Chương 1098: Lời Nguyền Kinh Khủng
'Mình đúng là đã biết Neph đang đến Nam Cực, nhưng mà tại sao Theo Gót Đổ Nát gọi cô ấy là thủ lĩ...hả? Gì cơ? Trong vài phút?!'
Sunny nhìn chăm chú vị Thánh lão làng, ngẩn người. Cậu đã trông đợi sẽ gặp lại Neph sau từ một lúc, nhưng giờ khi việc đó chỉ còn cách có vài phút, những ý nghĩ của cậu lại lộn xộn.
'Cô ta có kiểm tra kí tự của mình gần đây không nhỉ? Cô ta có biết mình bây giờ cũng là Bạo Chúa? Đợi đã, không...mình quan tâm đến việc cô ta có biết hay không làm gì chứ? Mình không nên quan tâm đến việc đó chút nào cả!'
Jet cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Chẳng phải họ nên đến sau vài ngày nữa sao?"
Thánh Cor nhún vai.
"Là vậy. Nhưng mà vì Thánh Tyris có chút thời gian rảnh rỗi vì ba người chúng ta bị đánh bầm dập trong trận chiến vừa qua, lịch trình được đẩy lên một chút. Vượt Bậc Giả Sunless và cô đến vừa kịp lúc."
Sunny cố gắng tiêu hóa thông tin đó. Cậu biết rằng quân chi viện từ đám Truyền Nhân sẽ đến vào hai đợt. Đợt sau là mang theo phần lớn lực lượng, di chuyển qua đường biển, còn đợt đầu là đội tiên phong mà chỉ bao gồm vài người. Họ sẽ đi đến Đông Nam Cực thông qua thế giới Mộng Ảo.
Quá trình đó vừa đơn giản vừa phức tạp. Họ cần một vị Thánh mà đã thiết lập một điểm buộc ở Góc Nam...trong trường hợp này, là Thánh Tyris. Những thành viên của đội tiên phong là phải đã neo ở cùng Thành Thị với cô hoặc là được mang đến dó bởi một người Vượt Giới Hạn khác.
Rồi, Thủy Triều Bầu Trời sẽ có thể mang họ với cô trở lại thế giới thức tỉnh, bằng cách đó mang những người cần thiết đến Nam Cực.
Đội đi trước này là nhỏ bởi vì những vị Thánh bị giới hạn về số lượng sinh vật sống họ có thể mang theo cùng khi di chuyển giữa hai thế giới - cũng như Bậc Thầy bị giới hạn về trọng lượng của những đồ vật họ có thể mang đi. Thường thì, một vị Thánh chỉ có thể vận chuyển một hay hai người một lúc, và việc đó tiêu hao một lượng tinh túy kha khá.
Đột nhiên nhận ra, Sunny nhìn quanh. Cậu bắt đầu hiểu tại sao nơi xa hoa này được chọn để có buổi họp đột phát này.
Sự xa xỉ của đại sảnh này không phải là vì hai người Vượt Bậc...Theo Gót Đổ Nát đang trải thảm đỏ cho những cường giả của những đại gia tộc.
Cậu nhìn ông già, suy nghĩ. Thánh Cor mỉm cười.
"Ta bắt đầu cho rằng cậu có thành kiến về những Đại Gia Tộc Truyền Thừa, chàng trai."
Sunny nghiến răng, cố gắng che giấu sự căm ghét và giận dữ, không cho chúng thẩm thấu vào ánh mắt và giọng nói của mình.
"Đó...là nói nhẹ đi rồi. Thưa ngài."
Ông già tò mò nhìn cậu một chút.
"Tại sao?"
Sunny thu thập suy nghĩ, cố gắng đưa ra một câu trả lời tiện lợi. Cuối cùng thì cậu trả lời bằng phẳng:
"Tôi đoán là nó quy về việc họ là những kẻ phản bội."
Theo Gót Đổ Nát nhướng mày.
"Những kẻ phản bội...thú vị. Như thế nào?"
Sunny thở dài.
"Những người Thức Tỉnh đáng lẽ phải là lưỡi kiếm của nhân loại để chống lại Ma Pháp, phải không? Những Truyền Nhân là những người Thức Tỉnh vĩ đại nhất, vậy mà, họ có vẻ như đã bỏ cuộc trong việc thách thức Ma Pháp. Tệ hơn nữa, họ không chịu chui ra khỏi vỏ khi chúng ta cần họ. Cả vụ thảm họa này đã có thể được cứu vãn nếu họ thực hiện nghĩa vụ của mình."
Cậu không nhắc đến hàng triệu người mà đã chết ở Trung Nam Cực, và cũng không nhắc đến chục ngàn binh lính mà đã chết cùng họ. Cậu không cho rằng những con số như vậy có thể động đến trái tim của Thánh Cor...dù sao thì, ông già này là một trong những nhân vật lãnh đạo của chính phủ. Người như ông ta nhìn thế giới theo những tỉ mạng sống, trải dài nhiều thập kỷ.
