Chương 1103: Những Quái Vật Xinh Đẹp

Chương 1103: Những Quái Vật Xinh Đẹp

Không quá lâu sau đó, đã đến lúc gặp những sứ giả của Song. Sunny thấy bản thân hơi tò mò...dù sao thì, cậu không quá quen thuộc với đại gia tộc thống trị phần phía tây bắc của lãnh thổ nhân loại trong thế giới Mộng Ảo.

Tính từ mặt nào đi nữa, thì gia tộc Song cũng không kém đặc sắc và mạnh mẽ so với Valor. Nền tảng của nó có lẽ không vĩ đại bằng, nhưng mà sau khi Ki Song vươn lên và trở thành một trong những nhân loại đầu tiên Vượt Giới Hạn, sức mạnh của gia tộc cô hoàn toàn vượt qua những gia tộc Truyền Thừa cũ hơn, nổi tiếng hơn.

Ngay từ lúc Sunny biết nhớ lấy thứ gì, thì gia tộc Song đã là một trong ba thế lực cao lớn nhất trên thế giới này. Sự ảnh hưởng của họ truyền xa và rộng, và nhà của họ ở thế giới Mộng Ảo, Ravenheart - một nơi cổ đại mà được xây dựng giữa những đỉnh núi phủ tuyết và những ngọn núi lửa âm ỉ của một dãy núi bất khả xâm phạm - được mọi người xem là một trong những Thành Thị Vĩ Đại của nhân loại.

Với dân số ngang ngửa Bastion, Ravenheart là một nơi xinh đẹp và uy nghiêm...từ những gì Sunny biết. Kì lạ là, nó lại không nổi tiếng và phổ biến bằng lâu đài khổng lồ mà gia tộc Valor cai trị. Thật ra thì, cả đại gia tộc Song cũng có vẻ hơi bí ẩn.

Hình ảnh Bastion được in sâu và tâm trí của toàn bộ nhân loại bởi vô số phim ảnh, với vô vàn những câu chuyện tình yêu và danh vọng xảy ra bên trong những bức tường của nó. Nhưng còn vùng đất tuyết và tro nơi gia tộc Song thống trị thì hiếm khi được miêu tả, và khi có, thì cũng luôn dùng để thể hiện thứ gì đó xa xăm và khác lạ.

Liệu đó là vì Ki Song không quan tâm đến danh tiếng tầm thường, hay là vì Anvil đã nỗ lực hơn trong việc xây dựng hình ảnh của gia tộc mình trước công chúng, Sunny không biết được.

Nhưng mà cậu biết rằng thông qua sự tình cờ thuần túy, con đường của cậu chủ yếu đã gặp phải những đại diện từ gia tộc Valor. Valor là những người kiểm soát phần lớn địa bàn phía bắc của nhân loại trong thế giới Mộng Ảo, nơi nó có biên giới với Dãy Núi Rỗng, và vậy nên, đó là nơi cậu đã đi đến sau khi Thức Tỉnh.

Từ Thánh Địa của Noctis đến Đền Thờ Đêm, Sunny đã gặp nhiều kẻ phục vụ Anvil của Valor...giết đi vài kẻ...và rồi đã có được bất hạnh gặp phải con trai của Đế Giả. Với sự phức tạp theo sau đó, có thể nói cậu biết Valor khá rõ.

Nhưng mà không thể nói như vậy về Song...toàn bộ kinh nghiệm của cậu với Lĩnh Vực đó là giới hạn đến việc gặp Seishan ở Thành Phố Hắc Ám. Kể cả khi đó thì Sunny cũng không quá gần gũi với thủ lĩnh cũ của Nữ Hầu, nên cũng không phải là cậu được nghe cô ta chia sẻ những câu chuyện về gia tộc của mình.

Nên...tự nhiên là Sunny cảm thấy tò mò.

Sự tò mò của cậu thì lại được trộn lẫn một chút sợ hãi.

Họ tiến vào sảnh rộng rãi kia một lần nữa. Lần này, Theo Gót Đổ Nát là người mà đã đợi từ một lúc, khẽ nói chuyện với Jet. Nhân viên mà đã dẫn Sunny và những sứ giả Valor khéo léo biến mất, và vị Thánh gầy gò chào hỏi họ với một cái gật đầu lịch sự.

"Mọi người đến rồi. Hi vọng đã nghỉ ngơi tốt...có nhiều thứ để thảo luận, nên chúng ta có lẽ sẽ không ngủ vào đêm nay."

Lưỡi Kiếm Thì Thầm mỉm cười lạnh lùng.

"...Không dám mơ đến việc đó đâu."

Sunny chớp mắt vài cái, bị giật mình.

'Đó là...chơi chữ? Thần thánh đã chết à, hi vọng là không phải.'

Cuộc đối thoại lắng xuống trước khi có cơ hội bầu đầu, bởi vì vào đúng lúc đó, có gì đó không thể phát hiện có vẻ thay đổi trong thế giới. Một luồng gió lạnh thổi qua sảnh, và rồi, bốn người đang đứng ngay giữa nó, cũng như bốn sứ giả Valor vài giờ trước.

Sunny không tự chủ nín thở.

Cậu đã từng thấy Nanh Thảm Khốc từ xa một lần, từ một lúc lâu rồi. Người đàn ông u ám kia đã không thay đổi nhiều, ngoại trừ việc có những vết bầm xấu xí và những vết cắt nửa lành trên cơ thể ông ta. Ông ta có chiều cao vừa phải, với gương mặt góc cạnh và cơ bắp mạnh mẽ bên dưới làn da màu nâu sẫm.

