Chương 1136: Đấu Tập Giao Hữu

Chương 1136: Đấu Tập Giao Hữu

Morgan di chuyển nhanh...nhanh hơn hẳn lần ở trong Mộng Cảnh. Một giây cô đang đứng bình tĩnh cách cậu chục mét, giây kế tiếp, cô đã ở đó, tung ra một đòn chém xuống nhắm chuẩn xác vào thái dương cậu.

May mắn là Sunny đã có chuẩn bị.

Cậu bước sang một bên, giơ lên thanh tachi bóng tối để chặn lại thanh kiếm tập kia. Hai lưỡi kiếm va chạm và cắn vào nhau, liên kết thành một đòn trói. Cậu cảm giác lực va chạm truyền qua xương mình và đẩy thanh kiếm đi - cùng lúc Morgan giơ hai tay lên, thay đổi góc của vũ khí và đẩy nó vượt lên trên thanh tachi.

Mũi thanh kiếm tập chỉ vừa trượt mắt cậu.

Nhưng mà bây giờ, quán tính ở bên phía Sunny.

Cậu tiến lên một bước, vượt qua hai thanh kiếm của họ, và dùng vai tông vào cô. Morgan bị đẩy ra sau, và một tích tắc sau đó, đến lượt cô phải đón đỡ một đòn chém...chỉ có điều đòn chém kia lại không bao giờ đến nơi.

Thay vì cố vặn thanh tachi của mình thành một cú chém xuống mà không quá khác đòn đối thủ vừa tung ra một giây trước đó, Sunny đơn giản giữ nguyên vị trí của nó - nâng lên quá vai, kiếm chỉ ra sau - và dùng đốc kiếm đánh về phía mặt Morgan.

Cho dù Morgan có nhanh đến mấy, khỏe đến mấy, thì khoảng cách giữa họ là quá ngắn, và đòn đánh đó là quá nhanh - tốt hơn nữa, lưỡi thanh tachi vẫn nằm giữa cổ cậu và lưỡi kiếm của đối thủ.

Sunny không nhìn thấy cách cô ta có thể thoát khỏi.

Và...cô ta đã không.

Thay vì ngượng nghịu cố tránh né cú đánh, Morgan đơn giản cúi đầu và nhận lấy ở ngay đường chân mày, nơi xương khỏe nhất. Cô cũng không có vẻ bị đòn đánh mạnh mẽ kia làm ảnh hưởng. Thật ra thì, Sunny cảm giác như thể cậu vừa đánh vào thép...cậu gần như đã nghe thấy âm thanh kim loại vang lên vào nhau.

Hai người họ bị đẩy ra khỏi đối phương, kết thúc đợt giao thủ thăm dò đầu tiên.

Sunny khá hài lòng với bản thân.

...Morgan cũng có vẻ hài lòng.

Một nụ cười rộng lớn hiện lên mặt cô. Cô thoáng chạm lên trán mình, rồi liếc nhìn ngón tay, nơi có một giọt máu thấm trên làn da thạch cao. Nụ cười đó trở nên rõ ràng hơn.

"Tuyệt vời. Đơn giản là tuyệt vời. Nephis, Cassie, và cậu...tôi đã thiếu thốn đối thủ tốt từ lâu lắm rồi, và giờ thì có tận ba người. Và mỗi người đều khác nhau nữa chứ!"

Cô ta trông như một kẻ tham ăn bị bỏ đói mà đột nhiên thấy bản thân được chọn giữa ba món ăn thượng hạng.

Sunny nhướng mày và liếc nhìn cô gái mù, người mà đang yên lặng ngồi bên cạnh bức tường của phòng tập.

'Gì cơ, cái đồ cuồng chiến đấu này cũng lôi cả Cassie vào chế độ luyện tập của cô ta?'

Phát hiện ánh mắt của cậu, Morgan bật cười.

"Cassia có lẽ không phải Bậc Thầy mạnh mẽ nhất ngoài kia, nhưng mà về mặt kĩ thuật thuần túy, thì cô ấy là thượng hạng. Và với khả năng nhìn trước mạnh mẽ đó...chiến đấu với cô ấy khiến tôi phải dùng đến những kĩ năng và cơ bắp mà tôi chưa từng phải rèn luyện trước kia. Đó là một phần thưởng hiếm có, đối với tôi. Tại sao? Hai người chưa từng đánh với nhau?"

Sunny chần chừ một giây, rồi lắc đầu.

"Không. Ít nhất là không phải với kiếm."

Morgan tò mò nhìn cậu.

"À thì...mất mác của cậu."

Cô nâng kiếm lên và chuẩn bị tung ra một đòn nữa. Nụ cười biến từ duyên dáng sang nguy hiểm.

"Vậy thì tôi sẽ không giữ lại."

Dứt lời, Morgan tấn công, biến thành một cơn lốc thép.

'Nguyền rủa...'

Sunny đã hài lòng với biểu hiện của mình trong trao đổi ban đầu, nhưng mà sự hài lòng đó nhanh chóng tiêu tan. Giờ khi Morgan đã hoàn thành việc thăm dò, đợt tấn công mà cô tung ra...đơn giản là không hợp lẽ thường.

