Chương 50: Cạm Bẫy Tử Thần
Con Cua Ăn Xác đã chết, nhưng Sunny không phải người đã giết nó.
Trong lúc đi vòng ra sau lưng mục tiêu, cậu đã quá tập trung nên vào việc ẩn thân và không để kẻ địch phát hiện sự hiện diện của mình trước khi đến được vị trí tốt nhất. Sau đó thì cậu chỉ nhìn thấy lưng của nó.
Đó là tại sao cậu còn không nhận ra cái vết thương khủng khiếp chạy thẳng từ thân trên đến xuống đến những cái chân của nó, bị làn nước mưa làm nhạt đi.
Cái mai bất khả xâm phạm bị cắt toang ra như hộp thiết rỗng. Có thể nhìn thấy máu thịt và nội tạng bên trong vết thương của nó, máu xanh vẫn đang chảy ra. Nhưng lại bị dòng nước mưa cuốn trôi đi.
Sunny nuốt nước miếng.
Có lẽ cậu đã cảm thấy ngượng nghịu vì thực hiện một cuộc phục kích hoàn hảo trên một cái xác chết, nếu như không phải đang sợ hãi thứ gì đã giết nó trước bản thân.
Nhìn quanh, cậu chần chừ một chút rồi lại triệu hồi Lưỡi Kiếm Xanh, rồi dùng bóng quấn lấy nó.
Cái đảo nhỏ vẫn yên lặng, nếu không tính tiếng gió gào thét. Mưa vẫn đổ xuống, tạo thành một tấm màn che cho những chi tiết ở xa. Một tia chớp đôi lúc khiến cả vùng trời sáng rực. Rồi theo sau là tiếng sấm khiến bầu trời run rẩy.
Với sự sợ hãi lạnh lẽo chìm vào xương cậu, Sunny cẩn thận đi về phía con ăn xác tiếp theo. Cậu có thể nhìn thấy ngay cả khi ở xa, nó đã chết, nhưng vẫn phải lại gần để đảm bảo. Đúng là như vậy: sinh vật này suýt bị cắt làm đôi bởi một hung thủ chưa rõ. Nội tạng của nó nằm bữa bãi trên mặt đất.
Bóng tối đã không còn mang lại cảm giác an ủi, thay vì đó, nó đã trở thành kinh khủng và đè nén. Sunny rùng mình.
...Đến lúc kiểm tra cả tám con quái vật và xác nhận chúng đều chết cả, cậu cảm thấy buồn nôn và sợ đến tái mặt. Ban đầu, khi Sunny nhận ra những bóng đen tưởng chừng là đống đất đá lại hóa ra là những con Cua Ăn Xác, cậu đã cho rằng tình huống đã không thể nào tệ hơn được nữa. Giờ thì, cậu không còn chắc với đánh giá của mình.
Sự thật, cậu cũng biết là tình hình vốn đã tồi tệ lại trở nên còn tồi tệ hơn nhiều.
Đứng cạnh cái xác cuối cùng, Sunny quan sát xung quanh và nghĩ đến việc quay lại chỗ Neph và Cassie. Có lẽ kẻ tàn sát khiếp đảm đã rời khỏi hòn đảo rồi. Họ có thể ẩn núp và hi vọng không đụng phải nó. Ít nhất như vậy thì cậu không chỉ đứng đây một mình.
Nhưng mà, không biết có mối nguy hiểm gì ẩn núp trong bóng tối sẽ khiến cậu phát điên trước khi bình minh đến. Hơn nữa, với cái thuộc tính Định Mệnh, thì "hi vọng" không gặp thứ gì không may chả khác gì người mơ nói mộng.
Đó là tại sao, dù cơ thể đầy mồ hôi lạnh, Sunny nghiến răng và chậm rãi đi về phía gờ đá đang che khuất phần còn lại của hòn đảo. Đến gần, cậu bắt đầu leo lên, cố im lặng hết sức có thể.
Gờ đá không quá cao, nên cậu dễ dàng leo lên nó. Bám sát vào mặt đá, cậu ngẩng đầu lên và nhìn xuống.
Rồi, cậu ngay lập tức muốn thả tay và ngã xuống đất.
