Chương 26: Đo Lường Sức Mạnh
Caster bỗng dưng biến mất tại chỗ.
Nhưng đó chỉ là ảo ảnh. Sự thật là hắn ta di chuyển nhanh đến mức mắt người không thể theo kịp. Nếu như mắt Sunny không được thuộc tính cường hóa thì cậu cũng đã không thể nhìn ra gì hết.
Kể cả vậy, cậu chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ lướt qua không khí.
Trong không đến một giây, Caster đã vượt qua khoảng cách giữa hắn và Nephis, tung ra một đòn tấn công mãnh liệt. Nhưng mà, bất chấp tốc độ đáng kinh ngạc đó, Nephis vẫn bằng cách nào đó phản xạ kịp thời, hơi xoay người để làm đòn tấn công chệch hướng.
Nhung không đủ. Mặc dù Nephis né được đòn tấn công trực diện vào trọng tâm, nắm đấm của Caster vẫn chạm vào vai cô, làm cơ thể co xoay vòng.
Không lãng phí thời gian, Caster lại biến mất. Kế hoạch của hắn rất đơn giản trong lúc Nephis vẫn cho rằng đối thủ đang trước mặt, hắn sẽ dùng tốc độ phi thường của mình để vòng ra sau và tấn công lưng cô.
Chàng trai trẻ tuổi xuất hiện phía sau cô gái vẫn chưa biết gì, chuẩn bị kết thúc trận đấu với một đòn tấn công quyết định. Theo kế hoạch, cô gái có vẻ như chuẩn bị một đòn tấn công về phía mà hắn đứng nửa giây trước. Hài lòng, Caster đưa lực toàn thân vào nắm đấm.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc cuối cùng,Nephis bỗng dưng thay đổi thế đứng và ném cùi chỏ về phía sau với lực đạo kinh khủng.
Caster trợn to mắt. Tất cả chỉ là động tác giả!
Và bây giờ khi mà hắn đã ra đòn, không có cách nào đơn giản để ngừng lại cả. Cho dù hắn nhanh đến đâu, thì hắn vẫn phải chịu ảnh hưởng từ quán tính. Cái cùi chỏ đánh vào mặt cậu là một kết quả không thể tránh được.
Vậy mà, Caster vẫn có thể né được nó, mặc dù chỉ cách một sợi tóc. Lợi thế tốc độ của hắn là quá lớn.
Rồi hắn gạt chân và đẩy Nephis, khiến cô té xuống. Nhưng mà, ngay trước khi cô chạm sàn, chàng trai trẻ tuổi cẩn thận nắm lấy cổ áo và kéo nhẹ lại, khiến Nephis té chậm lại và tiếp đất nhẹ nhàng.
Nằm trên lưng, cô gái chớp mắt vài lần nhìn về phía hắn. Cả trận chiến kéo dài không hơn hai giây.
Ở góc phòng, Sunny sửng sốt mở to mắt.
'Vậy đây là Phân Loại Vượt Bậc? Đúng...đúng là ăn gian mà!'
Một Người Ngủ đáng lẽ không thể nào nhanh đến vậy. Sức mạnh mà Ma Pháp ban cho họ mới chỉ vào trạng thái sơ sinh. Nhưng mà... Caster lại là một Truyền Nhân.
Ai mà biết được hắn đã được đút bao nhiêu mảnh hồn trước khi tiến vào Học Viện?
Ở phía sau, Thầy Rock hắng giọng và gật đầu với Caster. Nephis chậm rãi đứng dậy.
Những Người Ngủ khác trầm trồ nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi, thầm thì đủ thứ với nhau. Có vẻ như màn biểu diễn vừa rồi đã khiến mọi người có một ấn tượng rất sâu sắc.
Nhưng mà bản thân Caster lại không vui mừng. Hắn ta nhìn về phía Nephis với một biểu hiện không đọc được.
Đó là bởi vì, không như những người còn lại, hắn ta đã nhận ra một điểm. Sự thật mà chỉ hắn, Nephis, Thầy Rock... và Sunny, người quan sát rất kĩ và có thể nhận ra những thứ như này rất nhanh.
