Chương 1060: Falcon Scott Thất Thủ (78)
Quái Thú Mùa Đông đến.
Và rồi, nó rời khỏi.
Thành thị cuối cùng của nhân loại ở Trung Nam Cực, Falcon Scott đã thất thủ trước Chuỗi Ác Mộng. Cơn bão tuyết ghê gớm quét qua nó, đóng băng cả thành phố và giết chết tất cả mọi người bên trong nó.
Sunny đã nghe nói rằng từ rất lâu trước kia, trong Thời Đại Tăm Tối - hoặc thậm chí có lẽ trước đó nữa - cả Nam Cực từng phủ băng. Nó đã là một vùng đất quanh năm là mùa đông, lạnh lẽo và băng tuyết.
Sau khi Titan Đồi Bại quét qua thành thị cuối cùng của nhân loại và quay trở lại trong dãy núi, như thể thỏa mãn với việc là vị chúa tể duy nhất của vùng này, phong cảnh một lần nữa trông y hệt như vậy.
Thành phố chìm trong tuyết. Những tòa nhà nhô ra từ nó, phủ trong băng. Bên dưới những vách đá, một phần lớn của biển cũng bị đóng băng. Một con thuyền chiến khổng lồ kẹt trong băng, vẫn còn neo lại, những người trên thuyền đều chết cả.
Mọi người đã chết.
Trừ Sunny.
Những người lính của cậu đã chết. Hàng triệu người dân thường đã chết. Giáo sư Obel cũng đã chết. Nhưng cậu còn sống, và thậm chí không bị thương. Sunny đã ở trong bóng tối một thời gian dài, chỉ rời khỏi chúng sau khi tinh túy gần cạn kiệt.
Và giờ, cậu đang đào một nấm mồ.
Bản thân mặt đất đã bị đông cứng, nên công việc này là không dễ dàng. Cậu phải triệu hồi Tội Lỗi An Ủi, và dùng thanh kiếm ngọc xinh đẹp để đào. Sunny đứng trong một cái hố nông, đào nó sâu hơn. Động tác của cậu nhanh và có chủ đích. Những giọt nước mắt giận dữ chảy xuống mặt cậu, biến thành băng trước khi rơi vào mặt đất.
...Cậu cũng không chỉ một mình.
Một hình bóng mơ hồ mà trông rất giống cậu đang ngồi ở mép hố, nhìn chằm chằm cậu. Nó cũng có một giọng nói.
"Nhìn mày kìa."
Sunny nghiến răng, không để ý đến Tội Lỗi An Ủi. Thanh kiếm nguyền rủa yên lặng một chút, quan sát cậu.
Cuối cùng, nó hỏi:
"Vậy, mày có tìm thấy nó chưa? Tín niệm? Hay là thứ gì đó mà mày đã tìm kiếm?"
Sunny liếc sang hình dạng mơ hồ kia, rồi tiếp tục đào.
"Không...không, tao không tìm thấy cứt gì cả."
Cậu chùi mặt bằng khuỷu tay.
"Thật ra thì, không đúng. Tao đã tìm thấy thứ gì đó. Tạo thấy bản thân đã đúng ngay từ đầu!"
Sunny đâm thanh kiếm vào mặt đất đông cứng và cười lên.
"Niềm tin, nghĩa vụ, tín niệm...tất cả những từ to lớn đó. Đều là rác rưởi cả! Đều là...vô nghĩa. Những kẻ như Anvil của Valor và Ki Song có tín niệm, và tín niệm đó giúp họ đạt đến sự vĩ đại. Ừ thì, họ đâu rồi? Có làm được gì không? Họ ở nơi quái nào hả?!"
Cậu hạ kiếm xuống và nhìn chăm chú hình dạng mơ hồ kia với sự phẫn nộ trong mắt.
"Những người vĩ đại đó đi quanh chơi đùa với tín niệm vĩ đại của họ, trong lúc những người nhỏ bé như chúng ta chết và đánh mất tính mạng nhỏ bé của mình. Nhưng mà những giấc mơ nhỏ bé thì có gì sai chứ? Tao chưa từng muốn gì ngoài sống một cuộc đời tốt, và giữ những người tao quan tâm an toàn. Có gì sai chứ? Tại sao tao phải có một mục tiêu vĩ đại và những tham vọng xa vời chỉ để được cho phép tồn tại?!"
Sunny bất động một giây, rồi quay trở lại đào tiếp.
