Chương 1059: Falcon Scott Thất Thủ (77)
Đây là một canh bạc. Một canh bạc nguy hiểm, ghê gớm, chết người...những người lính của Quân Đội Đầu Tiên đang cược mạng sống của họ chống lại Quái Thú Mùa Động mà thậm chí không biết liệu họ có thể đến được nó, đừng nói đến tổn thương nó.
Họ có lẽ làm ra canh bạc này vì tuyệt vọng, nhưng mà họ cũng đã làm vậy vì cần thiết. Toàn bộ họ đã nhận được một cơ hội để rời khỏi, và toàn bộ họ đã không dùng đến cơ hội đó. Vài người là vì nghĩa vụ trách nhiệm, hay tình đồng đội, hay là một sự cản đảm lệch lạc. Vài người đơn giản là đã trở nên tê dại trước những thứ kinh dị trong chiến tranh.
Còn về bản thân Sunny, cậu không thật sự chắc thứ gì đã dẫn cậu đến nơi này. Cậu đã đến vùng đất tan vỡ này tìm kiếm sức mạnh, nhưng mà nhiệm vụ đầy khát vọng đó bây giờ có vẻ quá trẻ con. Nam Cực đã khiến cậu nhìn nhận lại nhiều thứ...nhưng mà, sự thay đổi góc nhìn này đã chỉ khiến mọi thứ kém rõ ràng hơn thay vì để lộ sự thật.
Cậu chỉ biết rằng cậu cực kì không muốn để lại một công việc dang dở, và cậu không muốn khiến những người lính mà đã tin tưởng giao tính mạng họ cho cậu phải thất vọng. Sunny chưa từng muốn phụ trách ai cả, nhưng giờ khi cậu đã như vậy, những hi vọng và khát vọng của họ đè lên cậu như những xiềng xích. Nhưng mà kì lạ là, cậu lại không muốn từ chối gánh nặng đó.
Cậu cảm thấy muốn bảo vệ nó. Có lẽ đây là thứ Bậc Thầy Jet đã muốn nói khi cô nói rằng không ai là tự do trên thế giới này.
Cho dù nguyên nhân là gì, Sunny cảm giác một hi vọng điên cuồng cháy trong ngực mình trong lúc tiến vào cơn bão tuyết.
'Coi nào, coi nào...chúng ta có thể làm được...'
Đằng sau cậu, đoàn lính run rẩy vẫn cố chấp di chuyển về trước trong một lồng lửa. Những người bộ binh đều bên trong những bộ giáp xương ngoài, tất cả đều kín khí và được cách nhiệt, có khả năng chịu đựng những môi trường khắc nghiệt nhất. Những người Thức Tỉnh đều cứng cỏi hơn nhiều, và nhiều người trong số họ còn có thêm những Ký Ức bảo vệ nữa.
Vậy mà, toàn bộ đều đang chịu khổ vì cơn lạnh kinh khủng. Nó quá là tà ác, tìm đường xuyên qua toàn bộ dạng phòng ngự. Ngay cả Sunny cũng cảm thấy khổ sở vì cơn bão tuyết này. Tệ hơn nhiều, cơn lạnh càng lúc càng tệ hơn trong lúc họ đi sâu hơn vào cơn bão tuyết.
Họ phải nhanh chóng tìm ra cơ thể thật sự của Quái Thú Mùa Đông.
'Cơn lạnh này...có gì đó sai về nó. Nó không có cảm giác như...một...một thế lực tự nhiên...'
Ngay cả ý nghĩ của cậu cũng cảm giác chậm và lạnh giá.
Nhưng mà không còn đường trở lại đối với họ nữa. Toàn bộ Sunny có thể làm là tiến về phía trước và chịu đựng, hi vọng rằng bản thân và binh lính của mình sẽ đến được trái tim của cơn bão tuyết.
Ngọn lửa tạo ra từ những MWP làm giảm đi cơn lạnh đến mức độ nhất định. Nhưng mà rồi, dần thì nhiệt độ từ những ngọn lửa dữ dội kia bắt đầu cảm giác kém đáng kể hơn. Những súng phun lửa vẫn phun ra những dòng nhiên liệu thiêu đốt dài, nhưng mà như thể bản thân ngọn lửa đã bị cướp đi hơi ấm của nó.
