Chương 20: Lại Lạc Loài
Khu vực dành cho Người Ngủ nếu so sánh thì khá nhỏ và nằm ở phía Nam Học Viện, vây quanh từ mọi hướng là những sân huấn luyện và công viên.
Một tòa nhà hiện đại, không quá cao tầng được xây dựng từ vật liệu gia cố. Giống như phần lớn các tòa nhà trong Học Viện, hầu hết tòa nhà nằm bên dưới mặt đất, phía trên chỉ để vài tầng. Với những bức tường hợp kim màu trắng tinh và cửa sổ rộng, chắc nó trông rất đẹp vào mùa hè, khi đối diện với khung cảnh cây cối tươi xanh.
Bên trong tòa nhà rộng rãi và sáng sủa. Sunny và cô gái tóc bạc được dẫn đến một đải sảnh, nơi có khoảng một trăm người thanh niên, thiếu nữ - Những Người Ngủ rơi vào thời điểm không may như hai người họ - đang đợi nghi thức nhập học bắt đầu. Đa số đều lo lắng, căng thẳng và háo hức.
Vấn đề nhập học luôn là một bài toán đau đầu với Học Viện, vì bất cứ lúc nào cũng có người bị Ma Pháp ảnh hưởng, và số lượng luôn thay đổi thất thường. Không có cách nào để những Người Ngủ như họ có thể nhận được một chương trình học với tiêu chuẩn và lịch trình chung: một số sẽ có tận một năm để chuẩn bị cho thế giới Mộng Ảo, nhưng cũng sẽ có người chỉ có vài tháng, hay thậm chí vài ngày.
Đó là tại sao những nghi thức nhập học này được tổ chức hàng tháng kể từ đầu năm, rồi khi đông chí đến gần, họ sẽ tổ chức hàng tuần. Một số Người Ngủ ở đây đã phải đợi vài ngày để nhập học chính thức, Sunny đã gặp may và đến đây vào đúng hôm nay, chỉ cách sự kiện này vài tiếng đồng hồ.
Khi đứng trong sảnh, cậu hiểu được hai điểm.
Thứ nhất, ai cũng ăn mặc đường hoàng và mang theo vali, túi xách, ít nhất là ba lô để mang đồ vật cá nhân. Đương nhiên là những người họ có chuẩn bị khi đến đây, chắc chắn là đến từ nhà, được gia đình tiễn đưa. Nên Sunny và cô gái tóc bạc, hai người đến tay không và bận một bộ đồ đơn giản được cảnh sát cung cấp, không phải là thường lệ như cậu đã dự kiến. Ngược lại, họ nổi bật giữa đám đông.
'Ờ thì. Như vậy mới hợp lý.'
Thứ hai, Bậc Thầy Jet không phải cố ý khiêm tốn khi nói bản thân chỉ là dưới trung bình về vẻ bề ngoài khi so sánh với những Thức Tỉnh Giả. Mặc dù những người ở đây chỉ vừa mới bước lên con đường thức tỉnh, nhưng dáng vóc và vẻ ngoài của từng người đều cuống hút. Trai đẹp gái xinh, ai cũng mạnh khỏe.
Cậu nuốt nước miếng.
'Dù vậy, không ai có thể so sánh với cô ta cả. Có lẽ hình dạng cô ấy không hoàn hảo, nhưng mà... không biết nữa... cô ta có một thần thái. Giống như những cái bóng trở nên tối hơn và nhiệt độ giảm đi vài độ mỗi khi cô bước vào phòng.'
Có phải đó là khác biệt giữa những Người Ngủ và một Bậc Thầy?
Tất cả những ý nghĩ này đều để cố trì hoãn cái thứ sắp phải xảy ra. Sunny đã biết cậu sắp phải chịu đau khổ.
Vì cậu không thể nói dối, và những cô cậu trẻ tuổi kích động này, không cần biết quần áo ra sao, là nam hay nữ, vẻ ngoài như nào, họ đều muốn một việc.
Tám chuyện.
Ai cũng muốn trò chuyện với những đồng bọn mới. Họ muốn bàn về Ác Mộng, những chuyến phiêu lưu trong tương lai vào Thế Giới Mộng Ảo, và đủ thứ khác. Họ muốn hỏi này nọ. Họ muốn được người khác đặt câu hỏi. Họ muốn nghiêm túc bàn luận vấn đề này nọ, cũng như chém gió linh tinh.
