Chương 1063: Cái Xác Sống Động

Chương 1063: Cái Xác Sống Động

Sunny triệu hồi Hoàng Hôn Thất Sủng trở lại và đứng bất động một lúc, nhìn về phía đại dương bao la, hắc ám. Bình minh ở Nam Cực là một việc dài dòng...đến bây giờ, bầu trời đang chuẩn bị ngã vào một thời gian chạng vạng lâu dài, nhưng mà nước lạnh lẽo vẫn có vẻ đen tối. Sau một hai tháng bình minh, thì sẽ có là ban ngày trong khoảng bốn tháng, theo sau bởi vài tháng hoàng hôn.

Sẽ có ít hơn hẳn số lượng bóng tối trong khoảng nửa năm, có nghĩa là Sunny sẽ có nhiều khó khăn hơn trong lúc chiến đấu. Nhiều lợi thế của cậu sẽ biến mất.

...Đương nhiên là nếu lực lượng nhân loại tồn tại lâu đến vậy.

Có một cơ hội không thấp là họ sẽ không thể, nhưng mà cũng không thấp là họ sẽ có thể.

Tình hình ở Đông Nam Cực là tốt hơn nhiều ở Trung Nam Cực. Thật ra thì, đó cơ bản là đúng như hi vọng của chính phủ - sau giai đoạn gian nan đầu tiên của chiến dịch, toàn bộ dân số đã được di chuyển đến một số lượng thủ đô công hãm, những người lính đã vào vị trí, và mọi người đang được chậm rãi đưa qua biển để đến những Góc khác.

Quá trình đó sẽ kéo dài đến cuối năm sau, tối thiểu.

Có ba tập đoàn quân của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên hiện đang hoạt động ở Đông Nam Cực - chính xác là gấp ba lần một tập đoàn được cử đến Trung Nam Cực. Họ cũng có hai vị Thánh ở đó, một người của bản thân chính phủ và một là sứ giả của đại gia tộc Song. Một khi Thánh Tyris khôi phục từ những vết thương của cô, sẽ có ba.

Quân Đội Thứ Hai cũng đang trên đường đến đó. Họ sẽ đến nơi chỉ trong vài ngày, và một khi họ đến, lực lượng của nhân loại trên lục địa sẽ được tăng cường đáng kể. Quân Đội Thứ Hai đáng lẽ có nhiều gấp đôi số lượng lính bình thường, Thức Tỉnh, Bậc Thầy của Quân Đội Đầu Tiên.

Gần năm ngàn người Thức Tỉnh đã mất mạng ở Trung Nam Cực...nhưng mà đến cuối tháng tám, sẽ có sáu mươi ngàn người họ bảo vệ Đông Nam Cực. Việc tốt nhất, là sẽ không có Quái Thú Mùa Đông đè nén mọi hình thức liên lạc đường dài ở đó, cho phép quân đội hoạt động như một cỗ máy hoạt động trơn tru mà nó đáng lẽ nên là.

Đó phải là đủ để chống lại đợt tấn công của Chuỗi Ác Mộng thêm năm tháng nữa. Đến lúc đó, đa số dân số hi vọng rằng sẽ đã được sơ tán...và nếu không, thì sẽ đến đông chí.

Với Ma Pháp đang hoành hành, lây nhiễm thật nhiều người ở Góc Nam, số lượng người Thức Tỉnh có khả năng tăng gấp đôi, thậm chí là gấp ba sau đông chí. Mọi người Ngủ mà Chuỗi Ác Mộng tạo ra sẽ nhận được cơ hội bước vào toàn bộ tiềm năng của họ.

Vậy nên, mặc dù lực lượng chống lại nỗ lực sơ tán sẽ chỉ càng trở nên nghiêm trọng hơn theo thời gian, lực lượng nhân loại cũng sẽ nhanh chóng tăng lên.

Họ có cơ hội.

Tuy nhiên...Sunny biết rằng một biến số không thể đoán được của phương trình mà có thể hủy diệt mọi thứ.

Những đại gia tộc.