Nếu Sunny nói ông ta biết cậu đang có một sự giận dữ nóng cháy về phía đám đại gia tộc chỉ vì cái chết của ba người Thức Tỉnh, ông già này chắc sẽ xem cậu là kẻ điên.
Theo Gót Đổ Nát thở dài.
"Ta hiểu. Quả thật, miễn sao người ta biết gì về thế giới này, thì rất dễ dàng để ghét những đại gia tộc. Thậm chí càng dễ hơn nữa khi biết rất nhiều. Nhưng tha lỗi cho ta nếu ta nói nghe như lão già khó tính, Vượt Bậc Giả Sunless...những người trẻ tuổi như cậu thật sự thiếu đi quan điểm."
Sunny âm u nhìn ông ta.
"Vậy sao?"
Thánh Cor gật đầu.
"Đương nhiên không phải lỗi của cậu. Một người phải từng ở đó và sống qua lúc tồi tệ nhất để có thể hiểu được. Cậu thấy đó, Vượt Bậc Giả Sunless - và cả cô nữa, Jet - những người tuổi như hai người sinh ra ở một thế giới ổn định. Bởi vì nó đã được xây dựng theo cách đó bởi những tiền nhân của hai người. Nhiều người thường nhìn vào những khiếm khuyết của thế giới, nhưng rất ít người ngừng lại và đắn đo về nền tảng của nó. Và những nền tảng đó...ừm thì, chúng có lẽ có thể tốt hơn, nhưng mà chúng cũng có thể tồi tệ hơn rất nhiều."
Ông ta tựa ra lưng ghế, nhìn về phía xa xăm với biểu hiện trung lập.
"Sự thật của vấn đề là những Đại Gia Tộc xuất hiện từ sự hỗn loạn trong quá khứ...nhưng mà họ không phải những kẻ duy nhất chiến đấu vì quyền lực và thống trị vào lúc đó. Đã có những gia tộc khác, những lực lượng khác, và những người với những ý tưởng hoàn toàn khác cho thứ thế giới nên trở thành. Những thứ họ làm...ài. Là một sự ban phước, thật sự, khi những con quái vật cũ đó bị chôn vùi trong quá khứ, và những Đại Gia Tộc đã chiến thắng. Nên...đúng vậy. Cậu thiếu đi quan điểm."
Sunny cau mày.
"Những lực lượng khác? Những ý tưởng khác? Không có ý xúc phạm, thưa ngài...nhưng ngài đúng là dám mạng miệng nói những thứ như vậy với hai kẻ lớn lên ở ngoại ô. Những người khác bây giờ có thể cảm giác giống như ngài nói, nhưng mà chúng tôi thì đã tận hưởng trải nghiệm sống thượng hạng trong cái thế giới ổn định mà ngài đang hết sức ca tụng. Tôi hơi chật vật để có thể tưởng tượng ra ý tưởng gì mà có thể tồi tệ hơn."
Thánh Cor lạnh lùng nhìn cậu, rồi đột nhiên cười to. Tiếng cười của ông ta nghe như tiếng kêu của một con quạ đói.
"A. Cậu là một người thẳng thắn, Vượt Bậc Giả Sunless. Ta thích điều đó."
Ông ta nhìn Sunny với ánh mắt tăm tối, nghiêm khắc, tia vui vẻ mà đã xuất hiện trong chúng chỉ một giây trước biến mất không để lại dấu vết. Ông già gầy gò lắc đầu.
"Nhưng cậu nên làm ra nỗ lực để tưởng tượng về nó. Một thế giới hấp hối bị nhấn chìm trong chiến tranh. Những người mà đã quên mất cách cư xử như những con người đàng hoàng. Và rồi, một thảm họa thậm chí lớn hơn nữa...nhưng mà một thảm họa mà đã mang đến một cơ hội tuyệt vời. Một cơ hội để vài người trong số họ trở nên mạnh mẽ khó tưởng tượng, tự do để làm bất cứ thứ gì họ muốn từ thời đại mới này. Sự tự do...chàng trai...tự do là lời nguyền kinh khủng nhất trên đời, nếu rơi vào tay sai người. Nó là một thứ đáng sợ."
Theo Gót Đổ Nát yên lặng vài giây, rồi mỉm cười mỉa mai.
"...Ta lại lảm nhảm nữa rồi. Jet, cô đáng lẽ nên ngăn ta lại. Dù sao đi nữa, những vị khách của chúng ta sắp đến rồi - những sứ giả của Valor sẽ đến trước, và những sứ giả của Song sẽ đến sau đó vài giờ. Giúp ta chào đón họ, hai người."
Ông ta ngừng lại, rồi nhìn Sunny và nói thêm với giọng trung lập:
"Vì tốt vì xấu, những Đại Gia Tộc là toàn bộ thứ chúng ta có vào lúc này. Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của họ để hoàn thành chiến dịch này, nên...hãy nhớ lấy điều đó, chàng trai."
Sunny chần chừ một chút, rồi miễn cưỡng gật đầu.
'Mình có thể chơi đẹp...hoặc ít nhất là giả vờ chơi đẹp. Chúng ta sẽ xem tình hình như thế nào.'