Chương 1064: Đông Nam Cực
Đông Nam Cực là lớn hơn Trung Nam Cực nhiều lần, cả về diện tích lẫn dân số. Địa hình của nó cũng đa dạng hơn nhiều, với những đồng bằng rộng lớn, những dãy núi dài, và vô số những hồ nước mà có từ tương đối nhỏ đến những cái mà to như biển cả.
Đâu đó ngoài kia, trong lạnh giá, hai mươi mốt thủ đô công hãm hiện đang chịu đựng đợt tấn công của đám Sinh Vật Ác Mộng. Mỗi cái có thể so sánh với Falcon Scott về kích thước, và có gần chín trăm triệu người được bảo vệ trong những bức tường của chúng
Sunny đang nhìn về phía xa, cảm giác hơi khó chịu. Trước mặt cậu là một đồng bằng rộng lớn mà kéo dài đến tận đường chân trời, phủ đầy tuyết. Có những tảng đá khổng lồ rải rác như những tượng đài trang nghiêm từ quá khứ xa xưa, và bị cắt đứt bởi nhiều những hẻm núi sâu. Đây đó, những bầy Sinh Vật Ác Mộng tràn trên đồng bằng như những dòng sông hắc ám.
Sau nhiều tháng ở địa hình núi đồi của Trung Nam Cực, hơi kì lạ khi có thể nhìn xa đến vậy. Thể giới rộng lớn và được phủ trong ánh chạng vạng mờ nhạt, trông khá siêu thực. Sunny cảm giác...trơ trọi.
"Đúng là cảnh tượng ảm đạm."
Nó vẫn tốt hơn nhiều nơi hoang dã bị nhiễm độc của những lục địa khác. Cậu ít nhất có thể hô hấp thoải mái ở nơi này. Có ít hơn hẳn những vết sẹo để lại từ những trận chiến tranh ở Thời Đại Tăm Tối ở nơi này, mặc dù là vẫn có. Cậu có thể nhìn thấy những cỗ máy chiến tranh khổng lồ và những tàn tích của những thị trấn bị phá hủy ở phía xa, tất cả đều được phủ tuyết.
Thở dài, Sunny quay người. Đằng sau cậu là dốc dẫn đến bờ biển. Jet vừa mới leo lên đến nơi và ngừng lại gần cậu, thở dốc. Cô vẫn trông như một cái xác biết đi...nhưng ít nhất thì cô đã hô hấp trở lại. Chỉ riêng việc đó cũng khiến cô bớt rùng rợn hơn.
Kẻ Gặt Hồn giữ yên lặng vài giây, rồi yên lặng chửi thề.
"Vẫn còn Cổng gần chúng ta."
Quả thật, Kêu Gọi vẫn là quá mạnh để họ có thể thoát đến thế giới Mộng Ảo. Cô qua sát đồng bằng trước khi nhìn qua cậu.
"Cậu có thiết bị liên lạc dùng được?"
Sunny ngượng nghịu cựa quậy, rồi chỉ về phía Hoàng Hôn Thất Sủng.
"Đây là một bộ giáp Vượt Giới Hạn, cô biết đó. Nó có nhiều pháp thuật tuyệt vời. Nhưng buồn là...một thứ nó không có là túi. Tôi từng mang theo vài món đồ hữu ích trong một Ký Ức có không gian trữ vật, nhưng mà chúng đều đã bị hủy diệt bởi Trái Tim Hắc Ám. Nên, không. Tôi không có thiết bị liên lạc trên người."
Quả thật, Hòm Hám Của cơ bản là trống rỗng vào lúc này. Sunny đã dùng phần lớn những vật tư bên trong nó trong lúc đi đến Falcon Scott, và chút ít ỏi còn lại thì đã bị đám bọ hắc ám kia hủy diệt. Thứ duy nhất mà không bị phá hủy là cuộc chỉ kim cương từ Tháp Mun.
Jet thở dài.
"Đáng tiếc. Của tôi đông cứng rồi. Vậy là chúng ta thậm chí không thể liên lạc Chỉ Huy Quân Đội."
Sunny nhìn những bầy Sinh Vật Ác Mộng ở xa một lúc.
"Ừ thì, vậy chúng ta chỉ phải di chuyển vào sâu hơn trong đất liề đến khi tìm đến một nơi an toàn để sử dụng neo của mình."
Kẻ Gặt Hồn nhăn nhó...trông khá đáng sợ, với tình trạng hiện tại của cô. Cô ngập ngừng vài giây, rồi lắc đầu.
