Chương 18: Không Có Ánh Sáng
Sunny đang hưởng thụ một đợt tắm bằng nước nóng. Sau khi nói chuyện, Bậc Thầy Jet đã đuổi cậu đi tắm, cô ta nói cậu "hôi mùi Ác Mộng". Giấc ngủ không tự nhiên của Ma Pháp sẽ khiến cơ thể trao đổi chất chậm lại, và những thứ máy móc mà bệnh việc mắc vào cậu cũng sẽ chăm sóc những vấn đề khác, nhưng mà dù sao đi nữa thì cậu cũng đã ngủ tận ba ngày.
Kể cả nếu chỉ là về mặt tâm lý, thì cái mùi máu me và tuyệt vọng vẫn còn vương lại trên người cậu.
'A, đây là thiên đàng,' Sunny nghĩ, cố khiến bản thân tạm quên cái Khiếm Khuyết mà sớm muộn gì cũng gây họa.
Chỉ có mình cậu trong nhà tắm của đồn cảnh sát, thư giãn dưới luồng nước ấm áp. Sau một lúc, Sunny tiếc nuối tắt vòi và đi về phía kệ để khăn. Trùng hợp thấy mình trong cái gương gần đó.
Có những thay đổi tinh tế về thể hình, nhưng vẫn nhận thấy được. Làn da tái nhợt có vẻ khỏe mạnh hơn, cơ bắp cũng rõ ràng hơn trước. Trông cậu thon gọn và chắc thịt chứ không phải gầy ốm và bệnh tật như lúc trước. Mái tóc cậu có vẻ sáng bóng và ánh mắt cũng có hồn hơn.
Nhưng mà cậu vẫn lùn. Không hẳn là hình tượng điển trai nam tính mà người ta thường tưởng tượng đến.
'Hot boy à?' Sunny suy nghĩ đắng chát.
Cậu bỗng dưng giật mình, nhận ra thứ gì đó kì lạ. Trong lúc nhìn bản thân trong gương, hình chiếu của cái bóng dưới chân cậu hình như vừa chuyển động. Như thể nó vừa hơi hạ thấp đầu, cảm thấy xấu hổ với bản thân vậy.
Sunny nhanh chóng quay lại, nhìn chăm chú về phía cái bóng. Nhưng mà mọi thứ có vẻ bình thường. Cái bóng vẫn đang hoạt động như thường, theo từng động tác của cậu.
"Rõ ràng tao vừa thấy mày di chuyển," Cậu nói, cảm giác kì lạ. "Chắc chắn mày vừa tự chuyển động phải không?"
Sunny lườm cái bóng, cái bóng ngoan ngoãn lườm lại cậu.
"Mày có chuyển động hay không?"
Cái bóng cực lực lắc đầu.
"Cái quái gì?!"
"Lắc đầu là sao hả?! Mày vừa nhúc nhích đầu! Mày tưởng tao ngu lắm chắc?"
Cái bóng có vẻ suy tư một lát rồi nhún vai.
Sunny há hốc mồm.
"Bóng của bạn tự chủ hơn đa số. Nó sẽ là một trợ giúp đáng quý," cậu lẩm bẩm.
Đúng rồi. Ma Pháp đã mô tả Kĩ Năng Phân Loại của cậu như vậy.
Nhưng chính xác thì cái bóng của cậu có thể làm gì?
Quyết định thử nghiệm một chút.
"Này. Nói xem mày làm gì được."
Cái bóng im lặng, không nhúc nhích.
'Ờ nhỉ, nó làm gì có cổ họng mà nói chuyện.'
Làm như đó là vấn đề ấy! Cái bóng làm quái gì có cơ bắp, nhưng nó vừa tự di chuyển đó thôi.
"Ờ... làm gì đó tao xem thử?"
Không có phản ứng. Có vẻ như cái bóng thỏa mãn với việc giả vờ bình thường, một khối đen không sự sống.
Sunny thở dài.
'Mình tiếp cận sai rồi.'
Tự chủ hay không cũng vậy, cái bóng là một phần thuộc về cậu. Đó là hiện thân của Kĩ Năng Phân Loại cậu nhận được. Nên thay vì hỏi cái bóng, cậu nên hỏi bản thân những thứ đó.
"Không nói phải không?"
Sunny nhắm mắt và hướng giác quan vào trong nội thể, khám phá bản thân lần đầu kể từ khi trở về thế giới thực. Cậu có thể cảm thấy nhịp đập của tim mình, lồng ngực đều đặn lên xuống, không khí hơi lạnh trong phòng tắm. Cậu nghe tiếng nước nhỏ giọt lên sàn nhà. Từng cơn không khí lọc chuyển động, chạm vào da cậu.
Rồi lúc đó, ngay phạm vi ý thức, một thứ gì đó mới.
Một giác quan mới hoàn toàn.
