Chương 17: Bốn Từ Đơn Giản
Cậu nhắm chặt mắt, rồi mở chúng ra, hi vọng những kí tự cậu vừa đọc sẽ biến mất.
'Làm ơn, cút đi! Làm ơn đi mà!'
Nhưng những kí tự vẫn còn đó, tỏa sáng nhẹ nhàng, như trêu tức cậu vậy.
Khiếm Khuyết: [Lương Tâm Không Cắn Rứt]
Mô Tả Khiếm Khuyết: [Không thể nói dối]
Sunny nhìn bốn từ đơn giãn đó, cảm giác bản thân như vừa rơi xuống một vực thẳm không đáy. Ma Pháp, thường miêu tả mọi thứ rất rườm rà, lần này quyết định nói thẳng luôn. Chỉ bốn từ. Không cho cậu tí không gian để cựa quậy.
'Không thể nói dối. Mình không được nói dối? Mình? Làm sao sống mà không nói dối được chứ?!'
Cách sinh tồn của Sunny lệ thuộc vào khả năng lừa dối và mưu mẹo những người khác. Thậm chí Ma Pháp còn khen cậu về khả năng phản bội của mình! Không có khả năng nói dối, cậu sẽ chẳng thể đạt được gì hết.
Còn không nói đến...
Tim cậu khựng lại vài nhịp.
Nếu cậu chỉ có thể nói thật, thì làm sao có thể che giấu Tên Thật của bản thân? Chẳng lẽ bất kỳ ai cũng có thể biến cậu thành một tên nô lệ vâng lời chỉ bằng cách hỏi vài câu hỏi vô tội?
"Chó..."
Sunny định lớn tiếng chửi thề, nhưng đúng lúc đó, giọng nói Ma Pháp lại vang lên.
[Tỉnh dậy đi, Lạc Khỏi Ánh Sáng!]
Không gian hắc ám xoay tròn và biến mất.
Sunny mở mắt.
Cái trần nhà cường lực lơ lửng trên đầu cậu. Khó để nói nơi này đẹp đẽ gì, nhưng với cậu, đây là cảnh tượng hùng vĩ nhất. Chỉ bây giờ cậu mới biết mình đã nhớ nhung thế giới thực đến dường nào.
An toàn và quen thuộc. Không quái vật, không chủ nô... ờ thì, ít nhất là không có chủ nô hợp pháp. Không cần liên tục lo lắng cái chết trong sự tra tấn.
Đây là nhà.
Thêm vào đó, Sunny cảm thấy phi thường. Cái lạnh ngấm vào xương cậu đã biến mất, cùng với nó là tất cả những đau đớn mà cơ thể đầy vết thương của cậu đã phải chịu từ ngày này đến ngày khác. Chân và cổ tay không còn đau đớn, lưng cậu đã quên cơn đau từ cái roi quất, và cậu thậm chí có thể hít thở mà không phải chịu đau đớn vì xương sườn đâm vào phổi.
Thật sự sung sướng!
Cơn đau bỗng nhiên biến mất, cùng với một sức sống mãnh liệt mới lan tràn trong cơ thể, khiến Sunny muốn hét lên.
'Thật sự đã sống rồi.'
Cậu chậm rãi cúi đầu rồi đứng hình, nín thở.
Trên một cái ghế nhựa rẻ tiền, cạnh cái giường bệnh được gia cố của cậu, một người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy trên đời đang ngồi đó.
Bộ tóc đen, ngắn và đôi mắt xanh lam lạnh giá. Làn da hoàn hảo, trơn bóng, mềm mại và trắng như tuyết. Đây cũng là lần đầu tiên Sunny gặp một người có làn da trắng như bản thân. Tuy nhiên, làn da của Sunny trắng kì lạ và bệnh tật, người phụ nữ lạ này thì xinh đẹp đến khó tưởng.
Cô ấy có vẻ ở độ tuổi hai mươi mấy gần ba mươi. Mặc một bộ đồng phục màu xanh dương đậm với cầu vai bạc và đôi giầy da màu đen. Cái áo khoác của bộ đồng phục thoải mái mở nút, bên trong là một cái áo thun ôm người màu đen.
Lúc này, cô ấy đang vươn vai quá đầu, buồn ngủ và chán thấy rõ. Cử động này khiến lớp vải căng ra, ôm lấy cơ thể đầy đặn của cô đầy tính khiêu khích.