Làm sao lửa có thể lạnh? Sunny không biết, nhưng mà cậu có cảm giác rằng những ngọn lửa kia bây giờ không còn chứa đựng chút nhiệt độ nào cả. Chúng như là những con thú săn mồi mà đã mất đi răng nanh.
'Nguyền rủa...'
Cậu nhìn ra sau, thấy vài người lính thường loạng choạng trong lúc bước đi, rồi nghiến răng và tiếp tục di chuyển về phía trước.
Cơn bão tuyết không thể nào quá to lớn được. Họ phải đang đến gần hơn trung tâm của nó...họ chỉ phải chịu đựng thêm một chút nữa thôi.
Đè nén một tia sợ hãi, Sunny cử những cái bóng của mình ra trước để dò xét. Ngay khi cơ thể cậu mất đi sự hỗ trợ từ chúng, cơn lạnh tấn công nó với sức mạnh quyết liệt. Cậu thầm chửi thề và tập trung vào việc chống lại những đòn dữ dội từ những cơn gió lốc.
Đằng sau cậu, những người Thức Tỉnh và những người lính bình thường đang che chắn mặt mình và nghiêng ra trước để chống lại lực lượng từ cơn bão. Thậm chí những cỗ máy chiến tranh cũng chật vật giữ thăng bằng - chúng có khối lượng nặng, nhưng mà cũng có diện tích bề mặt lớn hơn để gió có thể tấn công. Những người lái điều khiển những cỗ máy cao to kia với kĩ năng tinh xảo, giữ chúng đứng thẳng người và di chuyển về trước.
Những cái bóng bay vào trong cơn bão. Mặc dù gần như không thể thấy gì trong cơn bão tuyết dữ dội kia, chúng có những biện pháp khác để nhận thức thế giới. Sunny đã hi vọng ít nhất một trong số chúng sẽ có thể phát hiện cơ thể thực của Quái Thú Mùa Đông - dù sao thì, tìm kiếm nó là không khó lắm.
Cậu chỉ phải đi theo nơi cơn lạnh giá trở nên đáng sợ nhất.
Càng đến gần trái tim của cơn bão tuyết, cái lạnh phi tự nhiên kia càng trở nên khủng khiếp...và quả thật, những cái bóng của cậu nhanh chóng có thể tìm đến đúng phương hướng.
Nhưng mà chúng đều không thể đến được mắt bão. Sunny cảm thấy hơi lung lay khi nhận ra vào sâu hơn trong cơn bão tuyết này...ngay cả những cái bóng cũng bắt đầu đau khổ vì cơn lạnh tàn bạo kia.
Không hề hợp lý chút nào cả, vì những cái bóng là những tồn tại hư ảo, không vật chất, nhưng mà nó lại đúng là như vậy. Một khi chúng đi đủ sâu vào trong cơn bão tuyết, năng lực của Quái Thú Mùa Đông có vẻ vượt qua giới hạn của lý lẽ và lôgic. Nó có khả năng đóng băng cả những thứ mà đáng lẽ nên không thể bị đông cứng.
'Làm...làm sao có thể...'
Khiến Sunny kinh hoàng, cậu nhận ra sự chậm chạp, lạnh giá trong đối với suy nghĩ của cậu là không phải do cậu tưởng tượng ra. Nếu Titan Đồi Bại kia có khả năng ảnh hưởng đến những cái bóng với năng lực của nó, thì tại sao nó không thể ảnh hưởng đến tâm trí?
Không có gì bên trong lĩnh vực của Quái Thú Mùa Đông có thể tránh khỏi bị năng lực của nó xâm phạm.
Gọi lại những cái bóng của mình, Sunny rùng mình và tiếp tục đi về phía mà chúng đã phát hiện. Mỗi bước chân cảm giác nặng nề hơn bước trước đó.
Đằng sau cậu, một người lính ngã xuống đất. Những người khác cố giúp người lính đó đứng dậy, nhưng mà vô dụng - người kia đã không còn nhúc nhích. Những đồng chí của hắn không có lựa chọn khác mà phải từ bỏ những nỗ lực vô dụng kia. Đoàn người tiếp tục di chuyển qua bóng người bất động, và không lâu sau đó, nó bị nuốt chửng bởi cơn bão tuyết, biến mất khỏi tầm mắt họ.
Không lâu sau đó, một người khác ngã xuống.