Sunny tập trung vào nó, và bỗng nhiên cả một thế giới khác mở ra với cậu. Khó diễn tả thành lời, giống như cố diễn tả thính giác hay xúc giác với người chưa từng trải nghiệm vậy.
Giống như cậu có thể giao tiếp với những bóng dáng dáng vây quanh cậu và nhân thức cả hình dạng của chúng lẫn không gian xung quanh, dựa trên mức độ áp lực mà mỗi thứ đè lên tâm trí cậu cũng như đè lên lẫn nhau.
Một sự hiểu biết đến tự nhiên và ngay tức thì, như bản năng.
Những hình dáng đó là những cái bóng. Và trong chúng, một cái - không phải cái to nhất, nhưng lại sâu thẳm nhất - cảm giác không phải ngoại vật. Nó là một phần của linh hồn chính cậu.
Một khi Sunny nắm được cảm giác đó, cậu có thể cảm nhận cái bóng giống như cậu cảm nhận tứ chi của mình vậy. Khác biệt là tay chân cậu làm từ da thịt, còn cái bóng làm từ nơi không có ánh sáng.
Sunny mở mắt và nhìn cái bóng. Rồi, chỉ với một ý nghĩ, cậu khiến nó giơ một tay lên.
Cái bóng giơ tay.
Cậu khiến nó ngồi, đứng, quay người, đá. Rồi cậu làm nó biến đổi hình dạng, thành vòng tròn, một đường thẳng, rồi một con quái vật. Cuối cùng biến trở lại cái bóng của mình. Cái bóng uyển chuyển như chất lỏng. Thứ duy nhất cố định là kích thước của nó.
"Ha! Cũng hay đó chứ!"
Cái bóng giận hờn, rồi đành phải giơ ngón tay cái lên.
"Nhưng mà mày hữu ích ra sao?"
Cậu điều khiển cái bóng đánh cái giá để khăn. Nó ngoan ngoãn làm theo và tung một cú đá mạnh mẽ. Đương nhiên, vì nó chỉ là một cái bóng, nên chân nó xuyên quá cái giá, còn không khiến nó nhúc nhích chỉ một chút.
"Chỉ... mày chỉ có vậy thôi sao?"
Trong đầu cậu, hình ảnh những cái xúc tua bằng bóng xé xác con bạo chúa một cách tàn nhẫn. Có vẻ như còn lâu cậu mới có thể cạnh tranh với Thần Bóng Tối.
Đáng tiếc thật.
Cái bóng ghét bỏ nhìn cậu. Rồi nó nhún vai và không thèm di chuyển nữa, rõ ràng cậu đã chạm tự ái nó.
Sunny thở dài rồi lấy cái khăn.
"Thôi. Mình sẽ tìm hiểu thêm sau."
Sau vài phút, cậu mặc một bộ đồ thể thao của cảnh sát và đi về phía căng tin. Thầy Jet đang ngồi chờ cậu tại một cái bàn, với hai phần đồ ăn nhân tạo nóng hổi trước mặt.
"Tự nhiên dùng đi."
Sunny liếc qua món đồ ăn rẻ tiền, không khác là mấy với những thứ mà cậu đã quen ăn ở ngoại ô, rồi thở dài. Không biết sao, bữa ăn đầu tiên với tư cách Người Ngủ trong đầu cậu hoành tráng hơn vậy.
Nhưng dù sao vẫn là thức ăn.
Cậu ngồi xuống, ăn ngấu nghiến cái thức ăn nửa rắn nửa lỏng. Cậu thật sự rất đói.
Trong lúc ăn, tâm trí cậu bắt đầu lang thang khắp nơi. Sunny liếc trộm Jet rồi thắc mắc. Ma Pháp đã bảo cậu phải đi tìm một chủ nhân, và điều đầu tiên cậu nhìn thấy khi tỉnh lại là một Bậc Thầy ngay trước mắt. Cậu thử tưởng tượng cảnh bản thân trở thành một nô lệ ngoan ngoãn của một người phụ nữ như vậy.
Những ý nghĩ kì lạ hiện lên trong đầu...
'Biết gì không Sunny,' Cậu tự cười bản thân. 'Với cái số con rệp của mày, thì lúc này sẽ là lúc mà cô ta sẽ hỏi...'
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Sunny sặc thức ăn. Cậu cảm thấy cái miệng mình đang mở ra, dùng hết ý chí để bắt bản thân giữ im lặng. Một giây trôi qua, cậu không nói gì cả. Rồi một áp lực kì lạ xuất hiện trong tâm trí cậu, rồi nhanh chóng biến thành một cơn đau tối sầm mắt. Cậu chịu đựng thêm vài giây nữa rồi bỏ cuộc.
"Tôi đang nghĩ, lúc này là lúc hoàn hảo để cô hỏi tôi đang nghĩ gì," Cuối cùng cậu nói ra như thế.
Jet nhìn cậu lạ lùng.
"Được rồi. Cậu sắp ăn xong chưa?"
Sunny gật đầu.
