Chương 1015: Falcon Scott Thất Thủ (33)
Bloodwave càng chìm vào sâu hơn trong đáy biển tăm tối, bao la bất tận, Sunny càng cảm giác bất an - và cậu vốn đã cực kì khó chịu trước khi nhảy vào khu nước nông trên kia. Không có gì ngoài trống rỗng và hắc ám áp bức cả trên lẫn dưới họ, kéo dài bất tận về nơi không rõ.
Kể cả khi Sunny có thể nhìn xuyên qua nước, không như lúc ở trong hắc ám không thể xuyên thấu của biển nguyền rủa ở Vùng Đất Lãng quên, cậu vẫn bất an. Biển sâu không phải nơi dành cho nhân loại...là ngược lại. Tự nguyện đến đây thuần túy là điên khùng.
'Mình có lẽ đã hiểu lầm những Người Đi Đêm. Bọn họ đều là đám thần kinh cả...'
Cậu hơi nhúc nhích và nhìn sang Naeve, người mà đang nắm chặt lấy vây của con cá voi sát thủ. Dòng nước đánh vào họ, và áp lực đang dần trở nên không thể chịu nổi. Người con của Nhà Đêm không hẳn là bình tĩnh, nhưng mà sự bất an của hắn là đến từ viễn cảnh chiến đấu với một Khủng Bố Đồi Bại, chứ không phải bản thân đáy sâu vực thẳm này.
Kì lạ là, Sunny thì ngược lại. Khủng Bố LO49 là một kẻ địch đáng sợ, chắc chắn, nhưng mà cậu đã đối mặt rất nhiều thứ như vậy. Còn đại dương thì là xa lạ, không quen thuộc, và là một nơi không thân thiện về bản chất. Nó tệ đến sâu sắc, đúng nghĩa đen.
Nhăn nhó, Sunny kéo bản thân đến gần vây của Bloodwave hơn và chờ đợi.
Cậu không biết biện pháp chính xác mà Thánh đang dùng để truy lùng con Khủng Bố ẩn nấp. Có một quy luật cho chuyển động của ông ta, nhưng mà Sunny không chắc đó là gì. Đôi lúc, có cảm giác như thể con thú săn mồi vĩ đại này đang ngẫu nhiên lựa chọn phương hướng, nhưng mà có một thứ là không thay đổi - họ đang di chuyển càng lúc càng sâu hơn.
Naeve không nói gì với cậu nữa, nhưng mà cũng không có nguyên nhân gì để nói chuyện cả. Sunny thoáng cân nhắc triệu hồi Đá Siêu Thường để truyền đạt ý nghĩ của mình, nhưng rồi bỏ qua ý tưởng đó. Cậu không có gì hữu dụng để nói, và tạo ra quá nhiều âm thanh có thể thu hút những sự chú ý không mong muốn.
Ai biết được có những thứ kinh dị gì núp trong đáy biển tăm tối, ngoài con Khủng Bố kia?
Đến một lúc, cậu cảm thấy một cơn ho dâng lên từ phổi và suýt hoảng hốt. Thứ cuối cùng Sunny muốn là chết ngộp vì chấn thương còn sót lại từ đợt chạm đến Cổng Ác Mộng. Cậu nghiến răng và tập trung vào việc đè nén cơn ho, thậm chí quên đi nỗi sợ hãi đại dương trong lúc đó.
Đó là tại sao cậu suýt bỏ lỡ khoảnh khắc con Khủng Bố cuối cùng lộ diện.
...Ấn nấp trong đáy vực không ánh sáng, một sinh vật xinh đẹp ghê rợn trôi nổi trong một hắc ám bao la và yên lặng.
Cảm thấy một sự rung chuyển nhàn nhạt chạy khắp cơ thể khổng lồ của con cá voi sát thủ khổng lồ và nghe nhịp tim đùng đùng của nó thay đổi, Sunny nhìn về phía xa. Cậu rùng mình.
Từ khoảng cách xa, Khủng Bố trông giống một đóa hoa ma quái, kì lạ...có lẽ là hoa huệ, hoặc là một hoa sen trắng. Những cánh hoa tái nhợt trôi nổi và chậm chạp khiêu vũ trong hắc ám, vài cái kéo dài vài trăm mét vào vực thẳm trống rỗng, vài cái xoáy quanh một hình dạng u ám che giấu ở trung tâm chúng.
