Chương 1002: Falcon Scott Thất Thủ (20)

Chương 1002: Falcon Scott Thất Thủ (20)

Sunny không phải lang thang khu vực chuẩn bị mà đã bị tàn phá quá lâu. Đó là một động lộn xộn, với những tòa nhà xây dựng sẵn tan vỡ, chôn vùi dưới những đống kim loại. Tìm thấy một người nào đó ở nơi như này sẽ là một thử thách.

Trước khi Sunny cho phép bản thân chìm trong những ý nghĩ tăm tối, một con chim đen quen thuộc xuất hiện từ phía trên và đậu lên một thanh thép nhô ra từ mặt đất.

Quạ vỗ cánh, rõ ràng là kích động, và kêu lên:

"Jet! Jet!"

Sunny thở ra một hơi run rẩy, vô cùng nhẹ nhõm. Nếu Tiếng Vang vẫn còn đây, thì Kẻ Gặt Hồn vẫn chưa chết. Cậu tiến lên một bước về phía nó và hỏi:

"Cô ta ở đâu?"

Thay vì trả lời, Quạ bay đi, đáp xuống một thiết bị truyền liên lạc cách đó khoảng chục mét, và trông đợi nhìn lại phía sau.

Bằng cách này, Tiếng Vang đã dẫn Sunny đến Bậc Thầy Jet.

Sau khi tìm thấy cô, Sunny yên lặng vài giây.

Rồi, cậu ho khan.

"Ừ thì, ờ...không hẳn là cảnh mà tôi nghĩ sẽ nhìn thấy."

Jet đang treo ngược, cơ thể bị mắc vào một một đống trụ hợp kim lởm chởm đâm ra. Một trong số đó đâm xuyên bụng cô như một cái móc, và tay cô thì bị kẹt giữa hai cái khác. Bất chấp tình hình ghê gờm, có một biểu hiện bình tĩnh và hơi khó chịu trên mặt Kẻ Gặt Hồn.

"Ừ thì. Giúp tôi xuống được không? Tôi đương nhiên có thể tự làm, nhưng mà...nếu có thể thì tôi lựa chọn nội tạng ở bên trong mình lâu hơn chút nữa."

Cô có lẽ tự thoát khỏi. Chỉ những hợp kim như này là không đủ để giữ lại một Bậc Thầy...nhưng mà vì bị mắc vào quá mức như này, giật bản thân ra khỏi nó có lẽ sẽ khiến những vết thương của cô nghiêm trọng hơn nhiều. Không phải ai cũng có truyền thừa từ một daemon lì lợm để giúp họ khôi phục và làn da cứng cáp như cẩm thạch ma thuật.

Sunny quan sát đống trụ hợp kim lộn xộn, rồi lơ lửng lên với sự giúp đỡ của Cánh Hắc Ám và cẩn thận kéo Bậc Thầy Jet khỏi cái móc lởm chởm đó. Khẽ rít lên, cô trượt khỏi thứ hợp kim đẫm máu và ngã xuống, nhẹ nhàng tiếp chân lên mặt đất.

"Argh, chết tiệt..."

Jet nhăn mặt ôm lấy bụng, rồi từ từ thẳng người. Sunny đáp xuống gần đó và lo lắng nhìn cô.

"Đó...cô sẽ ổn chứ?"

Thay vì trả lời, Kẻ Gặt Hồn phun ra một miệng máu, rồi nhìn cậu với nụ cười tăm tối. Răng cô nhuộm đỏ, nên nụ cười đó là không quá khiến người ta an tâm.

"Đừng lo lắng. Tôi là một cô gái...phụ nữ...rất cứng cáp. Sao cũng được. Ý chính là, nó sẽ tốt như mới sau vài ngày, kể cả nếu không có healer."

Sunny gãi gãi sau đầu, rồi chần chừ vài giây. Cuối cùng, cậu nói:

"...Tôi còn sợ rằng cô đã chết rồi."

Bậc Thầy Jet cười, rồi nhăn mặt và nắm chặt vết thương hơn.

"Chết? Đó...đó là thứ cuối cùng cậu nên lo sợ. Tin tôi đi Sunny, tôi sẽ không chết trên lục địa thần thánh ruồng bỏ này. Đó là bất khả thi."

