Chương 1018: Falcon Scott Thất Thủ (36)
Sunny và Naeve chiến đấu chống lại những hộ vệ bị chết chìm của Khủng Bố, trong lúc Bloodwave tấn công bản thân bông hoa vải trắng ghê rợn kia.
Từ những gì Sunny có thể thấy - và cậu rất hiếm khi có cơ hội nhìn về phía đó, bận rộn với trận chiến mãnh liệt và nguy hiểm của bản thân mình - sinh vật Đồi Bại và Thánh có vẻ đang ở vào thế giằng co.
Khủng Bố có vẻ không có quá nhiều sức mạnh vật lý. Những cánh hoa duyên dáng của nó đương nhiên sở hữu sức mạnh đáng sợ, nhưng mà là không đủ để de dọa người Vượt Giới Hạn trong dạng dã thú. Không phải mọi biến hóa của những vị Thánh đều có dạng quái thú, và trong số đó, không phải quái thú nào cũng sở hữu sức mạnh thể chất vượt trội.
Nhưng mà Bloodwave chắc chắn là như vậy.
Cá voi sát thủ quái vật tấn công liên tục, và bông hoa trắng bệch liên tục phải tránh né hàm răng của ông ta. Những cánh hoa ngắn hơn nhảy múa, khiến Khủng Bố Lướt đi, di chuyển trong quy luật không hợp lý lẽ và khiến người ta mê mẩn. Cảnh tượng đó là xinh đẹp ghê gớm.
Nhưng những cánh hoa dài của nó - vài cái là dài đến vài trăm mét - trườn bò trong hắc ám đỏ sẫm như là những xúc tu trắng, đánh vào con thú săn mồi khổng lồ kia và cố quấn quanh cơ thể của ông ta. Nhưng dù vậy thì Bloodwave vẫn không có vẻ bị kiềm chế.
Vài cái đã bị xé rách, những mảnh vải trắng yên lặng trôi đến vào đáy biển tăm tối.
...Cách nơi hai kẻ khổng lồ đang chiến đấu một đoạn, Sunny và Naeve đang điên cuồng chiến đấu với đội quân nô lệ ánh mắt trống rỗng. Biển sâu lạnh lẽo đầy những đám mây máu và những tàn tích của những cơ thể bị cắt chém. Gần một trăm sinh vật đã bị giết, nhưng mà nhiều gấp đôi như vậy vẫn còn lại.
'Nguyền rủa...'
Người Đi Đêm là một cộng sự tốt trong trận chiến này, thậm chí có lẽ là tốt nhất mà Sunny có thể hi vọng có được. Vậy mà, cậu vẫn nhớ những cái Bóng của mình...mặc dù phải thừa nhận là cả hai đều sẽ không giúp ích quá nhiều ở độ sâu này của đại dương. Hiệp sĩ làm từ đá không hẳn là một thợ lặn tài giỏi, và theo cậu biết thì ngựa cũng như vậy.
Còn Sunny thì đã trở nên hơi tự tin về việc chiến đấu trong nước. Cậu đã có thể học vài thứ từ việc quan sát Naeve, và hiểu được cách chống chọi với áp lực khủng khiếp từ những kinh nghiệm với Nghiền Ép.
Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ...
Sunny chém đầu một con nô lệ khác, rồi xoay người, mang Tội Lỗi An Ủi ra trước người. Một sinh vật mà đã khuất đi bởi một đám mây máu đột nhiên lao về trước, chỉ để tự xiên vào thanh kiếm ngọc của cậu - cậu đã cảm nhận được cái bóng của nó từ lâu trước khi sinh vật kia xuất hiện trong tầm mắt.
Phổi cậu thiêu đốt, một việc đáng lo ngại khi ở sâu, rất sâu dưới bề mặt đại dương. Nhưng mà, Sunny biết đó chỉ là dấu hiệu của việc dùng sức. Ngọc Trai Tinh Túy vẫn đang cung cấp dưỡng khí đều đặn cho cậu, và mặc dù cậu thấy mệt mỏi, sự mệt mỏi đó còn lâu mới đủ khiến cậu gục ngã.
Với mỗi cú giết, số lượng nô lệ tấn công Sunny và Naeve giảm đi. Họ đã sống sót đợt tấn công của cả ba trăm, nên chiến đấu với hai trăm còn lại là dễ chịu hơn nhiều, và con số đó sẽ chỉ càng lúc càng dễ xử lý hơn.
'Vậy tại sao mình lại bất an đến vậy?'
Sunny rùng mình, cho phép bản thân hơi chìm xuống một chốc.
Quả thật, bất chấp việc họ có vẻ đang chiến thắng, tim cậu vẫn trở nên nặng nề hơn theo từng cú giết. Nó không hề hợp lý lẽ, nhưng mà trực giác của Sunny có vẻ như đang muốn nói cậu đang bỏ lỡ gì đó.
Nhưng mà là gì?
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ giữa những đợt va chạm với đám nô lệ, chủ yếu là vì Sunny đã dùng thời gian đó để quan sát nước hắc ám quanh mình và vội vàng tính toán cách và nơi để di chuyển để có thể sống sót, cũng như đặt bản thân vào vị trí cho đòn tấn công tiếp theo.