Ngay dưới cậu, cách chỉ vài mét, một cái bóng đen dựa trên mặt đá. To hơn nhiều đám ăn xác vừa rồi, với những cái gai mọc ra từ bộ mai dày cộm. Bộ giáp chitin đen và đỏ, như một bộ giáp cổ đại rướm máu tươi. Thay vì càng, hai cái lưỡi hái đáng sợ mọc ra từ khớp tay.
Mỗi cái đều dài và sắc bén để có thể cắt một con Cua Ăn Xác làm đôi.
Sunny đứng yên, không dám di chuyển. Cậu thậm chí còn không hô hấp.
'Vậy đó là hung thủ.'
Một trong hai con quái vật lấy đi mảnh hồn vượt giới hạn mà cậu thấy hôm qua, hoặc là một con khác tương tự hai con kia. Cậu vẫn nhớ cách hai sinh vật đó cắt qua đám ăn xác, giết và ném những con thú chậm trễ tránh đường. Làm thịt bảy con trên đảo không hề khó khăn đối với thứ nguy hiểm cỡ này.
Càng không phải nói đến giải quyết chỉ ba người Ngủ.
Cẩn thận không phát ra chỉ một âm thanh, Sunny chậm chạp leo xuống. Cả cơ thể cậu run rẩy, di chuyển chân và tay với độ chính xác cao nhất, cậu bắt đầu leo xuống gờ đá, cầu nguyện không bị nó nghe thấy, cảm giác, hay là nhận ra bằng cách nào đó khác nữa.
May mắn là con quái vật vẫn không biết đến sự tồn tại của cậu.
Tiếp đất, Sunny lui lại vài bước, vẫn đối mặt với gờ đá. Cậu phải bắt buộc bản thân quay người lại. Cảm thấy lưng mình như bị những cây kim vô hình đâm xuyên, cậu cẩn thận đi về phía hai người đồng đội.
Vài phút sau, cậu đã quay lại chỗ Nephis và Cassie. Hai cô gái đều căng thẳng và lo lắng, chờ đợi cậu quay lại từ bóng tối. Trước khi bước ra khỏi cái bóng, Sunny lên tiếng cho họ biết cậu đang lại gần.
"Là tôi."
Nephis rục rịch, hạ kiếm xuống. Gương mặt u ám.
"Tình hình như nào?" Cô nói, cẩn thận giữ giọng nói thấp đi.
Sunny chậm rãi thở ra, cuối cùng cảm thấy một chút an toàn. Lần đầu tiên, cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc vì không phải ở cái chốn nguyền rủa này một mình.
"Có tám con ăn xác quanh chúng ta. Nhưng chúng đều chết cả rồi. Kẻ giết chúng là một trong những con quái vật to mà chúng ta đã thấy, cái thứ với hoa văn màu đỏ trên mai và lưỡi hái thay vì càng. Nó đang tránh cơn bão ở dưới gờ đá cách đây không xa."
Một tia chớp đánh xuống, tỏa sáng khắp nơi. Khi nó biến mất, nhìn giống như nó đã thắp lên hai tia sáng màu trắng trong mắt Ngôi Sao Thay Đổi. Hình phản chiếu đó nhanh chóng biến mất, để lại cặp mắt xám không dò xét được.
Cô nghiêng đầu và thì thầm, giống như nói với bản thân.
"Một con quái vật thức tỉnh."
Sunny liếm môi.
"Đúng vậy. Chúng ta phải làm gì đây?"
Nephis suy nghĩ một lúc, tựa trên thanh kiếm. Rồi cô nhìn về phía cậu và nói:
"Giết nó."
Sunny nhìn chằm chằm vào cô, không nói nên lời. Cuối cùng, cậu tỉnh táo lại và nói ra điều đầu tiên hiện ra trong đầu mình...
"Cô bị điên à?"
Ý tưởng chiến đấu với thứ đó là nực cười, nếu không nói thẳng là tâm thần. Nhận ra lời nói của mình rất thô lỗ, cậu hắng giọng và nói thêm:
"Ý tôi là... Cô suy nghĩ kĩ chưa? Làm sao chúng ta có thể giết cái thứ quái vật đó?"
Nephis chậm rãi hít vào.
"Đây không phải là vấn đề suy nghĩ kĩ hay không. Chúng ta đơn giản không có lựa chọn."