Hút hồn, Sunny suýt nữa bỏ qua phù hiệu trên vai trái của cô. Trên đó có ba ngôi sao.
'Ba sao' Cậu suy nghĩ, hơi bị phân tâm. 'Ba sao có nghĩa là Vượt Bậc... hờ...đúng vậy. Khoan đã. Vượt Bậc?!'
Nhưng trước khi Sunny kịp tiêu hóa thông tin đó, cậu nhận ra người phụ nữ nọ cũng đang nhìn cậu chằm chằm.
"Nhìn gì vậy?" Giọng nói cô ấy không chút hài hước.
Sunny chớp mắt vài lần, xấu hổ, rồi nhanh chóng đưa ra một cái cớ. Cậu mở miệng trả lời:
"Ngực cô."
Một giây sau, cậu trợn to mắt trong kinh hoảng.
Đó không phải điều cậu muốn nói! Miệng cậu tự di chuyển!
Một làn sóng kinh hãi nhấn chìm não cậu.
Người phụ nữ chậm rãi mỉm cười, ánh mắt cô lóe lên sự nguy hiểm. Rồi, không một dấu hiệu, cô đưa tay lên và tát vào mặt Sunny.
Cả người Sunny bị lật sang một bên. Nếu như không phải cơ thể cậu bị trói lại, thì có lẽ cậu đã bay ra khỏi giường. Trong chốc lát, ban ngày mà cậu lại thấy đầy sao.
Nhưng vẫn phải nói cậu đã gặp may khi được xử nhẹ. Một người Vượt Bậc, cô ta là Vượt Bậc! Nếu muốn, chỉ một cái búng tay cũng đủ để vặn đầu cậu khỏi cổ. Sao cậu lại động chạm đến một người mạnh mẽ như vậy chứ?!
Cùng lúc, người phụ nữ đã hắng giọng, và bắt chéo tay.
"Tỉnh chưa?"
Sunny ôm lấy cái má tê rần và cẩn thận gật đầu.
"Tốt. Cho cậu một lời khuyên: đừng có nghĩ gì cũng nói phọt ra. Nhất là với phái đẹp. Đâu phải cậu chưa từng thấy phụ nữ, đúng không?"
'Nói "Cảm ơn! Tôi chắc chắn sẽ làm vậy!" ' Sunny tự nghĩ.
Nhưng thay vào đó, miệng cậu tự di chuyển, và cậu lại nói:
"Tôi thấy rất nhiều rồi... nhưng không ai đẹp như cô cả."
Rồi cậu giật mình lui lại, mặt đỏ như tôm luộc.
Người phụ nữ nhìn cậu vài giây rồi bật cười.
"Vậy là cậu không thấy nhiều người Thức Tỉnh rồi. Theo tiêu chuẩn của Thức Tỉnh Giả thì tôi chỉ là dưới trung bình thôi."
Sunny nghi ngờ nhìn về phía cô.
Cô ta lắc đầu.
"Khi hồn tâm phát triển, cơ thể sẽ loại bỏ những tạp chất. Nên rất khó tìm được một Thức Tỉnh Giả không cuốn hút. Nếu sống đủ lâu, có lẽ cậu cũng sẽ trở thành một hot boy đích thực."
Rồi cô ấy nhìn cậu một lượt nữa rồi nói thêm:
"Ừ thì... có lẽ. Dù sao thì, vì cậu đã thức tỉnh - chào mừng trở lại thế giới người sống. Chúc mừng cậu đã sống sót qua Ác Mộng Đầu Tiên, Người Ngủ Sunless."
Người Ngủ Sunless.
Đây là cách mà mọi người sẽ gọi cậu kể từ đây, ít nhất là từ đây đến ngày đông chí - sau đó, hoặc là cậu sẽ trở về từ Thế Giới Mộng Ảo với tư cách Thức Tỉnh Giả, hoặc là không hề trở lại.
Có một danh hiệu trước tên mình cảm giác hơi kì quặc. Trong quá khứ, còn rất hiếm khi nào có ai kêu tên cậu. Mọi người thường gọi cậu là "nhóc", "du côn", "ranh con" hoặc là "Ê, thằng kia!". Nhưng giờ cậu lại có một danh hiệu.
Người Ngủ Sunless...
