Chương 1019: Falcon Scott Thất Thủ (37)

Chương 1019: Falcon Scott Thất Thủ (37)

Cách đó một đoạn, bông hoa hư ảo đột nhiên xoáy quanh, những cánh hoa xinh đẹp trôi chảy ra ngoài như một dòng lụa trắng. Những xúc tu ma quái bắn về phía Thánh đang lao đến, quá nhanh và quá xảo quyệt để có thể né tránh.

Trong lúc Sunny sợ hãi nhìn theo, đầu của Bloodwave bị thứ lụa trắng kia bọc lấy, đôi mắt phát sáng của ông ta không còn nhìn đến được nữa. Cơ thể của cá voi sát thủ quái vật rùng mình, di chuyển yếu ớt, rồi trở nên yên tĩnh kì lạ.

'Thần thánh...'

Cậu cũng thấy một thứ khác đáng sợ hơn nhiều.

Hai cánh hoa dài đã bay vượt qua vực thẳm tăm tối, đến gần Sunny và Naeve. Chúng nhanh...quá nhanh. Không thể tránh được.

Cậu không có thời gian để né, hay thậm chí để phản ứng. Không có nô lệ nào đủ gần để cậu có thể núp vào bóng của chúng, và không có thời gian để cố bơi đi khỏi. Sunny chỉ kịp chém Tội Lỗi An Ủi ra trước. Lưỡi kiếm ngọc gặp cánh hoa trắng, chém xuyên thứ vải đó. Một mảnh nhỏ của nó trôi đi, nhưng mà cánh hoa vẫn không hề chậm lại.

Nó có vẻ như tỏa ra thành một tấm lụa to lớn, cuồn cuộn, vây quanh lấy Sunny từ mọi phía. Rồi, cậu bị quấn trong lụa trắng lạnh lẽo đó, và bị nó làm cho bất động. Cảm giác vải satin trơn tru đè lên da khiến Sunny rùng mình.

'Chết tiệt...thật...'

Rồi, thế giới trở nên tĩnh lặng.

Biển sâu hắc ám biến mất, bị thay thế bởi một tấm vải trắng trường tồn.

Sự kiệt sức và sợ hãi của cậu cũng biến mất.

Kí ức, tương lai, hiểu biết, chủ đích, và tín niệm biến mất.

Tâm trí cậu trống rỗng.

Sunny mơ hồ nhớ bản thân từng có những ý nghĩ, khát vọng, và hi vọng. Nhưng mà những từ ngữ đó bây giờ có vẻ vô gnhiax, những ý nghĩa của chúng là quá không thể hiểu nổi. Thật ra, cái từ mà cậu dùng để miêu tả bản thân - Sunny - cũng là vô nghĩa. Đúng là một từ kì lạ...

Bị vây quanh bởi tấm lụa cuồn cuộn, cậu cảm giác được chuyển động. Có...những cái bóng...di chuyển quanh cậu. Cậu cũng đang di chuyển, bị kéo đến cái to nhất.

Mỗi giây trôi qua, cảm giác về cái tôi của cậu càng tiêu tan hơn nữa. Nhanh chóng, nó sẽ hoàn toàn biến mất. Và rồi, một thứ gì đó mới, một thứ gì đó cũ, một thứ gì đó tăm tối hơn, một thứ gì đó...chờ đợi...sẽ chiếm lấy vị trí đó.

Cậu cảm thấy yên bình với ý nghĩ đó.

Cậu cảm thấy...trống rỗng.

Sự trống rỗng đó mang đến sự an ủi.

Chỉ có một thứ làm váy bẩn sự yên bình, trắng tinh, không tì vết của thế giới satin trống rỗng này.

...Một giọng nếu tà ác, trêu chọc. Nó thì thầm vào tai cậu, hả hê:

"Đây rồi. Một kết cục đáng thương hại cho một thằng ngu đáng thương hại."

Bị kích thích bởi giọng nói đáng ghét đó - giọng nói của bản thân cậu - Sunny đột nhiên nhớ lại.

Lạc khỏi Ánh Sáng.

Đó là tên của cậu.

Một kí ức đó mở khóa toàn bộ những thứ còn lại như một chìa.

'Chuyện...gì...đang xảy ra?'

Cậu chật vật chống lại tấm vải trắng bọc lấy cơ thể mình, nhưng mà vô vọng. Sự hiểu biết đáng sợ tràn vào tâm trí cậu, khiến cậu nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, và chuyện gì đang xảy ra.

Và chuyện gì sắp sửa xảy ra tiếp đó.

Ý thức của Sunny bị tách ra kì lạ, một phần đang cảm giác thực tế của việc bị kéo đi trong nước bởi một cánh hoa của Khủng Bố, còn lại vẫn còn bị lậc trong sự bất tận của tấm lụa cuồn cuộn.

Cậu có thể cảm giác một sự hiện diện xa lạ đang đến gần cả hai, nhìn xuyên mắt cậu, suy nghĩ ý nghĩ của cậu, và đói khát muốn nhiều hơn nữa. Tiến triển của nó là chậm và khó khăn, nhưng mà không thể tránh được. Sunny cố gắng đánh đuổi kẻ xâm lược đáng sợ kia, ném toàn bộ sức mạnh ý chí của mình vào một đợt tấn công mãnh liệt, nhưng nó đơn giản vỡ vụn trước sự khổng lồ, cổ đại, tà ác của thứ kia như là một tấm kính.