Điểm mà những Người Ngủ khác đã không để ý là Nephis còn không dùng Kĩ Năng Phân Loại của mình khi đấu với Caster. Nói đúng hơn là cô chưa từng dùng nó trong tất cả trận đấu hôm nay. Nên không ai biết Kĩ Năng của cô là gì.
Vậy mà, với cả Phân Loại mạnh mẽ, Caster cũng chỉ suýt soát giành lấy chiến thắng.
'Một con quái vật.' Sunny suy nghĩ, ngày càng khó chịu.
Cái bóng đang núp trong võ quán cũng đồng ý với cậu bằng cả hai tay hai chân.
Sau đó, lớp học chiến đấu căn bản đã kết thúc. Đau đớn từ những vết thương, họ tiến về phía phòng tắm. Sunny đợi một lúc rồi điều cái bóng lẻn vào phòng thay đồ nam.
Cậu chẳng hứng thú gì với đám đực rựa thay đồ, nhưng mà có khả năng Caster sẽ nêu ý kiến về trận chiến với Nephis hoặc là trả lời câu hỏi đặt ra về Kĩ Năng Phân Loại của hắn.
Đúng như dự đoán, chàng trai trẻ bị đám fan mới bao vây. Họ chúc mừng chiến thắng của hắn, đầy ngưỡng mộ và kích động. Nhưng mà, bản thân Caster lại có tâm trạng tồi tệ. Gương mặt buồn rầu, và ánh mắt nặng nề.
Thật ra thì mỗi tiếng khen chỉ càng khiến gương mặt hắn đen hơn.
"Caster, thật sự rất tuyệt!"
"Phân Loại của cậu quá mạnh, phải không?"
"Cô gái Nephis kia còn chẳng có chút cơ hội!"
"Tên Thật? Cần gì chứ? Cô ta chỉ là đứa giả vờ thôi!"
Cuối cùng, Caster ngẩng đầu lên và liếc nhìn kẻ vừa nói câu cuối cùng bằng một ánh mắt lạnh như lưỡi dao. Tên kia, cũng như hắn, là một trong những Truyền Nhân ít ỏi trong nhóm học sinh mới. Hắn ta cau mày, ngạc nhiên vì phản ứng của Caster.
"Sao chứ?"
Caster nghiến răng.
"Tôi biết trước đám bọn họ sẽ phản ứng như vậy, nhưng cậu thì phải hiểu biết hơn chứ."
Những Truyền Nhân khác nhíu mày.
"Tại sao? Có gì đặc biệt về con bé quê mùa đó?"
Caster mở to mắt.
"Quê...quê mùa? Mấy người không biết cô ấy là ai sao?"
'Không!' Sunny mất kiên nhẫn. 'Nói nhanh đi thằng khốn!'
May mắn là đám kiêu ngạo kia cũng giống cậu.
Caster mở miệng vài lần, giống như không biết chắc nên nói gì. Cuối cùng, hắn ta lắc đầu và trả lời:
"Cô ấy là Nephis đến từ gia tộc Bất Diệt Hỏa"
Hắn vừa dứt lời, tên Truyền Nhân ngạo mạn ngay lập tức tái nhợt. Không thèm để ý đến hắn, Caster nói tiếp.
"Tôi tin là tôi không cần phải nói cậu biết về ông của cô ấy. Cha mẹ cô ấy là Nụ Cười Thiên Đường và Kiếm Gãy."
Trong phòng mình, Sunny suýt té ghế.
Kể cả cậu còn biết đến Bất Diệt Hỏa và Kiếm Gãy. Người trước là người đầu tiên vượt qua Ác Mộng Thứ Hai để trở thành Bậc Thầy. Người sau - người đầu tiên đánh bại Ác Mộng Thứ Ba và trở thành Thánh.
Họ, cùng với những đồng đội, là những anh hùng nổi tiếng nhất của nhân loại, những người đã chính tay thay đổi lịch sử. Nếu như Caster nói thật, thì Nephis không chỉ là quý tộc...cô là hoàng gia!
Ra vậy nên hắn gọi cô ấy là "tiểu thư". Nhưng sao hắn không gọi "công chúa"?
Nhưng không hợp lý!
Có cùng ý nghĩ của Sunny, tên Truyền Nhân tái mặt hỏi bằng giọng run rẩy:
"Vậy tại...tại sao cô ấy lại..."
