Chương 1034: Falcon Scott Thất Thủ (52)
Những cánh cửa đặc biệt được xây vào trong tường hầu như đều đã bị phá hủy hay bị tổn thương nghiêm trọng, nên những người Thức Tỉnh phải dùng những biện pháp khác để xuất kích ra ngoài. Vài người đu dây xuống, vài người triệu hồi Ký Ức mà có khả năng làm chậm lại cú ngã, vài người đơn giản hơn dùng bức tường để nhanh chóng leo xuống.
Vài Bậc Thầy còn sống sót mà có mặt ở tường phía nam đi xuống trước để dọn nơi tiếp đất.
Thánh cưỡi lên Ác Mộng, rồi hai người họ nhảy giữa những tấm hợp kim vỡ nát nằm nhô ra trên mặt đất, đến gần bầy sinh vật chỉ trong vài giây. Cầm Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, cô nhanh chóng tàn sát những kẻ địch ở gần nhất.
Sunny không bị bỏ lại quá xa. Cậu lướt trong không trung với Cánh Hắc Ám, rồi hủy nó đi khi đến cách mặt đất vài chục mét và rơi thẳng xuống, đáp xuống ngay giữa đám Sinh Vật Ác Mộng như một quả đại bác. Tội Lỗi An Ủi dễ dàng khiêu vũ, cắt xuyên da thịt và xương cốt. Chỉ mất Sunny vài giây để chém ra một hòn đảo an toàn nho nhỏ. Những thành viên trong tổ đội đến cùng cậu, tạo thành một vị trí đổ bộ. Những người Thức Tỉnh khác theo sau họ, sự quyết tâm quyết liệt cháy trong mắt họ.
Mọi người biết rằng đối với nhiều, nếu không muốn nói đa số, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của họ. Dù sao đi nữa, không ai bỏ chạy hay quay đầu.
'Kì lạ.'
Chém đôi một con quái thú lao đến, Sunny liếc nhìn những người Thức Tỉnh lao đến. Chắc chắn, toàn bộ họ đều trân trọng tính mạng của bản thân...có lẽ nếu chỉ có một mình, thì đa số sẽ lắng nghe nỗi sợ hãi và khát vọng cầu sống, và sẽ lựa chọn cứu lấy bản thân. Nhưng mà, họ đã bị cuốn vào khoảnh khắc này và mất đi lý trí.
Họ đều là những cá thể, nhưng hơn thế nữa, họ đều là những phần của một thứ to lớn hơn vào lúc này. Một đám đông, một nhóm người...một tập hợp mà không sợ hãi cái chết, bởi vì hủy diệt một bộ phần nhỏ của nó không đồng nghĩa với hủy diệt cả tập thể. Có lẽ đó là cách những người này đè nén khát vọng tự nhiên và lý lẽ là muốn sống, khi biết rằng kể cả nếu không có họ, thì cá thể lớn hơn mà họ thuộc về vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
Liệu đây là thứ Giáo sư Obel muốn nói khi ông ta nói rằng nhân loại cần chút ngu ngốc để sống sót?
Dù sao đi nữa, cảm giác này là xa lạ đối với Sunny. Cậu đã sống hầu hết cuộc đời mình bị những tập thể từ chối và hắt hủi, nên tự nhiên là cậu xem trọng bản thân nhiều hơn. Không có gì có giá trị hơn bản thân cậu, và những thứ cậu trân trọng.
...Vậy mà, cậu lại ở đây, lao vào bầy Sinh Vật Ác Mộng với những người Thức Tỉnh khác của Quân Đội Đầu Tiên. Đương nhiên, tình huống của cậu là khác rất nhiều - Sunny khá chắc khả năng sống sót thoát khỏi, cho dù có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà cậu vẫn đang mạo hiểm ghê gớm không vì nguyên nhân rõ ràng gì cả.
Là vì cứng đầu? Là kiêu hãnh? Là sự ghét bỏ hay sự không chịu chấp nhận thất bại? Hay là cậu thật sự đã trở nên ám ảnh với cùng cảm giác trách nhiệm tập thể như những người vị tha kia?
Cậu thật sự không biết. Nhưng mà, cái từ "vị tha" có vẻ khá là độc ác và đáng sợ đối với Sunny. Dù sao thì, cái tôi của cậu là thứ duy nhất cậu có. Không có nó, thì sống sót có ý nghĩa gì?
Nghiến răng, Sunny vung lên Tội Lỗi An Ủi và đẩy về phía trước, chém hết sinh vật này đến sinh vật khác như một đồ tể tàn nhẫn, duyên dáng đến ghê rợn. Đến một lúc, ba cái bóng quay trở lại, quấn vào cơ thể cậu - cái thứ tư được cậu cử đi giúp đỡ Ác Mộng. Sunny bị vây quanh bởi một đám sương máu, nhưng mà mỗi khi có giọt máu nào rơi trên thứ vải đen, nó lại lăn khỏi lụa mềm mại mà không để lại dấu vết nào cả.
