Chuyển ngữ: Wanhoo
Trần Lực là người cổ đại hàng thật giá thật. Sống ở xã hội phong kiến hoàng đế là trời không dám tạo phản. Quan binh có quá đáng cũng chỉ muốn dạy dỗ. Bảo Trần Lực tạo phản, Trần Lực sẽ chột dạ.
Ninh Thư sống ở rất nhiều thế giới, cô không đặt nặng chuyện này. Thay đổi triều đại là điều bình thường. Học sinh mới thế chỗ học sinh mới là vòng tuần hoàn, là quy luật đất trời.
Ninh Thư nói: “Anh chỉ đang làm vì nghĩa đúng, không phải tạo phản.”
Trần Lực: “→_→, em đừng dọa anh.”
Trong khoảng thời gian Trần Lực do dự, cô gái bị quan binh lôi đi giãy giụa kịch liệt, quan binh phiền quá đâm vào bụng rồi đá văng cô gái.
Cô gái ôm bụng gục ngã, máu len theo kẽ tay chảy xuống đất.
“Chị ơi, chị ơi…” Em trai loạng choạng chạy đến: “Chị đừng bỏ em lại, em sợ, chị ơi…”
Quan binh cười ngông cuồng, không quan tâm cô gái đã chết, kéo cô gái khác đe dọa: “Phục vụ ông chu đáo, không thì mày sẽ có cái kết như con này.”
Cô gái sợ tái mặt, hoảng hốt cầu cứu xung quanh: “Cứu tôi với.”
Ninh Thư bước đến chỗ quan binh, quan binh nhìn Ninh Thư sờ cằm cười dâm dê: “Sao? Muốn thế chỗ phục vụ ông à?”
Ninh Thư mỉm cười đá vào háng quan binh. Cô đá mạnh, tên lính hự một tiếng, trợn mắt ngã uỵch ra đất sùi bọt mét.
Tên lính co giật hai cái, chết vì đau.
Trần Lực: …
Mọi người sững sờ, quan binh khác phẫn nộ: “Hỗn xược, định tạo phản à?”
Trần Lực giơ dao găm sáng bóng, hét to: “Mọi người, những tên quan hổ báo này coi chúng ta như súc sinh muốn giết thì giết, e rằng chưa đến đê đã bị chúng giết.”
“Chẳng lẽ mọi người muốn chết theo cách đó, muốn nhìn con gái bị lũ súc vật này dâm ô.”
“Láo toét.” Quân lính rút đao định giết Trần Lực, Trần Lực né đòn hơi vụng về, cắt cổ quan binh, máu tươi văng tung tóe.
Trần Lực hơi tái mặt nhưng bàn tay đã dính máu, có cảm giác mới lạ đâm chồi trong lòng.
Trần Lực nói to: “Chúng cũng là người, chúng cũng sẽ bị giết.”
Thiếu niên bổ nhào vào quan binh: “Trả chị cho tôi.”
Đám đông đi đến hôm nay đã tích tụ biết bao uất ức. Quan binh không khống chế được đám đông hỗn loạn.
Binh lính huấn luyện cực khổ còn tạo phản quân doanh, huống gì là bách tính có tâm lý hùa theo số đông nghiêm trọng.
Có người phản kháng, những người khác cũng phản kháng. Oán hận nín nhịn đã lâu, đánh quan binh dữ dội.
Kết cục là dân đen tay không tấc sắt giết hết hai mươi mấy quan binh.
Ninh Thư chỉ đứng bên nhìn các quan binh bỏ mạng rồi mới lên tiếng: “Chôn họ rồi chúng ta ra Bắc.”
Quân khởi nghĩa đi ra Bắc, bò chậm rề rề như ốc sên cho đến khi công phá cửa hoàng cung.
Đám đông bình tĩnh lại mới biết mình đã làm gì, ai cũng sợ hãi hồn vía lên mây.
Trần Lực nói: “Chúng ta không được về làng, về chỉ liên lụy gia đình. Chúng ta gia nhập quân khởi nghĩa.”
Mọi người không biết làm gì, có người đứng ra làm thủ lĩnh, dù có bối rối lo lắng thế nào cũng vẫn nghe theo.
Mọi người hợp sức chôn quan binh, Ninh Thư vùi đất che vết máu.
Trời nhá nhem tối, mọi người ngồi tại chỗ thấp thỏm lo âu, có người khóc thút thít.