Cậu lắc đầu trước lời nói mạnh miệng của cô, rồi thở dài.

"Được rồi. Muốn tôi cho cô biết trận chiến đã như nào hay không?"

Kẻ Gặt Hồn huơ tay.

"Quạ đã thấy. Xử lý cái Cổng tốt lắm...tôi hơi xấu hổ vì không có ở đó để giúp đỡ. Có vài cái khác mở ra gần hoặc trong thành phố. Toàn bộ đã được kiểm soát, chỉ có cái này là đặc biệt bất ngờ và khó chịu. Đám Mây Cắn Xé cũng có vẻ đã rút lui, vào lúc này."

Cô cau mày.

"Cậu cũng thấy, phải không?"

Sunny gật đầu với biểu hiện âm u.

"Một bạo chúa mới chắc chắn là đã xuất hiện trong bầy. Đám đĩa đói kia hành động quá có chủ đích."

Bậc Thầy Jet dùng vai cậu làm điểm tựa và kéo cậu về trước. Họ chậm rãi đi qua khu vực chuẩn bị đổ nát, như hai người tàn tật.

"Ừm...đó là tại sao Đám Mây Cắn Xé rút lui trước khi bị tiêu diệt. Nó có lẽ sẽ còn quay lại."

Sunny nhắm mắt một giây.

'Thần thánh...có quá nhiều mục tiêu ưu tiên hội tụ đến thành phố. Mình đã hi vọng rằng chúng ta có thể xử lý ít nhất một cái vào hôm nay.'

Cậu liếc sang Jet, đôi mắt mệt mỏi.

"Vậy giờ chúng ta làm gì?"

Cô đơn giản nhún vai.

"Đi tìm người của mình. Nghỉ ngơi, khôi phục. Chuẩn bị lặp lại vào ngày mai."

Quả thật là vậy. Còn gì khác để làm nữa chứ?

Cuộc đời là một sự chật vật không ngừng.

Vì bức tường đã bị vỡ, họ phải tìm một thang máy mà sẽ dẫn họ đến bên kia. Tệ hơn nữa, xung kích từ Cổng đã hủy diệt nhiều máy móc tinh xảo, nên tìm kiếm một cái thang máy còn hoạt động cũng không dễ.

Nhưng mà cuối cùng họ đến được trên rào cản phòng ngự và trở lại vị trí của những người Bất Thường.

Người đầu tiên họ thấy là Winter, người mà đang mệt mỏi ngồi trên bề mặt hợp kim của chiến lũy, mắt cô một lần nữa lại giấu sau kính mát. Một vết nứt chạy dọc trên một tròng kính. Nghe tiếng bước chân của họ, cô khẽ quay đầu.

Một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt cô.

"Những vị anh hùng đã trở lại. Hai người...trông như cứt ấy."

Bậc Thầy Jet khịt mũi, khiến cô nhăn nhó một lần nữa.

"Cảm ơn vì lời khen tặng."

Sunny giúp cô ngồi xuống, rồi nhìn quanh, tìm kiếm tổ đội của mình. Phát hiện bóng người cao to của Dorn cách đó khoảng chục mét, cậu thở phào nhẹ nhõm và hỏi, giọng nói gần như không còn căng thẳng:

"Vậy thì, tình hình như nào? Chúng ta có thương vong nào không?"

Winter không trả lời, khiến cậu cúi mắt xuống.

Gương mặt cô ảm đạm.

Sunny cảm giác có gì đó lạnh lẽo lướt qua tim mình.

"Gì?"

Cung thủ Vượt Bậc thở dài, rồi cúi xuống.

"Về chuyện đó...tôi xin lỗi Sunny. Tình hình lúc đó hơi hỗn loạn."

Cậu bất động một lúc, rồi quay người và yên lặng đi về phía đã thấy Dorn. Trong lúc đi đến gần, Sunny thầm đếm:

'Dorn, Belle...Luster, Kim...Samara...'

Khi cậu đến tổ đội, họ quay sang cậu, những gương mặt tái nhợt và nghiệt ngã. Mắt Kim ươn ướt, và cô tránh không nhìn thẳng về phía cậu.

Luster là người đầu tiên lên tiếng, giọng hắn ủ rũ.

"Đội trưởng! Chúng...chúng tôi..."