"Tao sẽ nói mày biết tại sao. Đó là vì đám khốn kiếp kia đã khiến thế giới này như vậy...đó là thế giới mà chúng đã tạo nên. Chúng có thể theo đuổi tín niệm của chúng và giẫm đạp lên hàng triệu người khác trong quá trình đó, vì không ai bắt chúng phải chịu trách nhiệm. Chúng có thể đánh những trận chiến tranh nhỏ bé của chúng trong lúc ngó lơ số lượng thương vong, cho dù có bao nhiêu người chết đi. Ghét. Tao ghét nó!"
Đột nhiên, cậu ngừng lại, rồi bật ra một tiếng cười nhỏ.
"Effie...cô ta nói sai. Ừ thì, tao không trách cô ta được...cô ta không biết rõ Nephis như tao. Từ bên ngoài, có lẽ trông như Neph lấy sức mạnh từ tín niệm. Và cô ta có lẽ cũng có. Nhưng mà sự thật thì đơn giản hơn rất nhiều. Ý tao là, cô ta đã tự mình nói tao biết."
Lúc ở Vùng Đất Lãng Quên, nhiều năm trước, Sunny đã hỏi Nephis tại sao cô ta muốn hủy diệt Ma Pháp. Và câu trả lời của cô đúng là rất đơn giản...
"Bởi vì tôi ghét nó."
Vì cô ta ghét nó...
Cô ta sẽ hủy diệt Ma Pháp vì cô ta muốn, và cô ta muốn hủy diệt Ma Pháp bởi vì cô ta ghét nó.
Chỉ có vậy.
Sunny cười lần nữa, rồi lắc đầu.
"Ngu ngốc...tao đúng là ngu ngốc..."
Hình dạng mơ hồ ngồi ở mép mộ nhếch mép cười.
"Ừ thì, ít nhất chúng ta đồng ý thứ gì đó."
Sunny tiếp tục đào, suy nghĩ về những tháng vừa qua. Cậu...cậu đã không tìm thấy tín niệm. Nhưng mà theo một cách, cậu cũng đã tìm thấy.
'Mình không cần nó. Mình biết mình trân trọng những gì, mình biết mình muốn gì. Có lẽ là không nhiều, nhưng mà là đủ. Mình là mình, và mình là đủ. Là nhiều rồi.'
Cậu nhìn về phía hình dạng mơ hồ, và với một ý nghĩ khiến nó biến mất.
Rồi, Sunny leo ra khỏi mộ và nhìn nó.
Có ba cái một bên cạnh cái đó. Chúng nhìn chăm chú Sunny như ba tượng đài biểu tượng sự thất bại của cậu.
Chậm rãi, cậu quay về phía bốn cái xác mà đang nằm trên mặt đất cách những cái mộ không xa.
Sau khi Quái Thú Mùa Đông rời khỏi, cậu quay trở lại và thu thập xác của Belle, Dorn và Samara.
Và rồi, cách đó không quá xa, cậu cũng tìm thấy cơ thể của Bậc Thầy Jet.
Bậc Thầy Jet...Sunny không hoàn toàn hiểu nổi việc cô ta đã chết. Cô ta đã luôn ở đó vì cậu. Cô đã là người đầu tiên cậu gặp sau Ác Mộng Đầu Tiên, và là người đã dẫn cậu đến Học Viện. Cô đã ở đó khi cậu quay trở lại từ Vùng Đất Lãng Quên, và cả từ Vương Quốc của Hi Vọng.
Cô thậm chí đã giúp cậu mua căn nhà của mình.
Kẻ Gặt Hồn là người chỉ bảo, đồng đội, và là bạn cậu. Với cậu, cô gần như đồng nghĩa với khả năng và sức mạnh. Và sự kiên trì. Nếu một cô gái đến từ ngoại ô có thể dâng lên cao như vậy, tại sao cậu không thể?
Và giờ, cô ấy đã chết.
Sunny không thể tin nổi, nhưng mà không thể chối cãi được. Cơ thể không sinh lực của cô ta đang ngay trước mắt cậu, yên tĩnh, bất động. Đôi mắt xanh dương xinh đẹp giờ đục ngầu và trống rỗng. Môi cô sẽ không bao giờ cong thành một nụ cười lần nữa.
Kẻ Gặt Hồn đã không còn.
Tim Sunny trống rỗng.
'Được rồi...'
Cậu bất động một lúc, rồi đi về phía Belle và mang hắn đến nấm mộ đầu tiên. Rồi, yên lặng, cậu lặp lại quá trình đó với Samara và Dorn.
Bậc Thầy Jet là cuối cùng, nhưng mà cậu trong một thời gian dài không thể khiến bản thân đến gần cái xác của cô. Nhưng mà cuối cùng thì đó là việc cậu phải làm.