Thật ra thì từ ngữ chính thức là "Mộng Giả". Nhưng nhân loại có những từ ngữ riêng mà họ dùng cho những người bị Ma Pháp Ác Mộng chọn phải. Những người vừa mới hoàn thành Ác Mộng Đầu Tiên được gọi là người ngủ vì đó là cách họ tương tác với Ma Pháp.
Cơ bản là mỗi khi cậu tiến vào Ma Pháp, cơ thể cậu sẽ rơi vào giấc ngủ say. Giấc ngủ đó sẽ kéo dài vài ngày, vài tuần, hay thậm chí vài tháng - tùy theo cậu mất bao lâu để thoát khỏi Thế Giới Mộng Ảo. Cái từ người ngủ đến từ đó.
Một khi thoát ra và trở thành Thức Tỉnh Giả, thì cậu sẽ sống cuộc sống bình thường và quay lại Thế Giới Mộng Ảo mỗi khi đi ngủ. Những người Thức Tỉnh được gọi như thế bởi cả Ma Pháp lẫn nhân loại. Đôi khi nó còn được dùng để chỉ tất cả những người bị Ma Pháp chọn nói chung.
Rồi, nếu cậu quyết định tiến vào Ác Mộng Thứ Hai và sống sót trở lại, cậu sẽ trở thành một người Vượt Bậc - người ta còn gọi họ là các Bậc Thầy. Bậc thầy có thể vào ra thế giới Mộng Ảo tùy ý. Một số thậm chí lựa chọn không quay lại nữa. Thêm vào đó, họ sẽ di chuyển thực chất chứ không chỉ linh hồn nữa.
Và trên các Bậc Thầy, là các vị Thánh - những người đã vượt qua Ác Mộng Thứ Ba và nhận được tư cách gọi bản thân là người Vượt Giới Hạn. Họ mạnh mẽ không thua gì những á thần, và thậm chí còn hiếm hơn. Họ không chỉ có thể qua lại giữa thế giới thực và Mộng Ảo, họ còn có thể mang người khác theo mình.
Nhưng trở lại các Bậc Thầy...
Người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy và đi về phía cái giường được gia cố. Với một động tác thuần thục, cô ta tháo những ràng buộc giữ Sunny cố định.
"Tôi là Vượt Bậc Giả Jet. Cậu có thể gọi tôi là Bậc Thầy Jet. Ba ngày qua, tôi là người có trách nhiệm trông nom cậu."
'Đúng rồi, trước khi bất tỉnh, vị cảnh sát kia đã nói là sẽ có một người Thức Tỉnh đến đây sau vài giờ để quan sát tình hình. Để giết Sinh Vật Ác Mộng... nếu mình chết và để nó đến đây.'
Sunny không muốn mở miệng, sợ hãi bản thân sẽ nói ra sự thật gì đó. Nhưng mà có thứ mà cậu phải biết.
"Thầy Jet? Tôi có một câu hỏi."
"Nói đi."
"Tại sao một Bậc Thầy lại làm việc này? Nó hơi... dưới trình độ của cô?"
Jet nhìn cậu hắc ám.
"Cậu thông minh hơn vẻ bề ngoài. Gần đây, có nhiều cánh Cổng bị mở ra ở khu vực này. Đa số những người Thức Tỉnh địa phương đều bị thương hay là bận rộn quét dọn. Hoặc là đã chết. Mỗi khi đến gần ngày đông chí, tình hình luôn như vậy."
Cô tháo cái trói buộc cuối cùng rồi lùi lại.
"Hơn nữa, cũng không có nhiều người thức tỉnh làm việc trực tiếp cho chính phủ như tôi. Đây là nghề thu nhập và danh vọng kém nhất mà những người như chúng ta có thể lựa chọn. Liệu cậu có thể từ bỏ tiền tài và danh vọng để làm một công việc giờ giấc tệ hại và mạo hiểm mạng sống bản thân, chỉ vì nghĩa vụ và công lý?"
Sunny muốn nói gì đó nịnh nọt cô. Nhưng mà cậu lại nhìn thẳng vào mắt Bậc Thầy Jet và cười đểu.
"Đương nhiên là không rồi. Tôi đâu có ngu!"
'Đm cái khiếm khuyết! Chết tiệt!'
Cô ta lườm cậu với một biểu hiện không vui đùa. Sunny đã chuẩn bị ăn thêm một cái tát nữa.
Nhưng mà Jet lại mỉm cười.
"Đó, tôi nói đâu có sai. Cậu đúng là thông minh mà."