"Vậy tôi sẽ bắt đầu. Theo quy trình, tôi phải nói cậu biết vài thứ. Đa phần chỉ là hình thức thủ tục mà thôi. Trước hết, liên quan đến Ác Mộng của cậu..."
Cô ta liếc nhìn cậu rồi thở dài.
"Cậu được phép nhận lấy một đợt tư vấn tâm lý miễn phí. Cho dù cậu trải nghiệm chấn thương tâm lý gì thì việc tìm giúp đỡ đều không có gì phải xấu hổ. Tâm trí cũng quan trọng không kém gì cơ thể - nên cậu cần phải giữ nó khỏe mạnh. Cậu có cần không?"
Sunny lắc đầu. Jet nhún vai rồi tiếp tục
"Tùy cậu. Cậu cũng có thể nói chuyện với tôi. Có khó lắm không?"
Sao cậu trả lời câu hỏi đó được?
"Vừa tồi tệ hơn nhiều nhưng lại vừa chính xác những gì tôi dự đoán."
Cô gật đầu, hài lòng với giải thích đó.
"Đó là một thái độ tốt. Tôi sẽ không tò mò thêm nữa. Đám trẻ ngoại ô như chúng ta bền bỉ hơn họ nghĩ nhiều."
Sunny bất ngờ nhìn cô.
"Bậc Thầy Jet... Cô lớn lên ở ngoại ô?"
Cô mỉm cười.
"Sao? Cậu không nhìn ra vì thái độ lịch sự và vẻ ngoài sạch sẽ của tôi sao?"
Cậu chớp mắt vài cái trong sự bất ngờ.
"Hoàn toàn không."
Sau khi suy nghĩ, cậu nói thêm::
"Có nhiều người như chúng ta trong những Thức Tỉnh Giả không?"
Nụ cười của Jet biến mất.
"Không. Không có. Thật ra thì con số đó đếm được trên một bàn tay."
Như dự đoán. Tỉ lệ sinh tồn của những người như họ là quá thấp. Nên việc Jet đạt được cấp bậc ba sao lại càng chói mắt.
'Một ngày nào đó mình cũng sẽ lên đến Bậc Thầy.'
Nếu cô ấy làm được, thì tại sao mình không thể?
"Vậy...giờ thì sao nữa? Cô còn có gì phải nói tôi biết?"
Sunny không hề biết bản thân phải làm gì một khi rời khỏi đồn cảnh sát. Đông chí chỉ còn cách có vài tuần.
Jet nghiêng người về phía sau và trả lời:
"Ừm chỉ nhiêu đó thôi. Có vài thứ cần phải giải quyết, đa phần là liên quan đến gia đình cậu, nhưng... ờ thì. Tôi đã đọc tài liệu của cậu, nên tôi biết những thứ đó không áp dụng trong trường hợp cậu. Việc duy nhất còn lại là quyết định cậu sẽ chuẩn bị cho chuyến đi đầu tiên vào Thế Giới Ảo Mộng của mình.
Cô nhìn thiết bị liên lạc của mình và nhăn mặt.
"Phải nói là vận may của cậu thật sự quá tệ. Không còn nhiều thời gian nữa. Trước tiên: cậu được tự do làm việc cậu muốn. Không ai bắt buộc cậu làm ra quyết định gì cả. Có nghĩa là, cậu có thể chọn tự mình chuẩn bị, hoặc là không chuẩn bị gì cả. Cứ sống vui vẻ đến khi tàn tiệc."
Sunny cả đời chưa từng đi tiệc.
"Nhưng mà, tôi khuyên cậu không làm vậy. Là một Người Ngủ, cậu được đặc cách nhập học vào Trường Học Thức Tỉnh. Cậu sẽ được cung cấp thức ăn, nơi ở, và nhiều lựa chọn cho các lớp học chuẩn bị. Trễ cỡ này trong năm, cậu sẽ không học được nhiều. Nhưng vẫn tốt hơn là không."
Cô im lặng vài giây, rồi nói tiếp:
"Quan trọng hơn là, cậu sẽ có thể làm quen với những người mà sẽ tiến vào thế giới Mộng Ảo với cậu. Một số người có thể trở thành đồng đội cả đời."
'Và một số người có thể sẽ là kẻ chấm dứt cuộc đời của mình khi ở trong Ma Pháp," Sunny thêm vào, nhận ra ý nghĩa sâu hơn trong lời nói của Jet.
"Vậy ý cậu như thế nào? Có muốn tôi dẫn cậu đến Học Viện hay không?"
Sunny suy nghĩ. Kì lạ là Khiếm Khuyết của cậu lại im lặng, không buộc cậu phải trả lời theo hướng nào cả.
'Có phải vì mình vẫn chưa quyết định?'
Cuối cùng, cậu nhìn xuống, về phía cái khay thức ăn đã hết sạch, rồi ra quyết định.
Thức ăn và chỗ ở miễn phí?
"Ừm. Tôi muốn đến Học Viện."