Trần Lực lau sạch máu dính dao, trả cho Ninh Thư: “Em lấy dao ở đâu ra?”
“Em mua. Rảnh là em lại xuống thị trấn mà, em mua phòng thân.” Ninh Thư nói: “Anh cầm đi.”
Trần Lực lắc đầu: “Anh có đao của quan binh.”
Trần Lực thu gom hết đao của quan binh, lại chia lương khô của quan binh cho mọi người.
Làm việc một lúc, Trần Lực ngồi cạnh Ninh Thư mím môi nói: “Chúng ta cần phải gia nhập quân khởi nghĩa à?”
Ninh Thư nhăn mặt: “Anh nuôi được nhiều người thế này?”
Trần Lực ồ lên, bất lực ra mặt.
Ý của Ninh Thư là đưa đội này gia nhập quân khởi nghĩa, vậy thì anh em cô có ít vốn liếng để đánh cược.
Có một số việc không làm trái được. Lãnh tụ quân khởi nghĩa là hoàng đế tương lai, nam chính Phương Dũng cũng không thể lên ngôi hoàng đế, tất nhiên không loại trừ khả năng vấn đề nằm ở xuất thân của Phương Dũng.
Với cái đầu đơn giản của Trần Lực sẽ không hiểu những điều sâu sa, chỉ với nuôi một đám đông vô công rồi nghề cũng đủ làm Trần Lực khóc thét.
Gia nhập quân khởi nghĩa sẽ có người lo hộ chuyện này.
Hôm sau, Ninh Thư và Trần Lực dẫn đội ra Bắc. Dọc đường không tấn công huyện nha nào, bởi vì đội ngũ của cô không có sức chiến đấu.
Có người bị bệnh, Ninh Thư buộc phải dùng thuốc đã chuẩn bị trước.
Đi qua thành trấn, Ninh Thư dùng bạc ông Trần cho mua dược liệu. Thời thế loạn lạc, lương thực và dược liệu khan hiếm đắt đỏ mà còn chưa chắc đã có.
Ninh Thư rỗng túi thật thì chạy đến cửa nhà giàu rao bán mặt nạ dưỡng da Ngọc Diện Tán.
Trần Lực muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo. Ninh Thư lắc đầu, đội ngũ này đi đường đã nổi bật sẵn, động đến quan phủ là chết hết.
Trần Lực hết cách đành dẫn nhóm trai tráng đi bốc vác thuê.
Ninh Thư: …
Đậu má, sao nhiệm vụ của cô khổ thế nhỉ?!
Trần Nhị Muội cưới Phương Dũng phải trốn chạy vất vả, cô cũng vậy.
Một chặng đường dài, tuy khổ nhưng không bị đánh đập, cũng tạm chịu đựng được.
Cuối cùng Ninh Thư cũng nhìn thấy cờ bay phấp phới. Cờ hơi cũ nhưng gió thổi bay lồng lộng, tỏa ra sức mạnh khó hiểu.
Ninh Thư vui vẻ: “Đến rồi.”
Trần Lực thở phào. Những ngày qua là khoảng thời gian hoang mang nhất cuộc đời hắn. Từ một thằng ngốc chỉ biết đi theo cha ra đồng cày cấy đã trở thành người phải lo lắng cho miếng cơm của cả đội ngũ, phải quản lý đội ngũ, giải quyết các vấn đề đột ngột phát sinh.
Đội ngũ mệt mỏi, hắn có trách nhiệm củng cố niềm tin, tâm lý cho họ. Không có em gái bên cạnh, Trần Lực không nghĩ mình đàn áp được những người này.
Đến địa bàn của quân khởi nghĩa, Trần Lực đã hiểu lý do em gái muốn gia nhập. Anh em cô lo đánh giặc tấn công thành trì là được, cơm nước thì để người khác lo.
Ninh Thư và Trần Lực ngồi lên lưng hai con ngựa duy nhất mua được. Ninh Thư phủi bụi quần áo, ngoảnh lại nói: “Xốc lại tinh thần đi nào. Đến đây rồi cuộc sống của chúng ta sẽ rẽ sang trang mới.”
Mọi người chỉnh trang lại y phục, đầu tóc, thẳng lưng ưỡn ngực đón chờ tương lai. Nhưng không giấu nổi lo lắng và sợ hãi trên gương mặt.
Nếu được chọn, không ai muốn sống những ngày tháng không biết trước tương lai.