Chương 1066: Bắt Chước Trung Thành
Một thời gian sau đó, họ đang núp ở trong một hang động nhỏ ở đáy hẻm núi sâu, ngồi trước một đống lửa. Một miếng thịt quái vật đang nướng trên nó, khiến cái hang động đầy mùi thơm ngon lành. Sunny hơi dỗi, vì đã mất toàn bộ kiến thức về sinh tồn hoang dã để làm ra ngọn lửa nhỏ này...Nam Cực đầy tuyết không phải nơi tốt nhất để tìm kiếm nhiên liệu.
Cậu suýt chút nữa đã bị ép phải dùng ngọn lửa thần thánh từ Cảnh Tượng Tàn Nhẫn để nấu ăn, không thể tránh khỏi sẽ dẫn đến một bữa ăn khét lẹt dành cho cậu.
Hiện tại, Sunny đang qua thời gian bằng cách cố chơi một giai điệu đơn giản trên cây sáo làm tư xương lục bảo. Kai có lẽ đã phát bệnh nếu nghe phải tài năng âm nhạc của cậu, nhưng mà Jet có vẻ không ngại.
Cô nhìn chăm chú ngọn lửa, nó phản chiếu lại trong đôi mắt xanh băng giá của cô. Sau một lúc, cô đột nhiên nói:
"...Tôi cũng ngửi thấy đó biết không hả. Khi tôi đầy đủ tinh túy. Phân Loại của tôi có lẽ chỉ cho tôi một thứ tương tự sự sống, nhưng mà nó là một sự bắt chước trung thành với bản gốc."
Sunny hạ xuống cây sáo và nhìn cô ảm đạm.
"Tôi nghe không sai...thì cô muốn nói là cô muốn cướp chút thịt từ tôi. Đúng không?"
Jet ngập ngừng một giây, rồi nhếch mép cười.
"Đúng. Đó chính xác là thứ tôi muốn nói. Tôi cũng đói."
Cậu thở dài, rồi treo thêm thịt lên đám lửa.
"Nên nói vậy ngay từ đầu. Thần thánh...sao tôi lúc nào cũng ở cùng những người phụ nữ tham ăn vậy? Không bao giờ chịu ngừng mà..."
Sunny lật miếng thịt. Sau một lúc, theo một ý nghĩ bất chợt, cậu hỏi:
"Mà làm sao cô lại có một Khiếm Khuyết độc ác như vậy? Tôi tưởng của tôi là tệ...nhưng nếu tôi sống sót Ác Mộng Đầu Tiên chỉ để bị giết bởi Ma Pháp trong lúc đánh giá, tôi chắc là đã rất tức tối."
Cậu thật sự không hiểu cách nó hoạt động.
Jet nằm xuống, nhìn chăm chú nóc đá của hang động. Cô thở dài, rồi hơi nhún vai.
"Không, không phải là trong lúc đánh giá. Thật ra thì, tôi không sống sót Ác Mộng Đầu Tiên. Tôi trẻ tuổi, yếu ớt, và sợ hãi. Vậy nên...tôi đã chết."
Kẻ Gặt Hồn quay đầu và nhìn cậu xuyên qua đám lửa.
"Nhưng mà tôi đã không hoàn toàn chết đi. Tôi đã bò ra khỏi mộ, bằng cách nào đó, và hoàn thành thử thách. Tôi đoán vai trò mà tôi có trong Ác Mộng, hoặc có lẽ Thuộc Tính có sẵn của tôi, đã tạo ra khả năng một việc như vậy xảy ra...nhưng mà nó chắc chắn phải là một cơ hội nhỏ đến cực cùng, vì Ma Pháp đã có vẻ khá ấn tượng với kết quả đó. Nếu không thì nó đã không cho tôi một Phân Loại Đỉnh Cấp."
Sunny không trả lời, suy nghĩ về thứ vừa nghe được. Hợp lý...cậu cũng đã làm một việc gần như bất khả thi trong Ác Mộng Đầu Tiên. Nếu cậu không bị đưa vào cơ thể của một nô lệ đề thờ, Thần Bóng Tối sẽ không đáp lại lời kêu gọi vô tình của cậu. Và nếu cậu không có Thuộc Tính [Định Mệnh], hì cậu khả năng cao là đã không bao giờ vô ý leo lên tế đàn đó.
Nhiều thứ đã phải đến cùng nhau để tạo ra khả năng đó...nhưng mà cậu đã là người nắm giữ nó. Bất cứ ai khác đã thất bại.