Vậy mà, trận đấu càng kéo dài, thì cậu lại càng có cảm giác có gì đó không đúng.
'Là gì chứ?'
Cậu có lẽ sẽ nói là nó quá dễ, nhưng mà không phải - chiến đấu với hàng trăm nô lệ đáng sợ dưới nước là một trong những trận chiến khó khăn và yêu cầu nhiều nhất từ Sunny, và cậu vốn đã không may mắn gì trong cả lúc ở Góc Nam. Sunny không chỉ đẩy giới hạn của mình, cậu đã vượt qua hẳn chúng, đi xa đến mức học được một chiều mới của chiến đấu. Kể cả như vậy, thì cậu vẫn chỉ vừa đủ sống sót.
Có lẽ...có lẽ là việc Khủng Bố LO49 vẫn chưa tung ra một đòn tấn công tâm trí hủy diệt về phía họ, hoặc là dùng đến một chiêu trò xảo quyệt nào khác nữa.
Mà cũng không phải nó đang làm chưa đủ - thật ra thì sức mạnh mà đóa hoa trắng kia dùng đến quả thật là đáng sợ.
Nó đang điều khiển hàng ngàn nô lệ tấn công lấy cảng, tỏa ra bùa mê hoặc của nó trong đội quân của pháo đài và những binh lính của Quân Đội Đầu Tiên ở phần phía bắc của tường thành, điều khiển hàng trăm sinh vật mà muốn giết lấy Sunny và Naeve, và chiến đấu với một vị Thánh hùng mạnh...toàn bộ trong cùng một lúc.
Chỉ là Sunny đã trông đợi...gì đó hơn nữa. Thất bại đằng chát mà cậu đã chịu ở LO49 để lại một vết hằn trong tim cậu. Mặc dù cậu không muốn thừa nhận, sự thật của vấn đề là Sunny đã sợ Khủng Bố.
Liệu nỗi sợ hãi đó là phi lý?
'Vỏ Cẩm Thạch cho mình một sự phòng ngự cao đối với những đòn tấn công tâm trí. Nó hiện đang là một Thuộc Tính Vượt Bậc, kém Khủng Bố một Cấp Bậc, nhưng mà nó cũng đang được cường hóa bởi những cái bóng của mình.
Bloodwave và Naeve...mình không biết họ đang dùng dụng cụ gì để bảo vệ tâm trí, nhưng mà bất cứ ai đến từ một đại gia tộc chắc chắn phải có một kho Ký Ức hoành tráng của riêng họ...'
Có lẽ sự thật là đơn giản như vậy - ba người họ là quá khó nhằn để có thể bị ảnh hưởng bởi vũ khí vĩ đại nhất của Khủng Bố.
Trong lúc cậu xử lý một con nô lệ khác và thoáng gặp Naeve, hai người họ bắt tay nhau để ném đồng đội về phía đối diện, Tội Lỗi An Ủi thở dài.
"Đúng là ngu ngốc mà..."
Sunny nhăn mặt, nâng kiếm ngọc lên để đón đỡ một kẻ địch khác.
Cậu đã trở nên quen thuộc với thanh kiếm nguyền rủa đánh vào mọi sự tự tin sâu đậm nhất của mình, thiếu giáo dục và trí tuệ - chủ yếu là về mặt cảm xúc - là một trong số đó.
Nhưng mà...tại sao Tội Lỗi An Ủi lúc này lại lên tiếng?
'Mình đang suy nghĩ về gì?'
Ba người họ có kháng cự cao với những biện pháp tấn công mạnh mẽ nhất của Khủng Bố...và trước đó, về nhiều việc mà sinh vật kia đang làm cùng một lúc, từ chiến đấu với Bloodwave đến điều khiển một đợt tấn công pháo đài cảng.
Cậu tiếp tục giết hết nô lệ này đến nô lệ khác, trở nên phân tâm hơn nữa bởi cảm giác diệt vong đang đến gần. Trực giác của cậu bây giờ gần như đang gào thét.
'Mình không hiểu...không hiểu, chết tiệt!'
Sunny xé qua một nhóm sinh vật, nghiến răng. May mắn là bây giờ có ít hơn chúng, nên cậu có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ. Vì vậy, một ý nghĩ ngẫu nhiên tiến vào đầu cậu.
'Không biết Dale đang như thế nào...'
Rồi, cậu đứng hình, suýt khiến cậu trả giá bằng một con mắt.
Dale, và những người khác bảo vệ Falcon Scott, chắc chắn là đã hủy diệt rất nhiều đám nô lệ ở trên cạn.
Và ở biển sâu này, Sunny và Naeve cũng đã giết không ít.
Và con Khủng Bố...vốn đang chia sự tập trung để điều khiển toàn bộ...giờ đã thoát khỏi gánh nặng điều khiển những nô lệ.
Với mỗi con rối những người họ hủy diệt, sinh vật kia đang lấy lại khả năng tập trung toàn bộ mọi sức mạnh của nó vào một điểm duy nhất.
Đột nhiên lạnh thấu xương, Sunny quay lại để nhìn trận chiến giữa Khủng Bố và vị Thánh.
Nhưng cậu đã trễ mất vài giây.