Ai cũng muốn nói cả.
'Đây là ác mộng!' Sunny rên rỉ, sợ hãi và lo lắng. 'Mình sắp tiêu đời!'
Rồi, với một quyết tâm tiêu cực, cậu nghiến chặt răng và chậm rãi thở ra.
'Cứ xem đây là thử thách vẫn còn tiếp tục thôi. Mày đã sống sót trên ngọn núi đen, nên mày cũng có thể sống sót qua cảnh này.'
Cậu đã đối mặt người hùng, kẻ xấu, quái vật và cả thần thánh. Sao phải sợ một đám tuổi teen?
...Có lẽ cậu đang đánh giá thấp độ kinh dị của đám xì tin này.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, gần như mọi người đều ghét cay ghét đắng cậu.
Sau những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Sunny đã có tiếng là một thằng biến thái, bẩn miệng và khó ưa. Danh tiếng này nhanh chóng được mọi người công nhận. Cậu bị tát vài lần, và bị đấm một lần. Cậu cũng hiểu thêm về bản thân, bản chất đích thực của mình - đó là, sâu bên trong, cậu là một thằng thô lỗ, tự kiêu và hơi dê xồm.
Những cuộc đối thoại xảy ra như này:
"Nhìn những người trẻ tuổi xung quanh kìa. Cậu nghĩ có bao nhiêu người sẽ quay lại từ Thế Giới Mộng Ảo? Bao nhiêu người sẽ chết? Cậu nghĩ tỉ lệ sống sót của chúng ta là bao nhiêu?"
"Không biết, nhưng khá chắc là một thằng ngốc chảnh chọe như cậu sẽ chết đầu tiên!"
Hay là:
"Tôi còn nhận được một Ký Ức dạng áo giáp từ Ác Mộng của mình. Nó là một cái áo choàng ma thuật. Cậu muốn xem không?"
"Thật ra thì tôi thích xem cậu không có cái áo hơn..."
Hay là:
"Rồi mấy thứ hạ đẳng đó bắt đầu cướp những cái xác. Kinh tởm thật sự! Họ còn lấy cả giầy nữa chứ! Loại người rác rưởi gì lại cướp giầy của một xác chết?"
"Tôi từng giết người và lấy giầy của ông ta. Giầy khá ngon đó chứ."
"...Gì chứ? Cậu giết người chỉ vì đôi giầy?"
"Đương nhiên không phải! Có lý do khác nữa. Tôi lấy cả áo khoác của ông ta."
Một lần nữa trở nên lạc loài, từ từ thì mọi người cũng tách Sunny ra. Ai cũng né tránh cậu. Không bị ảnh hưởng, cậu tìm một góc yên lặng và đứng đó một mình, thật ra cậu còn khá vui vì không ai muốn nói chuyện với cậu nữa. Mặt cậu hơi đau, máu chảy xuống từ mũi cậu. Bị mọi người xa lánh không mới mẻ gì với cậu, nhưng vẫn hơi đau.
Nhưng cậu vẫn đang mỉm cười.
Vì trong quá trình khiến mọi người ghét bản thân, Sunny đã tìm thấy một manh mối quan trọng.
Cậu đã học cách điều khiển Khiếm Khuyết của bản thân.
Khi có ai hỏi, cậu không thể im lặng không trả lời. Cậu cũng không thể nói dối. Nhưng mà, sau khi thí nghiệm nhiều lần, cậu đã phát hiện cậu có thể uốn éo sự thật cậu nói ra.
Giống như vậy: sau khi có ai đặt câu hỏi, não cậu sẽ tự động đưa ra một câu trả lời trung thực. Sau đó Khiếm Khuyết sẽ buộc cậu nói nó ra. Không nói sẽ dẫn đến áp lực trong đầu, rồi biến thành cơn đau điếng. Giữ yên lặng càng lâu, cơn đau càng nghiêm trọng. Đến cuối cùng, cậu sẽ phải đầu hàng mà nói ra sự thật.
