Chương 21: Biểu Diễn Lần Đầu Tiên

Chương 21: Biểu Diễn Lần Đầu Tiên

Lời nói của cậu vang lên, treo lơ lửng giữa sự yên lặng. Những Người Ngủ nhìn về phía Sunny với đủ loại cảm xúc buồn cười, có người bối rối, có người bị sốc. Chàng trai trẻ với ánh mắt vui tính chỉ mỉm cười lịch thiệp.

Nói thật thì đạt được Phân Loại Vượt Bậc tại Ác Mộng Đầu Tiên là cực kì hiếm thấy. Hắn ta chắc chắn là người đặc biệt, thậm chí là quá xuất chúng. Mà phải nói, dù vẻ ngoài khác hẳn nhau, nhưng người trẻ tuổi trước mặt lại khiến Sunny nhớ đến Anh hùng... Auro từ Chín Người.

Trong ánh mắt hắn có một sự toan tính lạnh lùng đặc biệt. Cậu đã gặp loại người này trước đây, chủ yếu là những tên đại ca du côn ở ngoài thành phố.

Họ gọi sự lạnh lùng này là "toán giết người.' Nói đơn giản, đó là một thói quen mà những người thường xuyên đánh giết tự phát triển - cho dù họ đang ở đâu và tâm trạng như thế nào, luôn có một phần tâm trí họ sẽ tỉnh táo để tính toán cách hiệu quả nhất để giết người đứng trước mặt mình, trong trường hợp có vấn đề xảy ra.

'Ôi. Sao trong một đống người, cái thằng mình chọn trúng lại thuộc về kiểu đó chứ?'

Nhưng Sunny không có chỗ để phàn nàn. Dù sao thì chính cậu đã chủ động kiếm chuyện.

Sau vài giây, một kẻ đi cùng tên kia chớp mắt rồi nói:

"Ờ... bạn này, chắc cậu không biết nhiều về Ma Pháp. Kết quả mà Caster nhận được thật sự rất đáng nể."

Rồi lén lút nhìn về phía Caster đáng nể, hắn nói thêm:

"Vì cậu ấy là một Truyền Nhân mà."

Một con cháu đích thực đến từ một gia tộc Thức Tỉnh. Sunny đánh giá lại người trẻ tuổi vui tính trước mắt. Mọi người đều biết những truyền nhân được huấn luyện ngay từ khi mới biết đi. Với họ, việc bị Ma Pháp chọn trúng là đương nhiên chứ không còn là xác suất nữa.

Họ là những kẻ đáng gờm.

'Tuyệt thật!' Sunny đắng chát, và cau mày chặt hơn.

"Định lừa nhau à? Thằng này mà đáng nể?"

Những sự bối rối trong mắt mọi người dần chuyển thành thù hằn.

"Nghe này, bạn. Nếu cậu không nghĩ Phân Loại Vượt Bậc là đáng nề, thì xin hãy nói mọi người nghe kết quả phi thường của bạn đi. Làm ơn, nói nghe thử, Đánh giá của bạn là gì?"

Caster vẫn giữ yên lặng và mỉm cười. Nhưng những người bảo vệ cậu ta đã trở nên khó chịu.

Đây đúng là việc mà Sunny trông đợi. Cậu mỉm cười tự mãn.

"Muốn biết à... Đánh giá của tao, ờ, là "huy hoàng"! Đúng vậy, huy hoàng. Còn Phân Loại tao nhận được là Thần Thánh."

Sau đó, cậu hứng lấy đủ loại ánh mắt kì dị. Chưa từng ai đạt được Phân Loại Thần Thánh; nên đương nhiên, họ đã nghĩ cậu bị tâm thần. Nhưng vẫn có chút nghi ngờ... có lẽ cái tên kì cục trước mặt họ đến từ một gia tộc mạnh mẽ nào đó? Một thiên tài vô đối? Có lẽ đánh giá của cậu ta thật sự là huy hoàng...

Sunny phải đánh tan chút nghi ngờ còn sót lại đó.

"Mà nói cho rõ, tao còn không phải Truyền nhân gì đó. Pfft! Tao đến từ ngoại ô. Còn chưa từng được huấn luyện chiến đấu gì cả. Thằng này tập luyện đủ thứ từ bé mà chỉ được có "xuất sắc"? Trong ác mộng nó làm gì vậy hả? Ngồi ngoáy mũi hay sao?"

Biểu hiện trên mặt những người nghe cậu khoác lác ngay lập tức thay đổi. Một thằng từ khu ổ chuột, không qua đào tạo... ờ, thì chắc vậy. Lừa ai thế?

Cuối cùng, vẫn với nụ cười lịch sự, Caster lên tiếng:

"Huy hoàng? Thú vị thật. Cậu có thể nói chúng tôi nghe cậu đã có thành tích gì trong Ác Mộng không?"

Sunny cười đểu.

"Được, không vấn đề! Trước tiên, tao giết một con... ờ... một con bạo chúa thức tỉnh."

Mỗi cái "ờ" khiến cậu phải chịu thêm chút đau đớn, nhưng cậu không để nó hiện lên mặt. Biểu hiện của cậu không có gì khác ngoài chảnh chọe và gây hấn.

Chỉ nghe bạo chúa, đừng nói đến thức tỉnh, đã khiến vài người cười mỉa mai.

"Ồ, thật sao? Cậu giết nó như nào vậy?"

Sunny tự mãn ra mặt.

"Cách nào ư? Để nói cho biết, tao còn chẳng phải động một ngón tay. Tao chỉ phun một cái, và nó bị xé thành từng mảnh!"