Sunny cảm giác sự sợ hãi lắng xuống trong tim mình.
'Không, không...chúng ta cần phải tiếp tục. Mình không...không chấp nhận bỏ cuộc! Mình không thể chấp nhận sức mạnh của vật kinh tởm kia là không thể bị phá vỡ!'
Cậu tiếp tục đi về phía trước với biểu hiện xấu xí trên mặt, nghiêng người thấp hơn để chống lại cơn gió hủy diệt.
Nhanh chóng, nhiều người hơn nữa ngã vào tuyết. Sunny có thể cảm giác những cái bóng của họ trở thành không còn sức sống ở phía xa. Mỗi cái chết cắt vào cậu như một lưỡi dao.
Ban đầu chỉ là những người lính thường. Rồi, một MWP loạng choạng và đông cứng, ngừng hoạt động - một giây sau đó, một cơn gió tuyết mạnh mẽ đâm sầm vào nó, khiến cỗ máy lung lay và ngã ra. Cuối cùng, thậm chí những người Thức Tỉnh yếu nhất cũng bắt đầu mất mạng.
Rồi là những kẻ mạnh nhất trong số họ.
Chỉ còn không biệt sợ hãi nghiệt ngã và quyết tâm lì lợm, lữ đoàn tiếp tục chật vật về phía trước. Những lữ đoàn khác đang tiến vào cơn bão tuyết hai bên họ. Nhưng mà...tốc độ tiến triển càng lúc càng chậm hơn.
Càng đến gần trái tim của cơn bão tuyết, cơn lạnh càng trở nên chết người, gió càng trở nên mạnh mẽ, và mỗi bước chân về phía trước càng trở nên khó khăn hơn. Cảm giác như thể có mọt lực lượng không thể cưỡng lại đang đẩy Sunny ra sau và cùng lúc cũng đang cố hút đi sinh lực của cậu, đánh đập cơ thể cậu với những lưỡi dao gió và băng.
'Chết tiệt...chết tiệt...'
Ban đầu, một hai người lính sẽ ngã xuống mỗi phút. Rồi, một cơ thể sẽ ngã vào vòng tay lạnh lẽo của tuyết gần như mỗi giây.
Sunny cảm thấy một...một sự đau đớn bao la, điên dại. Và một sự miễn cưỡng sâu đậm, giằng xé.
Và sợ hãi. Không phải cho bản thân, mà là cho nhiệm vụ.
Và rồi, cậu cũng trở nên sợ hãi vì bản thân.
Đến một lúc, Sunny nhận ra rằng, bởi vì cơn lạnh tà ác kia tỏa đến tâm trí, cậu đã không còn có thể cảm giác được neo ở thế giới Mộng Ảo của mình nữa. Nó vẫn còn tồn tại ở đó, ở đâu đó, nhưng mà như thể mối liên kết huyền bí đã bị bức tường tuyết mù mờ kia làm nhiễu loạn. Sunny không thể cảm nhận neo, và không thể chạm đến nó.
Cậu không có nơi nào để chạy, cũng như những người lính còn lại.
'Chúng...chúng ta sẽ thua, cứ như vậy?'
Ý nghĩ đó lấp đầy cậu với sự đau khổ và giận dữ không thể tả nổi.
Cậu có thể nhận ra họ đang đến gần hơn trái tim của bão tuyết. Họ bây giờ không còn cách quá xa nữa...
Nhưng mà cơn bão tuyết đã trở nên quá thảm họa.
Sunny đã không còn đếm được bản thân đã mất bao nhiêu người lính. Thật ra thì, giác quan của cậu - ngay cả giác quan bóng - đang chậm rãi đầu hàng. Cậu không thể nhìn quá xa, và không thể nhận thức quá xa. Thế giới đã bị hạn hẹp lại thành một quả cầu mù mờ khoảng một chục mét, còn mọi thứ khác thì đã bị tuyết che mù.
Trong quả cầu đó, chỉ có vài người Thức Tỉnh. Theo những gì Sunny biết được, thì những người khác có lẽ đã không thể chống lại cơn lạnh tàn nhẫn nữa.
'Thần thánh...không thể như thế này...không thể, chết tiệt!'
Trong tim cậu, Sunny đã có thể chấp nhận nếu họ có thể đến được cơ thể thật của Quái Thú Mùa Đông, nhưng thất bại trong việc đánh bại nó. Nhưng mà ý tưởng bị diệt sạch mà thậm chí không thể đến được mắt bão là đủ khiến cậu phát điên lên.
'Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt cả mà!'
...Nhưng đến cuối cùng, đó chính xác là việc đã xảy ra.
Đến cuối cùng, vẫn bị bao vây bởi bức tường tuyết gào rú, Sunny nhận ra bản thân khó để đi ra chỉ một bước nữa. Cậu đã không còn nhìn thấy lữ đoàn và không biết có còn người lính nào của mình còn sống hay không. Chỉ có ba người Thức Tỉnh bên cạnh cậu...Belle, Dorn, và Samara.
Và với mỗi giây, cơn lạnh càng trở nên ghê gớm hơn nữa.
Cậu nhắm mắt lại.
'...Thừa nhận đi.'
Sunny chần chừ, nhìn chăm chú vào cơn bão tuyết.
'Thừa nhận đi. Mày thua rồi.'
Cậu rùng mình.
'Đồ ngu ngốc...mày đã cho rằng kết quả nào khác có thể xảy ra?'
Gần như thể Tội Lỗi An Ủi đang nói chuyện với cậu. Nhưng, không...đó chỉ là ý nghĩ của bản thân cậu. Cậu thậm chí chưa hề triệu hồi thanh kiếm ngọc kia.
Những ý nghĩ của bản thân cậu là hùng hồn hơn rất nhiều.
Sunny nhẹ nhàng thở dài, rồi quay người lại và nhìn những người lính của mình.
Những thành viên trong tổ đội cậu đang đứng gần nhau, những mảnh băng phủ trên tóc họ. Những món Ký Ức tỏa sáng đã trở nên yếu ớt và mờ nhạt, và môi họ đã xanh cả lên.
Nhưng mà, mắt họ thì...là bình tĩnh hơn rất nhiều so với của bản thân cậu.
Sunny quan sát gương mặt họ vài giây, cố hình thành một ý nghĩ hoàn chỉnh.
Cuối cùng, cậu chỉ thì thầm:
"...Tôi xin lỗi."
Belle mỉm cười bằng khóe miệng, rồi khẽ lắc đầu. Chỉ hành động đó có vẻ tốn hắn thứ gì đó, và kiếm sĩ hơi lung lay.
Samara vươn tay ra hỗ trợ hắn, và hắn đặt một tay lên vai cô, nắm chặt lấy nó. Dorn hơi khó khăn quay sang nhìn họ. Ông ta gật đầu ấm áp với những đồng đội mình, rồi tiếp tục nhìn họ mà không nói gì. Có lẽ ông ta không thể.
Sunny đứng bất động, nhìn.
Cậu nhìn họ chậm rãi trở nên cứng đơ.
Và rồi, cậu nhìn tia sinh lực dần dập tắt bên trong họ. Samara đầu tiên, rồi Dorn. Belle là người cuối cùng.
Chỉ khi những cái bóng của họ trở nên không còn sự sống, thì Sunny mới cho phép bản thân tiêu tan vào hắc ám, và thoát khỏi cơn lạnh giết người.
...Trong vòng tay của bóng tối, sức mạnh của Quái Thú Mùa Đông không còn lất át như trước. Nó vẫn có thể đến được đây, bằng cách nào đó, nhưng mà ở trạng thái yếu đi.
Sunny rống lên với đau khổ và phẫn nộ trong lúc bay sâu hơn vào cơn bão tuyết. Kể cả nếu mọi thứ đã mất, cậu vẫn muốn cố gắng đến được vật kinh tởm khốn nạn kia...cậu muốn bẻ gãy nó, khiến nó đau đớn, và giết nó...
Nhưng cậu không thể.
Kể cả nếu cơn lạnh là không khủng khiếp bằng, nó vẫn còn đó. Và Sunny càng đến gần trái tim của bão tuyết, thì cơn lạnh càng trở nên hủy diệt hơn. Cậu kiên trì về trước một thời gian, cảm giác chính linh hồn mình đông lạnh và bắt đầu trở nên cứng đơ, chết dần. Cậu đã gần đến được.
Nhưng mà cuối cùng, Sunny phải quay đầu lại.
Cậu bỏ chạy.
Cậu bỏ chạy và núp bản thân đi, chờ đợi cơn bão tuyết di chuyển qua.
Cậu sống sót.