Nephis đã nói với cậu rằng Chiến Dịch Nam Cực là một chiến trường hoàn hảo cho trận chiến tranh của họ...vậy nên, có một xác suất cao là Song và Valor sẽ chạm trán ở Đông Nam Cực, làm tình hình vốn đã đáng sợ trở nên phức tạp hơn nhiều.

Không có lý lẽ hay nguyên do gì cho sự thù hằn điên khùng giữa họ, ít nhất là không thứ gì mà Sunny và Neph có thể nhìn ra. Vậy mà, mối đe dọa mà một trận chiến tranh giữa hai đại gia tộc đưa ra là rất thật.

Trong lúc Sunny nhìn đại dương, mắt cậu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, phẫn nộ.

'Đám khốn kiếp kia...'

Cậu thậm chí còn không phát hiện bàn tay mình đã nắm lại thành đấm.

"Cậu suy nghĩ gì vậy?"

Sunny hơi quay người và nhìn Jet. Cô đã ngồi dậy và đang chùi máu của Sinh Vật Ác Mộng khỏi mặt mình, trông hơi không giống một cái xác hơn ban nãy...chỉ hơi mà thôi. Cô vẫn còn kém xa Kẻ Gặt Hồn đáng sợ mà cậu quen biết.

Sunny chần chừ một giây, rồi nói bằng phẳng:

"Chỉ suy nghĩ về tương lai mà thôi."

Jet quan sát cậu một chút.

"Thật sao? Bởi vì troogn cậu như muốn lặn xuống nước lần nữa, lần này chỉ để chém giết vài sinh vật cho vui mà thôi."

Cô thở dài, rồi đăm chiêu nói:

"Với lại, tại sao cậu ném con kia khỏi bè vậy? Chúng ta thậm chí chưa thu lấy mảnh hồn của nó."

Sunny khịt mũi.

"Chúng ta cần mảnh hồn làm gì chứ? Cô không thể dùng chúng, tôi cũng không. Còn thứ đó thì đã khiến nơi này đầy thứ máu thối rữa của nó. Chúng ta thậm chí không có cái giẻ rách để chùi nó đi."

Quả thật, mảnh hồn là vô dụng với hai người họ. Sunny cần mảnh bóng, thứ mà chỉ có thể nhận được từ việc giết những kẻ địch đồng cấp hay cao hơn, còn Kẻ Gặt Hồn thì chỉ có thể khôi phục tinh túy và tăng cường tâm bằng cách giết vật sống.

Ở thế giới bên ngoài, mỗi một mảnh hồn là đáng một lượng tín dụng kha khá, nhưng mà ở trên cái bè này, Sunny sẽ cho ra cả trăm mảnh chỉ để đổi lấy một cái cây lau nhà.

'Ừ thì...có lẽ không đến một trăm.'

Sunny thở dài, rồi quay lại cái ghế của cậu và ngồi xuống.

Cậu cũng đang trở nên đói nữa...

Jet đứng dậy, run rẩy đi ra khỏi vũng máu, và hạ bản thân xuống gần bề mặt kim loại của bé. Mắt cô đã lấy lại chút tia băng giá thường thấy.

Cô yên lặng một lúc, rồi nói khàn khàn:

"Tâm trạng cậu cứ tệ hại như vậy từ cả lúc rồi đó."

Sunny nhìn cô với vẻ thú vị.

Cậu không chỉ thú vị với việc cô có vẻ như đã có đủ đầu óc để chú ý tới tâm trạng của cậu, trong lúc bò quanh cố giết cậu, mà bởi vì bản thân câu nói đó có phần dư thừa nữa.

Cậu nên có tâm trạng như nào khác nữa sau sự việc ở Falcon Scott? Hàng triệu người đã chết. Những thành viên của tổ đội cậu đã chết. Và thậm chí trước đó...Đại Đội Bất Thường Số Một cơ bản là đã bị diệt sạch. Tính đến mọi thứ, Sunny cho rằng bản thân đã phản ứng rất tốt trong tuần vừa qua.

Cậu mỉm cười u ám.

"Ừm? Và cô nghĩ tại sao tôi lại vậy?"

Jet thở dài, rồi nhìn đi.