Cô liếc qua phía Cassie, người đang lắng nghe với gương mặt tái nhợt, và giải thích:
"Chúng ta không thể rời khỏi vách núi trước khi mặt trời mọc, và con quái vật cũng vậy. Nhưng mà, khi bình minh đến, nó sẽ dễ dàng nhìn thấy và tấn công chúng a. Vì vậy, lợi thế duy nhất của chúng ta - yếu tố bất ngờ - sẽ biến mất. Nếu như đằng nào cũng phải đánh. Thì tốt hơn nếu chúng ta là người chủ động khai chiến."
Ngôi Sao Thay Đổi nhìn quanh rồi nói tiếp:
"Vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn. Dù rất kém, nhưng tôi vẫn có thể thấy đường. Khi màn đêm thật sự đến, thì sẽ không như vậy nữa. Nên chúng ta phải tấn công trước, và sớm."
Sunny lắc đầu.
"Vẫn không giải thích cách chúng ta có thể giết được nó. Thứ đó vừa xử lý tám con Cua Ăn Xác mà không hao tổn chút nào. Chúng ta không phải đối thủ của nó. Chúng ta thậm chí còn không biết điểm yếu của nó nữa!"
Nephis cau mày. Sau khi ngưng một lúc, cô lên tiếng:
"Nó chỉ là một con quái vật thức tỉnh."
Sunny ngớ người nhìn cô.
"Ý cô là sao, "chỉ" một con quái vật thức tỉnh? Cô quên cả ba chúng ta chỉ là người Ngủ rồi hả?! Nhân loại Ngủ Say không thể chống lại những con quái thú thức tỉnh, đừng nói đến quái vật. Việc chúng ta có thể an ổn giết đám Cua Ăn Xác đã là quá bất thường rồi!"
Cô ta nhìn cậu, không thay đổi, rồi đơn giản trả lời:
"Bởi vì chúng ta bất thường."
Sunny đứng đó, há hốc mồm, không biết phải nói gì.
Nephis thở dài.
"Cả cậu và tôi đều không hẳn là người Ngủ bình thường. Đúng không? Đừng có chối. Một người thông thường sẽ không thể sống sót tại nơi này."
Cậu cau mày, không vui vẻ gì với dòng suy nghĩ này. Cùng lúc, Ngôi Sao Thay Đổi vẫn tiếp tục:
"Cậu, tôi, thêm con quái thú thức tỉnh là Tiếng Vang của cậu, thêm cả lợi thế bất ngờ. Tôi không nói là sẽ dễ dàng thực hiện được. Chúng ta có khả năng sẽ chết. Nhưng cơ hội cao là chúng ta sẽ không."
Cô nhìn xuống, về phía thanh kiếm bạc của mình, rồi nói thêm sau vài giây:
"Dù sao đi nữa. Thì như tôi đã nói, chúng ta không có lựa chọn khác."
Sunny nghiến chặt răng, cố tìm một lời phản bác hợp lý. Nhưng mà, lý lẽ của cô ta có vẻ không bàn cãi được. Cậu chỉ thật sự cảm thấy rất tồi tệ với việc phải chiến đấu với con quái vật đó.
Trong sự im lặng tiếp diễn, Cassie, người vốn yên lặng từ đầu, đột nhiên lên tiếng:
"Hai người đang quên lợi thế chủ yếu của chúng ta đối với thứ đó."
Cả hai nhìn cô, bất ngờ.
Cô gái mù quay đầu để đối mặt với họ và hỏi nâng đầu.
"Chúng ta thông minh, còn con quái vật thì không."
Lời nói của cô vang vọng trong bóng tối. Sunny thở dài.
Có vẻ như một trận chiến với con quái vật và hai cái lưỡi hái của nó là không thể tránh khỏi.
Một lúc sau, cậu đang đứng trong bóng tối, nhìn về phía sinh vật khủng khiếp trước mặt. Nắm chặt Lưỡi Kiếm Xanh, Sunny hít vào thật chậm.
Cảm giác không lành mà cậu đã có trước đây vẫn còn đó, lúc này còn mạnh mẽ hơn bao giờ cả.
'Không thích việc này chút nào.'
Với suy nghĩ đó, cậu thở ra và giơ tay lên.