Chương 1023: Falcon Scott Thất Thủ (41)

Chương 1023: Falcon Scott Thất Thủ (41)

Sunny bò lên bờ và nằm trên sỏi đá một lúc, hô hấp nặng nề. Nằm trên đất liền một lần nữa là phi thường dễ chịu, nhưng mà cùng lúc, cơ thể cậu cảm giác nặng nề và cồng kềnh. Một phần là có liên quan đến thời gian cậu vừa ở biển sâu, và một phần đơn giản là vì cậu đang mệt mỏi và thiếu tinh túy.

'Nguyền rủa...'

Cậu ít nhất vẫn có đủ tỉnh táo để cho một cái bóng trượt khỏi người và nhìn quanh để đảm bảo không có kẻ địch nào ở gần đây.

Không có, ít nhất là không có gì gần. Chỉ có Naeve, người mà có vẻ đang tốt hơn Sunny một chút xíu. Người Đi Đêm hít vào hơi sâu, rồi chậm chạp ngồi dậy.

"Chúng...chúng ta thật sự làm được rồi. Thần thánh, tôi thật sự không nghĩ chúng ta sẽ sống sót đợt này."

Hắn liếc sang sunny, nhận được một cử chỉ mơ hồ cho thấy sự xác nhận. Sunny đúng là đồng ý với cảm giác đó.

Naeve nắm lấy vai cậu một giây, rồi hỏi với sự tò mò ghê sợ trong giọng nói:

"Mà làm sao cậu giết được thứ kinh dị kia vậy? Một đòn tấn công tâm trí khủng khiếp như vậy...thậm chí Chú cũng đã không thể kháng cự được."

Sunny nằm bất động vài giây nữa, đẩy bản thân khỏi mặt đất với tiếng rên rỉ mệt mỏi, rồi ủ rũ liếc nhìn người con trai của gia tộc Night.

Phun ra Ngọc Trai Tinh Túy, cậu nhăn mặt và nói:

"Tôi đoán đó là định mệnh...con quỷ dữ kia là phải chết trong tay tôi, nên, định mệnh đã giúp tôi giết nó."

Naeve mỉm cười yếu ớt, rồi nhìn đi.

"Chưa từng nghĩ rằng cậu là người theo thuyết định mệnh."

Đó là khi bóng người thứ ba đi lên từ mặt nước. Bloodwave bước lên bờ, đôi mắt ông ta lóe lên màu xanh đậm và tràm. Những giọt nước rơi xuống từ làn da đen trơn tru, những cơ bắp sắt thép rõ ràng bên dưới đó.

Thánh yên lặng vài giây, nhìn về phía xa. Rồi, ông ta thở dài và đột nhiên biến mất. Một cơn gió mạnh thổi những viên đá sỏi lên không, khiến Sunny phải dùng tay bảo vệ mặt mình.

'Tốc...tốc độ kiểu gì vậy?'

Cậu hạ thấp tay xuống và nhìn về phía mà Bloodwave vừa lao đi. Chậm chạp, gương mặt cậu trở nên cứng đơ.

"Không..."

Giọng nói của Naeve nghe bị đánh bại.

Bờ biển quanh họ trống rỗng. Đây đó, vài xác Sinh Vật Ác Mộng nằm trên đất, máu chúng tỏa ra hơi trong cơn lạnh. Những bông tuyết nhảy múa trong không trung trong lúc rơi xuống từ bầu trời trống rỗng. Không có con non nào cả, và tiếng gầm rú từ những khẩu súng pháo yên lặng hơn nhiều lúc họ rời khỏi...

Đều là dấu hiệu tốt.

Nhưng mà, ảo ảnh bình yên đó bị phá hủy khi người ta nhìn đến pháo đài cảng nằm ở xa.

Một phần lớn của bức tường đã sụp đổ, và đa phần những ngọn đèn mà thắp sáng những chiến lũy bây giờ đã tối đi. Có chuyển động ở lỗ hỏng đó, những cái bóng mà trông như người đang đi giữa đống đổ vỡ với những bước bất ổn. Ngoài nhiêu đó thì Sunny không thể thấy gì khác. Nhớ lại cảnh tượng đám đông những người tị nạn hoảng sợ trong khu đất trống, cậu cảm giác tim mình lạnh ngắt.

...Trận chiến ít nhất là đã kết thúc. Nếu không thì Bloodwave đã lao vào chém giết đám sinh vật còn sót lại. Những con thuyền neo ở gần pháo đài cũng lành lặn. Bất cứ tổn thương gì gây ra ở cảng đã không đến được chúng.

Sunny loạng choạng đứng lên, rồi hủy đi Ngọc Trai Tinh Túy và Đánh Bắt Nhanh Nhẹn. Những sợi chỉ đen vây quanh cơ thể cậu, nhanh chóng biến thành vải xám của Vải Liệm Múa Rối.

Liếc nhìn Người Đi Đêm hụt hẫng, cậu nói bằng phẳng:

"Đi thôi."