Về mặt sức mạnh thể chất và tốc độ, hai người họ là ngang ngửa - mặc dù phải nói, Sunny chỉ đang dùng ba cái bóng để cường hóa bản thân. Cậu sẽ có lợi thế nếu dùng cả năm. Nhưng mà rồi, đối thủ của cậu có lẽ cũng đang giữ lại.

Về mặt kĩ thuật, trí tuệ chiến đấu và kinh nghiệm...khiến cậu cực kì không hài lòng, Sunny nhận ra bản thân vẫn kém hơn Công Chúa Chiến Tranh về mặt đó.

Cậu đã biết kĩ năng của Morgan là gần như hoàn mĩ, được rèn giũa thành một món dụng cụ hoàn hảo bởi vài thập kỷ rèn luyện và sát ý ớn lạnh. Cô là đỉnh điểm của một Truyền Nhân - một người được sinh ra và được nuôi dưỡng với mục đích duy nhất là trở thành một chiến binh. Những người mà rèn đúc cô thành một món vũ khí chết người cũng là những chiến binh tài ba nhất của nhân loại.

Dưới lưỡi kiếm không thể tránh khỏi của Morgan, cậu cảm thấy...ngột ngạt.

Lúc ở Mộng Cảnh, cậu đã đơn giản bị nghiền ép. Cậu đã cảm thấy kẻ địch của mình không phải nhân loại, mà là một cơn bão. Ba mươi sáu giây mà cậu cầm cự khi chống lại cô ta có vẻ như là một phép mầu.

Hôm nay, tình hình đã khác. Sunny chịu bất lợi, nhưng mà cậu có thể tự tin bảo vệ bản thân. Cậu lớn tuổi hơn, khỏe hơn, và kinh nghiệm hơn...Khiêu Vũ Bóng của cậu cũng đã cải thiện rất nhiều.

Tình hình là vậy...vấn đề là...

'Cái...quái gì...cô ta đúng là điên khùng mà!'

Mặc dù phong cách chiến đấu của Morgan là quá phức tạp và khó nắm bắt đến kì lạ để cậu có thể hấp thụ trong thời gian ngắn, cậu đã có thể nhìn ra vài thứ về nó - đủ để có thể đoán được dòng chảy chung chung của những động tác của cô.

Tuy nhiên, dòng chảy đó là hoàn mĩ, hoàn toàn không có bất kỳ điểm yếu nào mà cậu có thể lợi dụng. Biết trước những động tác của cô ta thì được gì nếu cậu không thể làm gì về chúng? Cô chiến đấu theo cách mà không cho cậu lựa chọn nào cả. Như thể quanh cậu đang có một cái lồng thép, và những song sắt sắc bén kia đang chậm rãi co lại. Không lâu sau đó, cậu sẽ bị chúng bắt lấy và chém thành từng mảnh.

Sunny biết rằng nếu kẻ địch không có điểm yếu, cách tốt nhất để đánh bại họ là tự mình tạo ra điểm yếu kia. Nên, cậu cố dụ Morgan vào vài cái bẫy xảo quyệt - nhưng không có hiệu quả. Cô ta có vẻ nhìn xuyên qua chúng, giải đáp mọi câu đố mà cậu đưa ra gần như ngay tức thì.

Kể cả sau thời gian dài như vậy...

Cô ta vẫn là một trở ngại không thể vượt qua đối với cậu. Sự dã man, nhưng cùng lúc cũng toan tính lạnh lùng trong những kĩ thuật chết chóc của cô như là một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Chủ đề của tác phẩm đó là chiến tranh, bạo lực, và hủy diệt, và Sunny đang là trang giấy. Và cũng là thành viên duy nhất của nhóm khán giả mà tác phẩm nghệ thuật kia được tạo ra cho.

Cậu cũng là nạn nhân của nó.

Vào lúc này, cậu nhận ra một thứ...

Sunny nhận ra rằng đây là biện pháp tệ nhất mà cậu có thể dùng để chiến đấu với người như Morgan.

Chiến đấu trực diện, thi đấu sức mạnh và kĩ năng...những thứ đó không phải là chiến trường của cậu. Những trận chiến ghê gớm nhất của Sunny, cậu đã chiến thắng với sự khôn ngoan và gian xảo. Cậu dùng những chiêu trò bẩn thỉu, dùng mọi tài nguyên mà cậu có theo những biện pháp bất ngờ, và giật ra thắng lợi từ móng vuốt của định mệnh chỉ bằng sức mạnh ý chí và sự thù hằn bất tận.

Đương nhiên là cậu có khả năng chiến đấu tốt. Tốt hơn hẳn đa số. Nhưng mà là một thanh kiếm sắc bén là một vật dẫn quan trọng cho ý chí của cậu, nó lại không phải là thứ khiến cậu thật sự chết chóc.

'Quả...là một sự nhận ra không tồi...'

Câu hỏi là - làm sao cậu có thể xoay chuyển trận đấu này và đẩy nó về phía nơi cậu chiếm ưu thế? Có những cách để vượt qua sức mạnh dữ dội, lạnh lẽo, ngột ngạt của Morgan, chắc chắn có.

Nhưng mà câu hỏi quan trọng hơn thì là...

Liệu cậu có muốn làm như vậy.