"Di chuyển sâu vào trong...sẽ không dễ. Nơi này là có tình trạng tốt hơn nhiều so với Trung Nam Cực, nhưng mà đó chỉ là ở bên trong những thủ đô công hãm. Ngoài nơi hoang dã như này, đám Sinh Vật Ác Mộng vẫn thống trị mà không bị cản trở. Cậu nên biết rõ hơn ai hết di chuyển ở môi trường như này là khó khăn đến mấy."
Sunny mỉm cười tăm tối.
"May mắn là, chúng ta không cần di chuyển ba ngàn cây số. Và không có thường dân khiến chúng ta chậm lại. Địa ngục à, thậm chí còn không có một biển giết người mà mỗi đêm lại nhấn chìm thế giới. Coi nào...đây sẽ như đi dạo mà thôi."
Cậu gọi, và một giây sau đó, một con hắc mã bước ra từ bóng tối. Ác Mộng khịt mũi, những ngọn lửa đỏ bất lành cháy trong mắt nó. Những móng guốc cứng cáp của con ngựa hơi lóe lên trong ánh sáng chạng vạng.
Sunny triệu hồi Yên Quá Đắt và đi đến đặt nó lên lưng Ác Mộng. Trong lúc cậu làm vậy, Jet nhìn cậu với đôi mắt không sinh lực.
Sau một lúc, cô đột nhiên nói:
"Nhân tiện. Tôi chưa từng hỏi...nhưng mà làm thế quái nào cậu trở thành Tạp Chủng? Không hợp lý chút nào cả!"
Cô ngừng lại, rồi lắc đầu.
"Thật ra, xóa đi. Nghĩ lại thì, quá hợp lý. Chúng ta thậm chí còn gặp nhau một lần, khi có Cổng mở ra ở NQSC...à. Tôi thấy hơi xấu hổ rồi đó..."
Sunny ho khan.
"Tôi chỉ muốn yên bình rèn luyện ở trong Mộng Cảnh. Ai biết được người ta sẽ ồn ào đến vậy về việc tôi học hỏi vài phong cách chiến đấu? Cả vụ việc đã mất kiểm soát nhanh thật sự. Ugh...tin hay không, tôi thật ra đã muốn dùng danh tính Tạp Chủng để tránh ánh mắt người ta. Kế hoạch đó...ờ, nó thất bại thảm họa."
Jet cười, giọng cười nghe khàn khàn và ghê rợn.
"Tránh ánh mắt? Cậu gọi thách thức Morgan của Valor là tránh ánh mắt người ta?"
Cậu nhăn nhó.
"Ừ thì...tôi có lẽ đã hơi tham lam. Một hai lần. Nhưng mà này, ít nhất là tôi có được một cây cung rất xịn cho việc đó. Nó vẫn là món Ký Ức tầm xa tốt nhất của tôi - những bậc thầy rèn của Valor kia thật sự biết nghề của họ hử?"
Kẻ Gặt Hồn lắc đầu.
"Cậu cũng không quá tệ đâu Sunny. Tôi...vẫn không tin nổi cậu có thể tạo ra Ký Ức. Cậu có biết những Phân Loại mà cho phép người Thức Tỉnh tạo ra Ký Ức là hiếm cỡ nào không? Có rất ít những người Thức Tỉnh như vậy bên ngoài Valor, và kể cả họ thì thường cũng chỉ làm việc cho những gia tộc Truyền Thừa mạnh mẽ."
Sunny giữ im lặng vài giây. Đến lúc này, không có gì thật sự ngăn cản cậu chia sẻ những hiểu biết về ma thuật với Jet cả - họ đã biết rất nhiều bí mật của lẫn nhau, nên thêm một cái sẽ không có quá nhiều khác biệt.
Nhưng mà đó sẽ là một cuộc nói chuyện dài. Nếu cậu giải thích khả năng tạo ra và chỉnh sửa Ký Ức mà không đến từ Phân Loại, mà là từ một Thuộc Tính, thì cậu sẽ phải giải thích Dệt Máu là gì, rồi sẽ yêu cầu cậu giải thích nhiều hơn nữa. Cậu lúc này không muốn dài dòng như vậy.
Kiến thức đó dù sao cũng không giúp được Kẻ Gặt Hồn...hay bất cứ người nào khác. Theo Sunny biết, thì khả năng nhìn thấy và tương tác với dệt ma pháp của cậu là độc nhất.