Caster thở dài.
"Vì họ đều đã chết rồi. Gia tộc Bất Diệt Hỏa đã biến mất từ lâu."
Trong một lúc, phòng thay đồ hoàn toàn im lặng. Caster nhìn xuống sàn.
"Chỉ còn lại mỗi cô ấy."
Khuya đêm đó, khi mọi người đã ngủ, Sunny lén lút tiến vào võ quán. Nhìn quanh để đảm bảo không có ai ở đó, cậu tò mò lại gần sàn đấu mà Nephis và mọi người đã dùng. Cậu dừng ngay chính giữa sàn đấu và đứng đó một lúc, nhớ lại cách cô đánh bại tất cả những người khác trước khi thua dưới tay Caster.
"Quái vật... cả hai đều là quái vật!" Cậu lẩm bẩm, đắng nghét và nhụt chí.
Lắc đầu, Sunny rời khỏi sàn đấu và nhìn về phía cái bóng của mình.
"Mày cũng nghĩ vậy phải không?"
Cái bóng chần chừ trong vài giây, rồi ưỡn ngực, bắt chéo tay, ra vẻ láo lếu, ghét bỏ và không thèm quan tâm. Nhưng mà, diễn chưa đủ đạt.
"Ừ, mày nói đúng. Chính xác! Có gì hay ho chứ?"
Cả Bất Diệt Hỏa và Kiếm Gãy, ông và cha của Nephis, đều là những quái vật hàng đầu về sức mạnh, họ là đỉnh điểm của nhân loại. Nhưng vẫn không thể bảo vệ gia tộc khỏi cảnh bị hủy diệt. Nên, cuối cùng sức mạnh cũng chả quan trọng.
Kể cả hoàng tộc cũng không an toàn khỏi sự độc ác của thế giới.
Sunny thở dài và tiến về phía máy đo sức mạnh. Nắm chặt tay, cậu tung ra cú đấm mạnh nhất của mình. Cỗ máy mất vài giây rồi đưa ra một con số duy nhất.
Chín.
"Ôi thôi nào! Ít nhất tao cũng phải được mười chứ!"
Cảm thấy bị khinh, cậu đánh thêm lần nữa, suýt nữa tự làm gãy ngón tay. Nhưng kết quả vẫn vậy.
"Chết tiệt!"
Sunny đi bộ tại chỗ một lúc, cố kiềm chế cơn giận. Có vẻ như định mệnh an bài cậu là một kẻ yếu. Dù sao thì lực đánh phụ thuộc vào trọng lượng và tốc độ. Tốc độ thì còn có thể tăng lên nhờ kĩ thuật và rèn luyện, nhưng mà trọng lượng thì lại ngoài khả năng của cậu.
Cậu đã trôi qua giai đoạn phát triển, và chiều cao của cậu sẽ không bỗng dưng tăng lên cái vèo trong tương lai. Nên cho dù Sunny có rèn luyện khổ cực đến mấy, thì cậu vẫn sẽ là thằng hạng nhẹ.
'Đời không công bằng!'
Cảm thấy tiếc hận, cậu đấm cái máy lần nữa, đặt hết sự bực bội vào cú đấm này.
Lúc đó, một bản năng kì lạ thức tỉnh trong đầu Sunny.
Nghe theo bản năng đó, cái bóng trượt lên và quấn quanh tay cậu, như biến thành một cái găng tay màu đen. Khoảnh khắc kế tiếp, cú đấm đến đích.
Cỗ máy run lên vì lực đạo đó. Sunny kêu lên trong đau đớn, lùi lại một bước và ôm lấy cái nắm đấm của mình. Sau một lúc, kết quả hiện lên. Nhưng mà, lần này không phải chín.
Còn không phải mười.
Là mười tám.
Cậu nhìn con số đó một lúc lâu, ngơ mặt.
Rồi một nụ cười rộng ngang tai hiện lên mặt Sunny.
"Hiểu rồi. Ra là vậy. Đương nhiên rồi!"
Cậu nắm chặt nắm đấm lần nữa, nhìn xuống cái găng tay bóng màu đen.
Ha, quả là một sự giúp đỡ quý giá.
"Vậy mới được chứ!"