Sunny yên lặng nhìn Jet, suy nghĩ về Khiếm Khuyết của cô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu đưa cô Mặt Nạ Weaver? Liệu cô có sống trở lại?
Trong tim cậu, cậu biết câu trả lời. Sau khi biết được về Weaver, Ma Pháp, và sự thăng trầm của định mệnh, Sunny đã phát triển một trực giác về những thứ như vậy. Jet đúng là sẽ sống trở lại...nhưng mà linh hồn của cô vẫn sẽ tan vỡ. Và như mọi sinh vật mà bị vỡ đi linh hồn, cô sẽ ngay lập tức chết đi. Lần này là mãi mãi.
Khiếm Khuyết tàn nhẫn của cô, trêu ngươi, là thứ duy nhất cho phép cô tiếp tục tồn tại.
Vậy còn Khiếm Khuyết của bản thân cậu?
Sunny cố tưởng tượng cuộc đời cậu có thể có nếu không vì không thể nói dối. Liệu nó có dễ hơn? Liệu nó có khó hơn?
Cậu sẽ không trở thành nô lệ, chắc chắn là vậy. Nhưng mà cậu cũng sẽ không bao giờ đến gần những người khác, lựa chọn nói dối và thao túng họ thay vì tin tưởng, từ sự sợ hãi bị từ chối hay phản bội. Và vì nguyên nhân đó, cậu đã chết từ lâu rồi. Hoặc ít nhất là đã biến thành thứ gì đó xấu xí và vặn vẹo.
Có một bài học gì đó mà cậu đáng lẽ rút ra?
'Weaver...đồ đạo đức giả. Chẳng phải bản thân ông ta là bậc thầy khi nói đến những lời nói dối?'
Sunny lắc đầu và tập trung vào việc không để thịt bị khét. Những câu hỏi triết lý kia là lãng phí thời gian. Cậu vẫn sẽ chọn loại bỏ Khiếm Khuyết ngay lập tức, nếu cậu có thể.
Jet thở dài, phá vỡ sự yên lặng.
"Thật ra thì, biết về Khiếm Khuyết của tôi không phải phần khó khăn nhất. Phần khó khăn nhất là sống sót thời gian giữa Ác Mộng và đông chí. Như cậu có thể tưởng tượng, không hề dễ dàng để một người Ngủ tìm thứ để giết trước khi tiến vào thế giới Mộng Ảo. Tôi rốt cuộc đã phải yêu cầu giúp đỡ...và sự yêu cầu đó đã tốn tôi rất nhiều."
Sunny khẽ cựa quậy.
"Cô nhờ ai?"
Cô bật cười.
"Cậu nghĩ là ai? Cũng như cậu, tôi đã được mời đến Học Viện sau khi trở thành người Ngủ. Và cũng như cậu, họ đã hỏi chi tiết về Phân Loại của tôi...đương nhiên là trên cơ sở tự nguyện. Nhưng mà một đứa trẻ ngu ngốc từ ngoại ô thì biết gì? Tôi nói với họ mọi thứ, và kể từ lúc đó, họ có một sợi dây xích tuyệt vời để giữ lấy tôi."
Jet giữ im lặng vài giây.
"...Nhưng mà cũng không sao. Kể cả không có nó, tôi vẫn sẽ chọn như vậy. Tôi vui vẻ với cách mọi thứ diễn ra. Dù vậy..."
Cô im lặng, rồi đăm chiêu nói thêm:
"Sẽ thật sự tốt, nếu tôi có thể lựa chọn."
Sunny không nói gì trong một lúc. Cuối cùng, cậu lên tiếng:
"Ừm. Sẽ thật tốt."
Sau đó, cậu đánh giá miếng thịt đã chín và lấy nó khỏi lửa.
"Đây, bữa tối của cô xong rồi."
Họ tập trung vào thức ăn, thỏa mãn với việc an toàn vào lúc này, với gì đó ngon lành để lấp đầy bụng.
Sunny có thể nhớ rõ ràng những thời gian mà ăn bất cứ thứ gì, đừng nói đến thịt đàng hoàng, đã là nguyên nhân đáng ăn mừng. Jet cũng có thể.
Những thời gian đó đã qua, và cho dù cuộc sống của họ đã trở nên phức tạp và khó khăn đến mấy...
Ngồi trong một hang động ẩm ướt sâu trong một lục địa đang chết đi, Sunny nhìn chăm chú ngọn lửa và suy nghĩ:
'...Mình đoán đây là một sự cải thiện.'