"Tôi nghĩ gì thì có quan trọng sao? Tôi hiểu...tin tôi đi, tôi hiểu. Thật ra, tôi có lẽ hiểu nó rõ hơn cả cậu. Nhưng mà Sunny, cậu có muốn nghe tôi nói thật lòng?"

Cậu yên lặng nhìn cô chằm chằm, rồi nhún vai.

"Chắc vậy."

Thường thì, những câu nói như vậy sẽ được theo sau bởi gì đó không dễ chịu.

Cô nhìn về phía những cơn sóng hắc ám và lắc đầu.

"Tôi cho rằng cậu có lẽ đã quên mất cậu là ai, và đến từ nơi nào. Tôi chỉ nói vậy vì tôi đã trải qua cùng thứ đó, nhiều năm trước kia. Khi tôi rời khỏi ngoại ô, tôi cũng đã bị cám dỗ quên đi sự thật về mọi thứ. Và tôi đã quên...trong một thời gian ngắn. Nhưng mà thế giới có cách để khiến người ta nhớ nó thật sự là gì, và họ nên trông đợi gì từ nó. Sunny...đừng có trở nên mềm mỏng. Cậu, trong số mọi người, nên biết rõ hơn vậy."

Sunny nhìn cô, gương mặt bất động. Sau vài giây, cậu lắc đầu.

"Chúng ta không còn ở ngoại ô nữa. Và chúng ta cũng không còn là bản thân trong quá khứ."

Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên môi Kẻ Gặt Hồn.

"...Đó cũng là đúng."

Cô nằm xuống và nhìn chằm chằm bầu trời, im lặng.

Nhưng mà sau một lúc, Jet nói:

"Có lẽ cậu nói đúng. Có lẽ những người như chúng ta cũng phải thay đổi...những thứ không mềm dẻo dù sao là những thứ dễ vỡ nhất. Nhưng mà nhìn quanh đi. Với tình hình như hiện tại, cả thế giới có khả năng sẽ nhanh chóng trở thành như ngoại ô. Lúc đó thì chúng ta nên làm gì?"

Sunny cười.

"Tôi là người cuối cùng cô nên tìm kiếm lời khuyên từ. Chúng ta nên làm gì? Tôi không hề biết. Tôi thậm chí không biết chúng ta nên làm gì vào ngày mai, đừng nói đến một tương lai mơ hồ. Cứ giữ đơn giản thôi. Hôm nay, chúng ta cần sống sót. Ngày mai cũng vậy. Sau đó...để xem. Nếu chúng ta có quyền lợi lựa chọn trong việc có thể làm thì đã là rất tốt rồi."

Jet quay đầu và nhìn cậu nghiêm túc. Rồi cô nói bằng giọng nghiêm trang:

"Nhưng tôi không thể sống sót. Tôi đã chết rồi."

Họ nhìn lẫn nhau trong yên lặng vài giây, rồi cùng cười.

Cái bè tiếp tục trôi trên những cơn sóng lạnh lẽo. Đôi lúc, Thánh sẽ giơ cung lên và bắn ra một mũi tên đen vào nước hắc ám. Mỗi lần cô làm vậy, Ma Pháp sẽ thì thầm vào tai Sunny, công bố một cú giết. Những lần khác, cậu sẽ tự mình lặn xuống biển để giúp cô xử lý những sinh vật tấn công họ.

Những mảnh bóng dần nhỏ giọt vào linh hồn cậu.

Ngày kế tiếp, Sunny bắt lấy một Sinh Vật Ác Mộng khác để Jet giết. Và ngày kế tiếp, thêm một con nữa.

Vào ngày thứ ba, con quạ của cô quay trở lại từ chuyến trinh sát sớm hơn hẳn thường lệ, thông báo rằng nó đã nhìn thấy đất liền. Không lâu sau đó, họ nhìn thấy một đường thẳng hắc ám trên đường chân trời.

Vào ngày thứ tư, chiếc bè cuối cùng đến một bờ biển hoang vắng, và hai người họ một lần nữa có thể đặt chân lên đất liề.

Đông Nam Cực chào đón họ với những cơn gió lạnh, ánh chạng vạng mờ nhạt, và kêu gọi quen thuộc từ những Cổng Ác Mộng không ngừng thì thầm.