Cảnh tượng đó vừa xinh đẹp choáng ngợp vừa cực kì đáng sợ. Những dải trắng rộng trông vừa giống những cánh hoa...vừa giống những xúc tu dài của một sinh vật hư ảo, quá kì lạ để có thể diễn tả bằng lời.
Nhưng mà khi họ đến gần hơn, Sunny phát hiện đó vừa không phải cánh hoa vừa không phải da thịt trắng nhợt...thay vì đó, cậu cho rằng bản thân đang nhìn một đoạn vải trắng dài trôi chảy. Cậu không biết liệu bản thân đúng hay sai, hay là nó làm sao có thể là như vậy.
Và đó cũng không phải thứ khiến Sunny bận tâm vào lúc này.
Có những hình dạng khác vây quanh bông hoa trắng ma quái kia, hàng trăm thứ. Những cơ thể chết chìm vây quanh nó thành một rào cản ghê rợn - nhân loại, Sinh Vật Ác Mộng, và những thứ mà cậu không thể kể tên. Chúng yên lặng lơ lửng quanh con Khủng Bố, không nhúc nhích, những đôi mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào hắc ám. Vài cái có những cánh hoa vải quấn quanh chúng như một tấm vải liệm.
Cảnh tượng ghê rợn kia khiến cậu rùng mình. Vẻ đẹp không thuộc về thế giới này chỉ càng khiến hình ảnh kinh khủng hơn. Có một sự hiện diện quyền lực tỏa ra từ thứ vải trắng cuồn cuộn đó...một sự hiện diện hoàn toàn kinh dị và độc ác.
Sunny cảm thấy sự hiện diện đó áp đảo cậu, khiến cậu không thể nào dời mắt khỏi Khủng Bố, nhưng mà cũng không thể chịu nổi việc cứ chứng kiến nó. Cậu cảm giác mê hoặc, đông cứng, và tê liệt.
...Cảm giác đó thì bị phá vỡ bởi một sự hiện diện khác. Đột nhiên, hắc ám quanh họ có vẻ như nhuộm chút đỏ, và cậu cảm giác được một cơn thịnh nộ sâu sắc dâng lên từ bên trong mình. Sunny nhận ra sự thịnh nộ đó không phải là của bản thân, mà là thuộc về một người khác...
Bloodwave.
Thánh của Night đang phẫn nộ, và bất cứ nỗi sợ hãi nào họ đã có bị rửa sạch đi bởi cơn giận dữ đầy sát ý của những thú săn mồi vĩ đại.
Gần như có vẻ những cánh hoa vải kia hơi run rẩy.
Trong giây kế tiếp, hàng trăm sinh vật bị nhấn chìm đều sống dậy, đôi mắt trống rỗng của chúng quay sang nhìn họ chăm chú. Sunny thầm chửi thề và tháo ra Tội Lỗi An Ủi với cánh tay không bám vào vây.
'Vậy thì bắt đầu thôi...'
Cậu cảm giác cơ thể của Bloodwave di chuyển, và rồi một cú gầm thịnh nộ lan ra trong nước như một tiếng thét xung trận không sợ hãi. Lực lượng đó gần như là vật lý, di chuyển qua đáy sâu tăm tối này như một làn sóng va chạm hủy diệt.
Con cá voi sát thủ quái vật dâng lên, và với ông ta, bản thân đại dương như sống dậy. Những dòng nước mạnh mẽ tấn công bông hoa nhợt nhạt, đẩy những kẻ bảo vệ rùng rợn của nó bay đi. Ánh đỏ trong nước trở nên rõ ràng hơn, và mỗi nơi nó lan tỏa đến, Bloodwave như có vẻ có thêm tốc độ, và có thêm sức mạnh.
Cùng lúc, những cánh hoa vải bùng nổ, tỏa ra như những cái chi dài, nắm lấy những nô lệ và ném chúng ra trước.
Bên cạnh Sunny, Naeve liếc sang cậu và vươn ra một tay, một cây lao móc xương xuất hiện trong nó. Người Đi Đêm mỉm cười, ánh sáng tràm nhảy múa trong mắt hắn.
"Đến lúc rồi!"
Dứt lời, hắn đẩy bản thân khỏi vây và bắn ra trước với tốc độ phi thường.
Một giây sau đó, Bloodwave đâm sầm vào bức tường làm từ những nô lệ ánh mắt trống rỗng.