Chương 1006: Falcon Scott Thất Thủ (24)
Đứng trên chiến lũy và nhìn về phía hắc ám lạnh lẽo ở xa, Sunny mang một vẻ mặt suy tư. Gió có mùi tuyết trong lúc nó chơi đùa với tóc đen của cậu, lúc này đã mọc hơi dài. Ánh trăng nhàn nhạt tỏa ra trong không trung, không thể đến được vùng đất hoang tàn bên dưới.
Winter và Dale ngồi gần đó, tựa vào lan can và đang uống cùng một bình rượu. Hai người đội trưởng có vẻ bình tĩnh - một người là với biểu hiện thư giãn bình thường của cô ấy, người còn lại thì nghiêm nghị và trầm tĩnh. Khi bình rượu cạn đi, Winter thở dài và nhìn sang Sunny.
"Cậu hôm nay có vẻ vô cùng nghiêm túc nhỉ."
Sunny chần chừ một giây, rồi nhún vai.
"Chỉ là đang suy nghĩ về vài thứ."
Cô không gặng hỏi, thỏa mãn với việc cho đôi mắt nghỉ ngơi sau kính mát rạn nứt.
Sunny cảm thấy suy tư kì lạ sau khi nói chuyện với Thánh Tyris.
Cậu không chắc là bản thân đồng ý với cách nhìn nhận không chịu thỏa hiệp của cô, nhưng mà có một thứ mà Thủy Triều Bầu Trời đã nói mà đúng không thể bàn cãi.
Cuộc sống, quả thật là không thể đoán trước.
Lấy ví dụ là mối quan hệ giữa cậu với vị Thánh đanh thép...Sunny không biết quá rõ Thánh Tyris, hay là chia sẻ những nguyên tắc của cô, nhưng mà cậu lại thấy bản thân tôn trọng người Vượt Giới Hạn nghiêm khác này thật nhiều. Cậu cũng thích Bậc Thầy Roan. Ba người họ thậm chí còn có chút lịch sử.
Vài năm trước, Sunny đã không có gì khác ngoài căm ghét dành cho những Truyền Nhân. Cậu đã xem chúng là những kẻ kiêu ngạo, nguy hiểm, và đáng ghét, những kẻ mà không xứng đáng có được những quyền lợi không công bằng mà được ban cho không vì gì khác ngoài sinh ra đã vậy. Ai lại nghĩ rằn có ngày cậu lại xem trọng và ngưỡng mộ vài người trong số đó?
Hoặc như Cassie...
Khi cô đưa ra bí mật của cậu cho Nephis lúc ở Vùng Đất Lãng Quên, Sunny đã cho rằng đó là khoảnh khắc tăm tối nhất cuộc đời cậu. Vậy mà, nếu cô không làm ra lựa chọn đó, cậu đã ở lại trong tư cách một người Ngủ. Sunny không cách nào biết được liệu cậu có thể sống sót cùng chuyến đi mà Ngôi Sao Thay Đổi đã có.
Nhưng còn thứ cậu biết, thì đó là Rain đã chết nếu không có cậu quay trở lại. Nếu Sunny đã không ở đó để giữ lại cơn sóng Sinh Vật Ác Mộng tiến đến trường con bé, thì em gái cậu đã bị một bầy sinh vật cuồng sát xé xác.
Có quá nhiều tình huống như vậy để có thể đếm hết.
...Cuộc đời là không thể đoán trước, và không ai có thể đoán được những cú rẽ và uốn lượn trong định mệnh...có lẽ là ngoại trừ Weaver. Thậm chí những nhà tiên tri như Cassie cũng chỉ thấy được một phần nhỏ, thiếu đi những bối cảnh và bất lực để thay đổi kết quả đó.
Vậy thì việc đó có ý nghĩa gì đối với cậu?
'Chắc là cùng nơi mình đã bắt đầu.'
Một thằng ngu ngốc cố gắng chống lại thứ mà hắn thậm chí không thể hiểu nổi.
Ít nhất thì Nam Cực là cực kì thẳng thắn...
Thở dài, Sunny vuốt một lọn tóc ra khỏi mắt và ngồi xuống gần Winter và Dale. Tay cậu đang khao khát một trận chiến đơn giản.
"Chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa chứ? Chết tiệt."
Dale nhìn cậu với nụ cười nhàn nhạt đến mức gần như không tồn tại.
"Nghỉ ngơi trong lúc vẫn còn có thể. Cậu sẽ hối hận sự bình tĩnh này không kéo dài lâu hơn, rất sớm mà thôi."