Cảm giác bản thân như cũng đã chết, Sunny đến gần xác Jet, rồi nghiêng người xuống nắm lấy nó.
Cái xác nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt đục ngầu, rồi khàn khàn nói:
"Vui lòng thả tôi ra."
Sunny thở dài.
"Đừng lo, Bậc Thầy Jet. Tôi sẽ chôn cất cô đàng hoàng...không có Sinh Vật Ác Mộng nào ở quanh, chưa có, nhưng mà chúng sẽ đến. Cô không muốn bị chúng ăn thịt, phải không? Tôi chắc chắn là không."
Cái xác yên lặng vài giây.
"...Cậu mất trí rồi hả, Sunny? Thả tôi xuống ngay coi."
Cậu gật đầu.
"Ừ, ừ...tôi đúng là hơi điên rồi. Đó là sự thật."
Cái xác của Kẻ Gặt Hồn Jet tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.
'Mình có lẽ nên khép mắt cô ấy lại...'
"Có cần tôi tát cậu lần nữa không? Tỉnh lại ngay, chết tiệt!"
Lông mày Sunny khẽ nhíu lại. Rồi, cậu đột nhiên thả cái xác ra và giật mình ra sau, ngã xuống mông.
"Cá...cái gì?! Bậc Thầy Jet, cô còn sống?!"
Cái xác nằm bất động trên mặt đất. Sau một lúc ngắn ngủi, nó nói với giọng khô khàn của một cái xác:
"Không, tôi chết rồi."
Sunny nhìn nó chăm chú, ngớ ngẩn.
Đột nhiên, cái xác phát ra một âm thanh chướng tai. Nó đang cố cười.
"...Tôi đã chết từ đó đến giờ. Đó là Khiếm Khuyết của tôi..."bạn đã chết". Nhưng miễn sao tôi tiếp tục giết và hấp thụ tinh túy của thứ tôi giết, thì tôi ít nhất có thể duy trì một thứ tương tự với sự sống. Nếu không, tôi sẽ thật sự bị hủy diệt."
Cô chật vật quay đầu và nhìn về phía cậu với đôi mắt đục ngầu, không sinh lực.
"Đó là nguyên nhân thật sự khiến tôi tham gia chính phủ, nhiều năm trước. Tôi biết là tôi sẽ luôn có thứ để giết nếu làm vậy. Giờ thì...Sunny...argh, chết tiệt...có thể giúp tôi ngồi dậy chưa?"
Cậu chậm chạp đứng dậy, bước vài bước run rẩy về trước, và kéo cô thành tư thế ngồi.
Rồi, cậu chớp mắt vài lần và nói:
"Vậy...đó là tại sao cô nói với tôi rằng cô không thể chết ở Nam Cực? Vì cô vốn chưa hề còn sống?"
Kẻ Gặt Hồn chật vật vài giây, rồi hít một hơi khó khăn - hô hấp đầu tiên kể từ khi cậu tìm thấy cô ở cánh đồng tuyết bên ngoài thành phố.
"Ừ. Là một cách nói mà thôi."
Cả hai người họ yên lặng một lúc, không biết phải nói gì.
Rồi, Jet đột nhiên quay đầu. Mắt cô hơi lấp lóe.
"Sunny...nhìn! Nhìn bên kia kìa!"
Cậu quay đầu lại, không biết cô muốn cậu nhìn gì. Không có gì có vẻ thay đổi...những nấm mộ, tuyết, những tòa nhà đông cứng của thành phố bị hủy diệt đều như vậy.
Nhưng mà, ở xa...một tia sáng nhàn nhạt xuất hiện trên đường chân trời, phá vỡ sự ngự trì của hắc ám lạnh lẽo.
Kẻ Gặt Hồn cố mỉm cười, nhưng thất bại.
"Mặt trời đang mọc. Đêm...kết thúc rồi."
[Hết Cuốn Năm: Đêm Sợ Hãi.]
Đêm dài đã kết thúc! Và Cuốn Năm của Nô Lệ Bóng Tối cũng vậy. Tôi hi vọng mọi người tận hưởng chuyến thám hiểm lạnh lẽo, tăm tối này. Còn về tôi, tôi chắc chắn là đã rất tận hưởng viết nó. Tôi sẽ nghỉ một ngày và quay lại với những chương đầu tiên của Cuốn Sáu vào ngày sau ngày mai.
Cảm ơn và chúc mọi người một ngày tốt lành! :] Guiltythree