'A...không tốt...'

Ý nghĩ của cậu đang chậm lại.

Nghi ngờ rằng chiến đấu với Khủng Bố bên trong tâm trí là một công việc uổng sức, Sunny cố thoát khỏi sự ràng buộc vật lý. Nhưng mà, hai tay cậu đang bị đè sát vào người, và tấm vài trắng không chịu bị cắt đứt dưới lưỡi kiếm của Tội Lỗi An Ủi, như da thịt của những Sinh Vật Ác Mộng thường làm. Cậu sẽ không thể chém đứt nó khi chỉ có thể di chuyển cổ tay một chút xíu như này.

'Nguyền rủa!'

Sunny có thể mơ hồ cảm nhận được cái bóng của Naeve và Bloodwave cách cậu một đoạn. Có vẻ như cậu là người duy nhất đang cố gắng chống lại cánh hoa của Khủng Bố. Cả hai có lẽ vẫn còn bị mê hoặc...vậy tại sao cậu lại không bị?

Tội Lỗi An Ủi và sở hữu một Tên Thật có lẽ đã giúp đỡ, nhưng mà đó không thể nào là nguyên nhân duy nhất. Bloodwave cũng là Tên Thật của vị Thánh bí ẩn kia, vậy mà con cá voi sát thủ khổng lồ lại đang bất động, yên lặng trôi nổi trong dòng nước trong cái ôm đáng sợ của lụa trắng.

Có nghĩa là mức độ tỉnh táo nhỏ này có lẽ là kết quả từ sức kháng cự cao không lẽ thường của Sunny với những đòn tấn công tâm trí. Mặc dù cậu lúc này đang dùng chung cái đầu của mình với con Khủng Bố, một phần tâm trí cậu vẫn đang chiến đấu chống lại nó.

Nhưng mà có ít gì khi mà Sunny vừa không thể tự mình thoát khỏi hay là ngăn cản sinh vật kia thay thế cái tôi của cậu?

Trong lúc bị kéo đến gần hơn đóa hoa lụa trắng, cậu có thể cảm giác bản thân trở nên càng lúc càng...không đáng kể. Với mỗi động tác, những ý nghĩ của cậu trở nên kém thuộc về bản thân hơn. Mắt cậu nhìn chăm chú tấm vải, tự mình di chuyển. Như thể có gì đó đang nhìn qua chúng.

Cuối cùng, Sunny cảm thấy sự kinh hoàng đích thực.

Cậu trước đây đã từng sợ hãi, nhưng không bao giờ như thế này. Cảm giác thứ gì đó chiếm lấy cơ thể mình, trong lúc hoàn toàn bất lực, không thể kháng cự tâm trí mình chậm rãi tiêu tan đi mất...đó là những nỗi sợ hãi sâu sắc, thầm kín nhất của cậu đang trở thành hiện thực.

Và nó đang được gây ra bởi Khủng Bố LO49...sinh vật đáng ghét, kinh khủng mà đã đánh bại cậu một lần rồi.

Đầy sự phẫn uất tăm tối, Sunny nghiến răng, và triệu hồi hai Ký Ức. Ít nhất cậu vẫn còn có thể làm nhiêu đó.

Một là một lồng đèn nhỏ được cắt ra từ hắc diện thạch.

Còn lại là một cái mặt nạ đáng sợ làm từ gỗ đen bóng, với hàm răng hung tợn và ba cái sừng cong, sắc nhọn.

Mặt Nạ Weaver...Sunny đã không gọi nó ra từ một lúc lâu.

Nó cũng khiến cậu sợ hãi, gần như ngang ngửa bản thân con Khủng Bố.

Cố không suy nghĩ về việc bản thân chuẩn bị làm, Sunny kích hoạt pháp thuật duy nhất của Lồng Đèn Bóng Tối, ra lệnh cho nó cắn nuốt mọi ánh sáng xung quanh.

Không có ánh sáng để cắn nuốt ở vực thẳm tăm tối này, nhưng mà đó không phải thứ cậu muốn. Thứ cậu thật sự muốn là để món Ký Ức thần thánh kia ngấu nghiến thật nhiều tinh túy của cậu.

Lồng Đèn Bóng Tối đang đốt cháy tinh túy Sunny có trong thời gian mà cái xúc tu lụa cần để mang cậu đến đóa hoa trắng bệch kia. Bây giờ đã còn lại rất ít tinh túy...

Sunny cảm giác tâm trí mình gần như đã biến mất.

Chật vật giành giật điều khiển gương mặt mình từ sự hiện diện kinh khủng kia, cậu buộc bản thân mỉm cười. Cậu muốn nụ cười đó có vẻ hăm dọa, nhưng mà nó chỉ có thể trở thành một nụ cười yếu ớt và sợ hãi.

'Đáng tiếc...'

Cậu cảm giác một cái bóng to lớn và đầy sự sai trái ghê gớm đến gần, và suy nghĩ:

'Mày muốn nhìn qua mắt tao? Ừ thì, được thôi...nhìn đi...'

Suy nghĩ đến đó, Sunny chạm đến Mặt Nạ Weaver và kích hoạt pháp thuật thứ hai của nó...

[Mắt ta đâu rồi?]