Sunny nhăn mặt nhìn đi, ánh mắt cậu dõi theo một đội binh lính mà đang đi tuần ngang qua. Những người lính cư xử hơi kì lạ, bám sát những phần được thắp sáng tốt hơn của chiến lũy và bước đi nhanh hơn khi trong những khu vực tối hơn. Gương mặt họ lo lắng và nhăn nhó.
Cậu cau mày.
"Bọn họ bị gì vậy?"
Winter khẽ quay đầu, nhìn những người lính.
"Hử? Cậu chưa nghe những tin đồn sao?"
Sunny suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
"Tin đồn gì?"
Cung thủ Vượt Bậc bật cười.
"Cậu thật sự nên ra khỏi APC của mình thường xuyên hơn, biết không hả? Ừ thì, sao cũng được...dạo gần đây có rất nhiều chuyện ma được truyền trong những người tị nạn, mỗi cái nhảm nhí hơn cái trước. Câu chuyện gần đây nhất là có một âm hồn bóng tối rình mò trong thành phố, ẩn nấp đâu đó trong bóng tối. Có vẻ như, nó dụ người ta ra khỏi ánh sáng, và sau đó không ai nhìn thấy họ nữa."
Cô hít một hơi sâu và nói thêm với giọng buồn bã hơn:
"...Mặc dù, có lẽ có chút sự thật trong câu chuyện đó. Những người lính thường không dễ bị hù dọa, nhưng như cậu thấy đó, họ cũng căng thẳng. Quá nhiều vụ biến mất xảy ra gần đây."
Sunny cau mày. Trong một thành phố hai trăm triệu người, chắc chắn sẽ có vài vụ biến mất...đặc biệt là với Ma Pháp Ác Mộng lây nhiễm linh tinh như này. Nhưng mà, cậu thấy lo lắng. Một âm hồn bóng tối...đó không phải là ngay chuyên môn của cậu sao?
Cũng có một giải thích khác cho số lượng biến mất tăng lên đó. Khủng Bố LO49 cũng được biết là bắt đầu bữa ăn của nó y hệt vậy.
Dù sao đi nữa, cậu cảm giác bất an.
"Một sinh vật bóng tối...tôi không biết. Chúng cực kì hiếm thấy. Tôi chỉ từng gặp một con như vậy trong nơi hoang dã, và thậm chí đó cũng là ở trong một Ác Mộng. Tôi không chắc là liệu có con nào sống sót đến bây giờ."
Ừ thì, có một con khốn nhỏ bé mà đã cắn một miếng thịt của cậu. Đám Ăn Xác có cần ăn thịt xác chết để thừa hưởng năng lực mới, hay chỉ một miếng thịt tươi cũng có thể làm được? Cơ hội con quỷ nhỏ tà ác kia phát triển thuộc tính bóng tối là bao nhiêu?
Dale đơn giản nhún vai.
"Nếu có gì đó kì lạ xảy ra, thì Chỉ Huy Quân Đội đã nên điều tra rồi. Vì chúng ta không được chính thức thông báo, hoặc là lời đồn là vô căn cứ, hoặc là sự việc không đủ nghiêm trọng để thông báo cho Đội Bất Thường. Dù sao đi nữa, chúng ta nên tập trung vào việc trước mắt."
Như thể đó là tín hiệu, có âm thanh bước chân nhè nhẹ, và Bậc Thầy Jet đến gần từ phía xa. Những thành viên tổ đội cô - hiện tại ít hơn trước kia - theo sau.
Cô thoáng nhìn quanh, rồi nói:
"Tôi vừa nhận tin tức. Roan và người của ông ta đang đến. Đám Mây Cắn Xé phát cuồng...không biết họ đã làm gì, nhưng mà nói chung là đã có hiệu quả. Chuẩn bị đi."
Những người còn lại của lực lượng phòng ngự có vẻ như cũng nhận được tin tức đó. Dọc bức tường phía nam của thành phố, bắt đầu có hoạt động sôi trào. Những người lính kiểm tra vũ khí lần cuối, những người Thức Tỉnh triệu hồi Ký Ức, những đội điều khiển súng điện từ hoàn tất quy trình bảo dưỡng và mang những thùng chứa đầu đạn tungsten đến gần hơn cơ chế nạp đạn.
Hàng ngàn cỗ súng máy sống dậy, quay nòng súng kép của chúng về phía bầu trời.
Sunny đứng dậy và vươn vai, hít vào không khí mùa đông lạnh lẽo.
Nhìn những thành viên của tổ đội mình, cậu nhếch mép cười.
"Sắp xếp như lần trước. Hi vọng rằng lần này không có C...thật ra thì quên câu cuối đi. Tôi sẽ không nói nó ra thành lời. Làm tốt, và đừng có chết."