múa Rối.
Nhờ quyết định nhanh như chớp này, bộ giáp giữ vững. Cậu không bị cái lưỡi hái đâm xuyên tim.
Nhưng mà, đó chỉ là một giải an ủi nhỏ nhoi.
Lực từ cú đánh đó vẫn đủ để khiến lồng ngực của cậu lún vào và cơ thể cậu bay đi như một con búp bê rách rưới.
...Không rõ bằng cách nào, Sunny thấy mình nằm trên mặt đất. Cơ thể cảm thấy kì lạ, hô hấp không thông. Có thứ gì đó đắng nghét chảy ra từ miệng cậu, khiến cậu ngạt thở.
Máu. Cậu đang ngộp trong máu của mình.
Yếu ớt, Sunny cố di chuyển, nhưng mà tay chân cậu không nghe lời. Chỉ có cái bóng vẫn đang nghe, nó bao lấy cơ thể cậu và trì hoãn thứ không thể tránh.
'Đau quá...'
Với suy nghĩ trở nên chậm chạp, giống như chìm vào sương mù dày đặc, cậu nhìn lên, hi vọng nhìn thấy những vì sao.
Thay vào đó, cậu thấy hai ánh mắt rực lửa đi về phía cậu từ bóng tối.