Thay vì vậy, Sunny liếc nhìn Jet và hỏi:
"Mà nhân tiện, Morgan đó có gì đặc biệt vậy? Cô ta mạnh cỡ nào?"
Kẻ Gặt Hồn thở dài.
"Cậu phải hiểu rằng có những Bậc Thầy, và rồi có những Bậc Thầy, Sunny à. Những Truyền Nhân được rèn luyện từ bé để trở thành những con quái vật trong chiến đấu. Và đó chỉ là những gia tộc nhỏ hơn. Những kẻ đến từ đại gia tộc - ừ thì, cậu có thể tưởng tượng. Morgan cũng không chỉ là một thành viên bình thường của gia tộc Valor. Cô ta là công chúa của họ. Cậu hiện tại nên biết là bố cô ta là ai."
Gương mặt Sunny tối đi. Cậu đã xử lý xong cái yên và bắt chéo tay.
"Vậy còn cô? Cô có mạnh hơn Morgan?"
Jet nhìn cậu với đôi mắt trống rỗng, tử vong của mình. Khóe miệng cô cong lên.
"Tôi? Có lẽ...có lẽ không. Nếu chúng tôi phải chiến đấu, thì khả năng cao là tôi sẽ thua. Không phải vì tôi yếu hơn, chỉ là vì Morgan có tài nguyên bao la của Valor chống lưng. Ký Ức, Tiếng Vang, mảnh hồn...cậu không thể tưởng tượng những đại gia tộc đã tích trữ bao nhiêu sức mạnh vĩ đại cơ nào trong vài thập kỷ qua. Những người như chúng ta không có cùng nền tảng. Nên tôi sẽ không muốn chiến đấu với một trong những kẻ thừa kế của họ, nếu được lựa chọn không cần phải. Đó cũng là vậy đối với cô bạn Song Seishan của cậu."
Cậu khịt mũi.
"Gọi chúng tôi là bạn là hơi phóng đại. Và tôi cho rằng cô đang đánh giá thấp bản thân rồi. Tôi đã chiến đấu với vài Bậc Thầy từ Valor, cô biết không? Họ không khó nhằn đến vậy đâu."
Kẻ Gặt Hồn nhếch mép cười.
"Ồ, thật sao? Vậy sao cậu lại bị kẹt ở thế giới thức tỉnh nửa năm trời vậy?"
Sunny nhìn cô chăm chú một giây.
"Cô nói đúng."
Dứt lời, cậu nhảy lên yên ngựa, nhìn Jet từ trên, và đưa ra một tay cho cô.
"Đến nào. Leo lên."
Cô chần chừ, khiến Sunny nhíu mày.
"Sao? Có chuyện gì?"
Jet hắng giọng.
"Ý cậu là sao hả, có chuyện gì? Tôi không biết cưỡi ngựa. Tại sao tôi lại biết cách cưỡi ngựa cơ chứ? Tôi chưa từng cưỡi! Thậm chí còn chưa từng nhìn thấy một con, trước Tiếng Vang này của cậu."
Sunny chớp mắt vài lần, rồi đột nhiên bật cười.
Tiếng cười đó khiến cậu giật mình, bởi vì cậu đã không nghĩ bản thân còn có thể cười như vậy sau Falcon Scott.
"Thần thánh...cô không cần cưỡi gì cả. Tôi sẽ điều khiển ngựa, cô chỉ việc ngồi trước tôi và đừng ngã xuống. Tôi chắc là cô ít nhất có thể làm được như vậy."
Jet thở dài, rồi nắm lấy tay cậu và nhảy lên. Ác Mộng thở ra rõ to từ mũi, không hiểu tại sao có một cái xác ngồi trên nó. Nhưng mà Thần Bóng Tối cũng là Thần Tử Vong, nên con ngựa bóng tối chắc là đã quen với những việc như vậy xảy ra.
Hoặc không. Dù sao đi nữa, nó sẽ phải cố mà chịu.
Jet lo lắng nhìn xuống.
"Sunny...con ngựa của cậu nhanh cỡ nào, chính xác?"
Cậu nhếch mép.
"Khá nhanh."
Nói xong, Sunny cho Ác Mộng chạy về phía trước. Kẻ Gặt Hồn chắc là đã kêu lên, nhưng mà cô vẫn đang hô hấp khó khăn. Nên cô chỉ phát ra một tiếng rít bị đè nén.
Vật cưỡi ác mộng mang một cái xác nữ và một cái bóng thần thánh chạy nhanh qua đồng bằng phủ tuyết, di chuyển sâu hơn vào lục địa diệt vong lạnh giá.