Không sai. Sunny đã phun máu lên cái tế đàn, và hậu quả là Vua Ngọn Núi bị Thần Bóng Tối xé xác.

Một người bật cười không thèm che giấu nữa.

"Thằng này bị điên hoặc là cố ý kiếm chuyện. Nghe này thằng lùn. Tự trọng chút đi. Ai mà tin lời nói dối tào lao như vậy hả?"

Sunny thật sự nổi giận. Cậu muốn phản lại là mình không lùn, nhưng khiếm khuyết không cho phép nói dối.

Chết Tiệt!

Nên thay vào đó, cậu nghiến răng và nói bằng một giọng đầy giận dữ:

"Tao không thèm trả lời, vì đó không phải nói dối!"

"Mày thật sự muốn nói mình đã giết một bạo chúa thức tỉnh - một con bạo chúa! - và chỉ bằng một cục đờm?"

Sunny chau mày.

"Sự thật là vậy!"

Nhiều người bắt đầu cười thêm.

"Thằng điên!"

"Nó nói dối đến tự bản thân nó tin luôn rồi!"

"Tâm thần, bệnh nhân tâm thần..."

Bất ngờ là Caster ngăn những người bạn của mình.

"Mọi người."

Sau khi tiếng cười giảm đi, hắn ta hỏi với giọng điệu lịch sự:

"Cậu còn có thành tích gì nữa?"

Gì? Còn chưa đủ nữa hả? Sunny giơ cằm.

"Để tao nghĩ xem... Ồ! Tao còn giết một kiếm sĩ thức tỉnh nữa."

"Thật à? Bằng cách nào?"

Ra vẻ hơi xấu hổ, Sunny cúi xuống.

"Cái đó... thật ra thì, lần đó tao phải dùng đến ngón tay. Còn phải lắc nó vài lần. Nhưng nhiêu đó đủ giết hắn rồi."

Cậu lắc cái Chuông Bạc và việc đó dẫn đến Anh hùng bị con bạo chúa tấn công và cuối cùng là giết chết. Nên, đây vẫn là sự thật.

"Đúng là thằng thần kinh!"

"Ha! Mọi người tin được thằng ngu này không?"

"Thằng khốn tội nghiệp! Không chỉ yếu ớt, nó bị dọa đến điên luôn rồi..."

Caster nhìn về phía đám đồng bọn một lúc, rồi quay lại phía Sunny.

"Gì nữa không?"

Sunny chớp chớp mắt. Đến lúc dứt điểm...

"Gì nữa hả? Ờ... thì. Đúng rồi! Tao nói chuyện với thần, mặc dù họ đã chết rồi. Tao khiến một vị thần tỉnh lại. Ông ta ban phước cho tao! Tao được thần thánh ban phước, tụi bây hiểu chưa?"

Những Người Ngủ im lặng lắc đầu hoặc là nhìn cậu thương hại. Caster thở dài.

"Tôi hiểu rồi. So sánh với cậu, thì đúng là thành tựu của tôi chẳng ra gì. Cảm ơn cậu đã cho chúng tôi biết. Hi vọng cậu sẽ tiếp tục thành công như vậy khi tiến vào Thế Giới Mộng Ảo."

Sunny nở một nụ cười tự mãn.

"Đương nhiên là vậy rồi!"

Nói xong, cậu quay người bỏ đi.

'A. Vậy là xong việc.'

Cậu khá chắc là sau màn biểu diễn này, sẽ không ai tin cậu thật sự có một Phân Loại gì đó mạnh mẽ hay thậm chí là đã làm gì đó đáng chú ý khi ở trong Ác Mộng. Cậu chỉ nói sự thật, nhưng lại khiến mọi người tin vào điều trái ngược.

Một cảm giác rất sung sướng.

Bây giờ họ xem cậu như thế nào? Một tên yếu ớt, lớn lên không học thức ở ngoại ô, và cũng không được huấn luyện gì cả. Hơn thế nữa, có vẻ như cậu còn bị điên hoặc là ngu ngoại hạng. Thêm cái tính cách bẩn thỉu nữa chứ.

Thật sự là một kẻ đáng thương và phế vật.

Giờ, nếu có ai hỏi gì về Phân Loại của mình, cậu chỉ việc thẳng thắn nói là cấp bậc Thần Thánh, và đợi người ta cười mình. Người ta sẽ thà tin Ma Pháp đã biến mất trước khi họ tin cậu là một người đáng để ý đến. Cậu có thể lên nóc nhà và hét những thành tựu của mình, và sẽ không ai tin tưởng chúng cả.

Cũng vì vậy, sẽ không ai nghi ngờ cậu có một cái Tên Thật.

'Cứ đợi đấy, đám ngu ngốc. Sẽ có ngày tao mới là kẻ cười.'

Lúc Sunny bỏ đi, cậu nghe một kẻ nói với Caster:

"Sao cậu không xử thằng điên đó? Nó sỉ nhục cậu!"

Sau khi không nói gì một lúc, Caster trả lời. Giọng nói trầm thấp và mềm mại.

"Thằng nhóc tội nghiệp chắc đã bị điên ở trong Ác Mộng. Cũng thường xảy ra. Có lẽ hắn sẽ chết sớm thôi, nên ít nhất chúng ta cũng nên tử tế với hắn ta..."

Khóe miệng Sunny giật giật.

'Tốt bụng thật.'

Cậu biết những lời nói của Caster là dựa trên những định kiến sai lầm, nhưng vì lí do gì đó, cậu vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.