Hoàng Hôn Thất Sủng vẫn hoàn toàn không bị váy bẩn.
Cậu để lại hàng trăm người Thức Tỉnh phía sau và tiến vào trong bầy, dẫn tổ đội về phía dòng sông bọ đen.
May mắn là, không khó để đến được nó, vì dòng sông hắc ám cũng đang chảy về phía họ.
Nhưng mà trước khi những người Bất Thường va chạm với bộ vuốt của Trái Tim Hắc Ám, thì Bloodwave cuối cùng có mặt trên chiến trường.
Vị Thánh hùng mạnh rơi xuống như một thiên thạch, khiến mặt đất rạn nứt và một làn sóng va chạm tỏa ra về mọi phía. Ra khỏi nước, đa số những năng lực của ông là vô dụng...
Nhưng mà một người Vượt Giới Hạn vẫn là một người Vượt Giới Hạn.
Mặc bộ giáp xám đậm may từ da cá mập và dùng hay thanh kiếm cong, Bloodwave ngay lập tức hóa thành một cơn lốc xoáy thép, di chuyển với tốc độ và lực lượng kinh khủng như một bóng mờ hủy diệt. Vô số Sinh Vật Ác Mộng biến mất vào trong nó, và cơn lốc mờ kia ngay lập tức biến đỏ vì máu.
Hơn thế nữa, nhà vô địch của Nhà Đêm hoàn toàn hiểu được những điểm yếu của bản thân trên cạn. Vì nguyên nhân đó, kho vũ khí của ông bao gồm nhiều Ký Ức mạnh mẽ để bù lại cho điểm yếu đó...và vài thứ khác nữa.
Ngay khi Bloodwave xuất hiện, ba Tiếng Vang xuất hiện bên cạnh ông ta. Một là một con quái vật cua to như một tòa nhà, một là trông như một con golem to đùng làm từ đất sét, và cuối cùng là hư ảo và khó nắm bắt, như một sinh vật làm từ sương mù.
Mắt Sunny lấp lóe khi cậu nhận ra sinh vật phủ trong sương mù kia cũng là một tồn tại Vượt Giới Hạn. Nó chắn là vô dụng ở dưới nước, nhưng mà ở dưới bức tường thành của Falcon Scott, Tiếng Vang này có thể tung ra sức mạnh thật sự phá hoại của nó.
Một cái bóng nhỏ rơi xuống từ bầu trời, và một con chim đen quen thuộc đậu lên vai Bloodwave, kêu gì đó vào tai ông ta. Một giây sau đó, Thánh và những Tiếng Vang của ông ta thay đổi phương hướng, nhắm về phía một trong bốn con sông hắc ám.
'Có lẽ chúng ta sẽ thật sự làm được...'
Ném mọi ý nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu, Sunny tập trung vào việc chém ra một con đường đến phía thủy triều bọ. Đâu đó đằng sau cậu, hàng trăm người Thức Tỉnh đang quyết liệt chống lại bầy sinh vật điên dại, giết và chết mà không giữ lại gì cả. Một âm thanh kim loại rách rên lên chói tai, lại một phần khác của bức tường ngã xuống, không thể chịu nổi gánh nặng của bản thân sau khi hứng chịu thiệt hại nặng nề ở cấu trúc bên trong.
Cậu không để ý đến nó.
'Làm sao chiến đấu với đám bọ chết tiệt kia đây?'
Tội Lỗi An Ủi có thể chém qua vài chục con với mỗi cú chém, nhưng mà có đến nhiều ngàn con ở đó. Cố giết cả bầy đó với một thanh kiếm là không khác gì cố chém nước biển.
Cậu có vài dụng cụ có khả năng gây thiệt hại số lượng lớn...Hiện Thân bóng Tối, Sấm Đánh...cậu có thể điều khiển bầy, đại khái, với Nguyện Vọng Cuối Đời. Việc tốt nhất ở tình huống này là đám bọ kia sẽ phải thật sự rất cố gắng nếu muốn cắn xuyên qua Vỏ Cẩm Thạch.
Sunny không quá lo lắng về phòng ngự của mình. Tấn công mới là vấn đề.
'Chắc là mình sẽ phải lo liệu, bằng cách nào đó...'
Vài giây sau đó, bầy Sinh Vật Ác Mộng quanh họ giảm đi, và những con mà lao về phía tổ đội trông hoảng hốt hơn là khát máu. Có vẻ như Trái Tim Hắc Ám không quan tâm đến nó cắn nuốt ai - cho dù là nhân loại hay Sinh Vật Ác Mộng.
Và ở đó, đằng sau vài con quái vật cuối cùng...
Thủy triều hắc ám một lần nữa đang lao về phía Sunny.