Sunny ngắt lời hắn.

"Cho tôi thấy."

Họ bước sang một bên, để lộ dáng người của Quentin, người đang nằm trên hợp kim lạnh lẽo, mắt nhắm lại. Sunny thấy bản thân đi về trước vài bước và quỳ bên cạnh healer ga lăng của họ.

Gương mặt hắn bình tĩnh, và cơ thể thì có vẻ không bị động chạm đến trừ một vết thương nông bên đầu.

Ngực hắn lên xuống, có nghĩa là Quentin vẫn còn sống.

Hắn không bị giết...chỉ là bất tỉnh. Nhưng mà, khác biệt đó là không quan trọng.

Sunny nhắm mắt lại.

...Quentin đã bất tỉnh gần một Cổng đang hoạt động, có nghĩa là linh hồn hắn bị Kêu Gọi cướp đi mất.

Hắn đã bị ném vào một vùng nguy hiểm chưa được khám phá của thế giới Mộng Ảo, vây quanh bởi vô số Sinh Vật Ác Mộng và những thứ ghê gớm đến mức từ ngữ không thể miêu tả. Cơ hội sống sót duy nhất của hắn là chiến đấu mở đường đến một Hạt Giống, thách thức nó, và chinh phục Ác Mộng Thứ Hai một mình.

Về mọi mặt, Quentin đã là người chết.

Vài giờ sau đó, Sunny thấy bản thân ngồi một mình trong Tê Giác. Khu vực quanh trại lính yên lặng, và bên trong APC thì tăm tối. Cậu ngồi trên giường, không nhúc nhích, hai mắt như hai hồ nước hắc ám.

Cậu lạnh.

'Vậy là vậy thôi.'

Chiến tranh là như vậy. Người ta chết không ngừng...bản thân Sunny cũng đã cử nhiều người đến cái chết. Mất đi những người lính không phải việc mới đối với cậu.

Vậy mà...

Cậu yếu ớt, cơ thể và linh hồn đều đau đớn vì chạm phải Cổng Ác Mộng, nhưng mà bằng cách nào đó, tim cậu đau hơn nhiều.

Có nhiều việc cậu cần làm. Cho Thánh ăn, tiếp tục nỗ lực dệt ra một Ký Ức từ cây gai của con ác quỷ.

Nhưng mà, Sunny không muốn nhúc nhích. Hoặc có lẽ cậu không thể.

Cậu chỉ ngồi yên lặng và nhìn chằm chằm vào hắc ám.

Sau một lúc, thiết bị liên lạc của cậu sáng lên. Cậu nhìn nó, rồi chậm chạp đưa màn hình lên mặt.

Có một tin nhắn mới từ Rain.

"Rain: Chào Sunny! Thật sự khó để tương tượng bây giờ đang là mùa đông ở Nam Cực, và việc đêm ở đó đã kéo dài nhiều tháng. Và cực quang mà anh đã tả...em lên mạng xem thử nó, và wow! Đẹp thật sự! Không có gì như vậy ở NQSC cả. Ừ thì, anh biết rồi, chúng ta thậm chí khó có thể thấy được những ngôi sao, vì ô nhiễm ánh sáng và không khí đầy bụi. Nhưng mà, thời tiết ấm áp và đêm thì ngắn, nên em sẽ không phàn nàn. Anh cũng nhớ giữ ấm! Không có gì thật sự thú vị xảy ra với em cả. Có gì thú vị xảy ra với anh không vậy? Anh khỏe không? Hi vọng mọi thứ đều ổn."

Sunny bất động một lúc, nhìn chăm chú màn hình. Rồi, cậu nhắm mắt một giây, hít một hơi sâu, và bắt đầu viết trả lời.

"Sunny: Chào Rain. Đương nhiên có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra với anh. Dù sao thì anh là một trong những người thú vị nhất trên cả hai thế giới. Em không biết sao? Anh cũng rất ổn! Khi cân nhắc mọi thứ. Vì anh là một người anh dũng và bảnh bao, người ta cho anh sandwich, huy chương, và những thứ kiểu vậy. Nên..."

Sunny ngừng vài giây, rồi nhanh chóng chùi mắt và viết tiếp.

"...cuộc sống khá ngọt ngào!"