Hai người họ chậm chạp đi về phía pháo đài.

Trong lúc họ đến gần, có thể thấy nhiều chi tiết hơn.

Những xác của nô lệ nằm la liệt trên mặt đất, bị tàn phá và xé rách. Có nhiều hơn hẳn so với những kẻ đã bảo vệ Khủng Bố - hàng ngàn, toàn bộ đều bị giết bất chấp sức mạnh đáng sợ của chúng, có vẻ như những người phòng ngự pháo đài đã không từ bỏ dù chỉ một mét mà không bắt đám sinh vật phải trả một cái giá đắt.

Sunny nhìn thấy đủ loại Sinh Vật Ác Mộng trong số nô lệ, vài con đủ to để khiến cậu rùng mình. Có cả những xác người trong số đó - những người từng sống trong LO49, họ cuối cùng đã tìm đến nơi an nghỉ cuối cùng cách cơ sở nghiên cứu xa xăm kia nhiều ngàn cây số. Có lẽ họ cũng thấy mừng vì được nằm trên đất liền lần nữa, chứ không phải trôi nổi bất tận ở nơi biển sâu không ánh sáng.

Khi Sunny và Naeve đi đến gần hơn lỗ hòng trên tường pháo đài, họ thấy những thi thể của những người lính Quân Đội Đầu Tiên nằm giữa những nô lệ. Những người bình thường, Thức Tỉnh...có quá nhiều để đếm xuể.

Sunny cảm thấy một sự đắng chát nắm lấy tim mình.

...Đây cũng là một phần của chiến thắng của cậu.

Cậu đã tự hào, vui vẻ, và sung sướng sau khi giết con Khủng Bố Đồi Bại đáng căm ghét kia, vui vẻ vì nhận được một Ký Ức mạnh mẽ. Nhưng mà, thắng lợi của cậu đã chỉ khả thi nhờ vào đa số những hộ vệ chết chìm của sinh vật kia đã bị kéo đi bởi những người bảo vệ cảng. Trong lúc Sunny chiến đấu với Nữ Tiên Tri ở biển sâu, những người nam nữ ở đây đã chết để cho cậu cơ hội chiến thắng đó.

Việc đó không làm giảm đi thành tựu của cậu...nhưng mà nó cũng khiến cậu nhìn nó khác đi. Khác đến tàn nhẫn.

Đột nhiên, Sunny nhớ lại một thứ mà Bậc Thầy Jet từng nói với cậu, nhiều năm trước, trong lúc chở cậu đến cổng của Học Viện.

Không ai có thể sống sót một mình trong thế giới Mộng Ảo.

'Thế giới thức tỉnh...những ngày nay cũng không khác thế giới Mộng Ảo là bao, đúng không?'

Có lẽ nó chưa từng khác.

Đi qua những người lính mà đang đi trong số những thi thể, thu hồi những thi hài và vô vọng tìm kiếm những người bị thương còn sống sót, Sunny leo lên đống đổ vỡ để tiến vào lỗ hỏng và nhìn khu đất trống của pháo đài.

Những người tị nạn...còn sống, đè trên bức tường đối diện với những gương mặt tái nhợt, kinh sợ. Có một rào cản được xây lên để che chở họ khỏi kẻ địch có thể đến, với những người lính cảnh giác trông chừng nó.

Trận chiến có vẻ như đã đáng sợ nhất ở ngay ngoài lỗ hỏng. Một ngọn núi xác chồng chất lên nơi những người phòng ngự đã tuyệt vọng tử thủ, không cho phép đám nô lệ đến được dân thường.

Sunny đi xuống khu đất trống và ảm đạm nhìn quanh.

Cậu nhanh chóng tìm đến xác của Verne. Bậc Thầy bị hóa thành nô lệ đang nằm trên lưng, nhìn chăm chú bầu trời với đôi mắt đục ngầu, trống rỗng. Lồng ngực, vai, và hộp sọ bị nghiền nát bởi một vũ khí cùn hủy diệt nào đó. Ông ta cuối cùng, và nhân từ là, đã thật sự chết đi.

...Dale cũng đang nằm gần đó.

Sunny suýt không nhận ra đại úy của đội Bất Thường khi không có bộ giáp thô kệch của ông ta - những Ký Ức, đương nhiên, là đã biến mất sau khi chủ nhân chúng chết đi - và vì cơ thể bị tàn phá ghê gớm. Nhưng mà phù hiệu của một người Vượt Bậc của Quân Đội Đầu Tiên vẫn còn có thể nhìn ra trên tay áo đẫm máu của bộ đồ liền thân.

Nghiến răng, Sunny tiến lên vài bước và quỳ xuống gần cơ thể tan nát đó. Cậu không thật sự biết nên làm gì. Gió đang thổi mạnh hơn, khiến cậu run rẩy.

Sunny im lặng một lúc, rồi khẽ nói:

"Ông...yên nghỉ đi Bậc Thầy Dale. Ông đã làm tốt."

'Ác mộng của ông kết thúc rồi.'