Nhưng mà, trong thời gian kể từ nhận cậu hỏi và đầu hàng cơn đau đớn, từ ngữ trong câu trả lời có thể được thay đổi. Càng cách xa ý nghĩa ban đầu, thì cậu sẽ càng chịu nhiều lực cản - cũng ở dạng áp lực, rồi thành cơn đau. Nó vẫn phải là sự thật, nhưng nó không cần phải thẳng thắn như bản gốc.
Ví dụ, nếu Bậc Thầy Jet bắt gặp cậu nhìn hàng cô ấy và hỏi cậu nhìn gì, thay vì ngu đần nói "Ngực cô" thì cậu sẽ có thể chịu đựng đau đớn và nói "Cô".
Vẫn là sự thật, nhưng mà kết quả sẽ khác hoàn toàn.
Núp trong góc, Sunny mỉm cười nhìn những người ngủ xung quanh.
'Tốt. Tuyệt vời. Có biện pháp là có hi vọng!'
Dù sao thì, lừa dối người khác không cần phải nói dối. Đôi khi, sự thật là thứ tốt nhất để tạo ra giả dối.
Nếu được dùng một cách khôn ngoan, sự thật cũng có thể đánh lạc hướng y hệt nói dối. Ví dụ, trong một cuộc trò chuyện vừa nãy, Sunny thú nhận mình từng trộm giầy của một người chết. Tên kia hoảng sợ hỏi cậu đã giết người chỉ để cướp giầy thôi hay sao. Câu trả lời mà Khiếm Khuyết buộc cậu phải đưa ra là còn lý do khác nữa, đó là cậu lấy nốt cái áo khoác của ông ta.
Lý do thật khi giết người lính lớn tuổi là vì ông ta đã dùng roi quất cậu vài giờ trước đó. Ngoài ra, ông ta cũng đã hấp hối. Cái áo choàng không liên quan gì cả. Nhưng mà, câu hỏi đặt ra lại khiến câu trả lời tạo ra ấn tượng nó là lý do chủ yếu.
Vì thế, hai lời nói thật, khi đặt chung, lại có thể tạo ra hiệu ứng tương đương với nói dối.
Đây là một ví dụ đơn giản. Với nỗ lực và suy ngẫm kĩ càng hơn, Sunny có thể tạo ra đủ loại lời nói thật để khống chế tình huống. Sẽ vô cùng khó và nguy hiểm, nhưng khả thi.
Cậu chỉ cần tí may mắn.
Đến lúc phải thử giả thuyết này.
Sunny vẫn không quên mục đích chính của cậu - đảm bảo không ai biết được Tên Thật của mình. Để làm được vậy, cậu phải tạo ra ấn tượng mình là kẻ yếu ớt và ăn hại nhất trong tòa nhà này. Một kẻ mà sẽ không đời nào nhận được Đánh giá tốt, đừng nói gì đến Phân Loại Thần Thánh hay là Tên Thật.
Nhưng mà, vì đó là lời nói dối, nên cậu sẽ không thể nói thẳng ra như vậy.
Vậy làm sao để cậu có thể thuyết phục mọi người mình không có Phân Loại mạnh mẽ và thành tích đáng gờm từ Ma Pháp?
Mắt cậu tìm đếm một nhóm các người ngủ. Có năm sáu người, tập trung quanh một người thanh niên với vóc dáng cao và tự tin.
Gã ta có tóc nâu và một gương mặt dịu dàng, điển trai. Đôi mắt màu lục, có ý thân thiện, hài hước. Tư thế, vóc dáng, và ánh mắt đều muốn nói hắn là một người đã trải qua đủ loại huấn luyện. Mọi thứ đều cho thấy hắn ta đến từ thế lực quyền quý.
Vào lúc đó, một trong những kẻ đi theo hắn nói với giọng kinh ngạc:
"Vượt Bậc? Cậu nhận được Phân Loại Vượt Bậc? Đánh... đánh giá của cậu ra sao?"
Chàng trai trẻ mỉm cười khiêm tốn.
"Ồ. Là "xuất sắc""
Sunny đứng lại trước nhóm người, như thể vô ý. Sau khi nghe câu trả lời, cậu cau mày và nhìn về phía hắn đầy căm ghét.
Rồi với giọng nói đầy ngạc nhiên khó hiểu:
"Vượt bậc, xuất sắc? Chỉ vậy thôi sao? Có gì ghê gớm chứ?