Người Vượt Giới Hạn mặc một bộ đồ không tay áo mà để lộ bờ vai rộng và cánh tay mạnh mẽ. Tóc ông ta đen và rối bời, như một bộ lông của một con thú hoang. Một bộ râu rậm rạp che phủ phần dưới của khuông mặt ảm đạm, và mắt ông ta thì khắc nghiệt và xuyên thấu.

Thánh Nanh Thảm Khốc tỏa ra một cảm giác hoang dại, sức mạnh dã man, và sự hung tợn...như thể thế giới này đã trở nên hơi nguyên thủ hơn mỗi nơi ông xuất hiện.

'Nguy hiểm.'

Sunny quan sát người đàn ông kia một giây, rồi chuyển sự chú ý sang người mới đến tiếp theo.

Tim cậu run rẩy.

Người phụ nữ đứng bên cạnh Nanh Thảm Khốc là không lộ liễu khiêu gợi, nhưng mà vì nguyên nhân gì đó, cô có vẻ quyến rũ khó cưỡng. Nếu Lưỡi Kiếm Thì Thầm là trang nghiêm và lấn át, thì cô là choáng ngợp và khêu gợi sự tò mò. Cô cao, có làn da trắng và đôi môi đỏ, khiêu gợi. Vẻ đẹp lạnh lùng của cô chỉ càng ấn tượng hơn bởi vì đôi mắt tăm tối, mời gọi, đầy sức mạnh và ý chí.

Bậc Thầy Muôn Thú có mái tóc dài mà thả xuống như một thác nước làm từ lụa đen, và mặc một bộ váy đơn giản làm từ vải đỏ yên chi, nhưng mà vẫn trông quý phái và mê hoặc trên dáng người thon thả của cô. Gương mặt cô hơi băng lãnh, nhưng cũng chút hài hước. Đó là loại gương mặt mà người ta không bao giờ muốn dời mắt khỏi.

...Sunny cảm thấy một chút sợ hãi khi nhìn đến cô. Giờ thì cậu hiểu được tại sao Madoc gọi cô ta là nữ ác ma. Con gái của Ki Song quả thật trông như một ác ma xinh đẹp. Kể cả nếu cậu không biết cô ta là một trong những vị Thánh đáng sợ nhất trên đời này, cậu cũng có thể cảm nhận được việc đó...chỉ từ việc cậu ngay lập tức muốn vứt bỏ kiến thức đó và bước đến gần cô hơn.

'Tỉnh táo lại ngay.'

Có lẽ Sunny đã vấp ngã trước vẻ đẹp mê hoặc của Solvane nếu cậu trẻ tuổi và thiếu kinh nghiệm hơn, nhưng mà sau khi gặp những tồn tại như là Solvane và Hope, cậu hơi miễn dịch với những sự duyên dáng như này.

Cậu chuyển ánh mắt đến Song Seishan...còn được biết đên là Lãnh Chúa Máu...để phân tán bản thân khỏi hình ảnh mời gọi của Bậc Thầy Muôn Thú.

'...Ý tưởng tồi!'

Giờ khi đã trở thành Bậc Thầy, vẻ đẹp khác lạ của Seishan trở nên thậm chí ấn tượng hơn nữa. Tuy nhiên, vẻ đẹp của cô là một loại khác...nó đĩnh đạc, giữ lại, duyên dáng, và tinh tế. Seishan là một trong những người Thức Tỉnh mà có vẻ ngoài bị thay đổi bởi Phân Loại của mình - làn da cô có màu xám kì lạ, khiến cô trông vừa phi nhân loại vừa lôi cuốn.

Nhưng mà, Sunny không thể quên gương mặt còn lại của cô, gương mặt quái vật...cậu đã nhìn thấy cô biến thân thành một sinh vật xấu xí trong trận chiến ở Tòa Tháp Đỏ. Và kể cả trước lúc đó, cậu đã nhìn thấy những nạn nhân của cô trông như thế nào sau khi bị hút cạn máu.

Cậu thầm thở dài.

'Quái vật...những quái vật xinh đẹp. Toàn bộ con gái nuôi của Ki Song đều như vậy sao? Cô ta làm cái quái gì với họ chứ?'

Và nhắc đến quái vật...

Cuối cùng, cậu nhìn thành viên thứ tư của tiên phong của Song. Đó là một người đàn ông trung niên trong một bộ giáp nặng nề, gương mặt ông ta ảm đạm và không quen thuộc. Nhưng mà đôi mắt ông ta thì...

Hoàn toàn nhân tính, không hề có chút dấu vết của một tên hoàng tử điên rồ sâu trong đó.

Sunny cau mày.

'Ừ...mình không bị gạt. Không đời nào Mordret sẽ bỏ lỡ một cơ hội để đến đây gây chiến với Valor. Là mày, phải không hả thằng khốn?'

Cậu chần chừ một giây, rồi nói với người đàn ông ảm đạm kia:

"...Lâu ngày không gặp."

Ông ta nhìn sang cậu, một biểu hiện mơ hồ được hết sức điêu luyện giả tạo ra trên mặt. Môi ông ta trở thành một nụ cười lịch sự.

"Xin lỗi. Tôi không nghĩ chúng ta từng gặp."

Nụ cười đó gần có vẻ trêu tức.

Sunny lắc đầu, rồi nhìn đi hướng khác.

"Ừ ừ."

Theo Gót Đổ Nát hơi cau mày. Giọng nói chướng tai của ông ta nghe hơi khó chịu:

"Giờ khi mọi người đã đến...hãy bỏ qua phần giới thiệu. Ta gửi lòng cảm ơn đến những trưởng lão của đại gia tộc Valor và đại gia tộc Song, vì đã đến giúp đỡ vào thời gian cần thiết. Đến nào, bắt đầu thôi...chúng ta cần thảo luận về trận chiến tranh này..."