Chương 887: Sự thật phơi bày

Chuyển ngữ: Wanhoo

Phương Dũng muốn làm rõ sự việc cũng vì muốn tốt cho Bạch Y Xảo.

Thời đại này hà khắc với phụ nữ, hắn lo cho con, không muốn con lớn lên trong cảnh bị người ta xỉa xói mẹ nó thế này thế kia.

Phương Dũng cũng nhất quyết không cho phép người khác ức hiếp Bạch Y Xảo. Vợ của hắn không phải người bị mèo mả gà đồng cắn mổ.

Phương Dũng trấn an Bạch Y Xảo: “Đừng sợ, có anh ở đây nó không dám làm gì em đâu.”

Bạch Y Xảo rùng mình, co rụt người: “Thanh giả tự thanh, không cần quan tâm người ta nói gì.”

Trông thấy Bạch Y Xảo hoảng hốt, Lý Cẩu Tử sảng khoái nói: “Cái gì mà thanh giả tự thanh, bớt làm bộ làm tịch đi Bạch Y Xảo. Mày sợ lộ chuyện mày vụng trộm với tao nên mày hành hạ tao, giết tao.”

Bạch Y Xảo hoa mắt suýt ngất, may có Phương Dũng đỡ kịp.

Phương Dũng không tin Lý Cẩu Tử: “Mày còn dám nói linh tinh, tao có liều cái mạng cũng phải giết mày.”

Bạch Y Xảo nhăn mặt hoảng hốt, Lý Cẩu Tử sảng khoái vô cùng. Mình bị con đĩ này trói gô nằm im cho ả hành hạ, giờ là đến lượt Bạch Y Xảo.

“Nó cho tao tiền, mấy trăm lượng liền để ngủ với nó.” Lý Cẩu Tử nói: “Nó sợ lộ nên muốn giết tao.”

“Mày nói bậy, nói bậy…” Bạch Y Xảo cảm nhận được những đôi mắt quái dị của mọi người xung quanh, có cả ánh mắt đàn ông đánh giá cơ thể cô ta trần trụi.

Bạch Y Xảo cầm gậy đánh Lý Cẩu Tử.

Lý Cẩu Tử sợ hãi hét: “Cứu mạng, giết người diệt khẩu.”

Nhiều người hóng hớt chặn trước Lý Cẩu Tử, Bạch Y Xảo không đánh được Lý Cẩu Tử.

Lý Cẩu Tử to gan hơn: “Đó là sự thật, Bạch Y Xảo cho tao tiền bảo rằng Phương Dũng vô năng, muốn tao thỏa mãn nó.”

Lý Cẩu Tử ăn nói bậy bạ, bên dưới không dùng được, hắn ta oán hận Bạch Y Xảo, oán hận Phương Dũng.

Ninh Thư: →_→

Nam chính vô năng? Nam chính có hàng xịn khiến phụ nữ không chịu nổi mà? Không khỏe sao chinh phục được phụ nữ, sao xứng là nam chính?!

Có điều Bạch Y Xảo bị Lý Cẩu Tử làm nhục là thật, Bạch Y Xảo không cãi được.

Mặt Phương Dũng đen sì, cảm nhận được nhiều đôi mắt nhìn chỗ dưới của hắn.

Bạch Y Xảo tức run người, hét toáng lên: “Lý Cẩu Tử, tao phải giết mày, tao phải băm vằm mày.”

Phương Dũng lạnh mặt, giọng nói ngập tràn nguy hiểm: “ăn nói bật bạ, mày sẽ phải trả cái đắt. Nói gì cũng phải xác thực, Y Xảo lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà cho mày mấy trăm lượng.”

“Là chồng mà không biết nó là chủ của Cát Tường Cư à. Cát Tường Cư kiếm ăn như thế, có mấy trăm lượng là chuyện nhỏ.” Lý Cẩu Tử cười ha ha động đến vết thương, nhăn cái mặt xấu xí.

Phương Dũng sửng sốt, xoay cái cổ cứng đờ nhìn Bạch Y Xảo. Bạch Y Xảo vứt gậy níu tay Phương Dũng, giải thích: “Anh biết mà, em chỉ góp một phần nhỏ, có mấy lượng mỗi tháng, không phải chủ của Cát Tường Cư. Đừng nghe Lý Cẩu Tử nói linh tinh, nó muốn lừa chúng ta.”

Nói đến cuối giọng của Bạch Y Xảo hàm chứa khẩn khoản cầu xin.

Phương Dũng nhếch môi gượng gạo, nghiêm giọng quát Lý Cẩu Tử: “Đừng phá hoại tình cảm vợ chồng nhà tao. Tao biết Y Xảo có góp vốn Cát Tường Cư.”

Lý Cẩu Tử bĩu môi: “Mấy lượng bạc? Cho tao mấy trăm lượng không thèm chớp mắt. Cát Tường Cư mở chưa được một năm, nó lãi nhiều vậy để cho tao à?”

Phương Dũng mím chặt môi làm mặt hắn hơi khủng bố, trông đáng sợ: “Mày có chứng cứ gì chứng minh Y Xảo cho mày tiền, cho mày nhiều tiền như thế.”

“Bạch Y Xảo trả hết cho tao mấy trăm lương vay nặng lãi. Không tin thì hỏi người cho vay ấy. À, giấy vay nợ vẫn ở trong nhà tao.” Lý Cẩu Tử cười khẩy hở răng vàng. Cười nhưng vẻ mặt độc ác.

“Đúng rồi, Bạch Y Xảo có nốt ruồi ở ngực.”

“Ọe…” Bạch Y Xảo bịt miệng nôn liên tục, ứa nước mắt quát Lý Cẩu Tử: “Mày nói linh tinh, mày nói linh tinh.”

“Anh đừng tin nó, biết đâu nó nhìn trộm em tắm.” Bạch Y Xảo khóc lóc cầu xin Phương Dũng: “Anh đừng tin nó.”

Khó mà miêu tả biểu cảm của Phương Dũng, hé miệng nhưng không thốt ra lời.

Lý Cẩu Tử cười khà khà: “Không chỉ ngực có mà đùi trong cũng có, đùi phải nhé.”

Bạch Y Xảo tăng xông, choáng váng nhưng cô gắng gượng, thấy mọi người xung quanh khinh bỉ mình.

Bạch Y Xảo nhìn thấy Ninh Thư, Ninh Thư dửng dưng, Bạch Y Xảo cảm thấy cô ta đang khinh mình sắp mất Phương Dũng.

Bạch Y Xảo hét về phía Lý Cẩu Tử: “Là ai, là ai xúi giục mày hãm hại tao.”

Bạch Y Xảo chỉ mặt Ninh Thư, hét to: “Chắc chắn là cô Trần Nhị Muội, chắc chắn là cô. Cô hận tôi nói chuyện nhân sâm, cô thuê Lý Cẩu Tử đồi bại bêu xấu tôi.”

Ninh Thư chẳng hiểu nổi, chỉ vào mặt mình: “Liên quan gì đến tôi?”

Cô chỉ đứng hóng, sao lôi cô vào.

“Rõ ràng là chị và Lý Cẩu Tử có tư tình lại đổ lên đầu tôi. Lần trước Lý Cẩu Tử có hẹn với chị mới vào nhà chị. Bị phát hiện chị đổ cho tôi hẹn Lý Cẩu Tử. Còn nói tôi và Lý Cẩu Tử có tình ý với nhau.” Ninh Thư dửng dưng: “Tôi có thù oán gì với chị mà chị cứ phải làm bẩn tôi thế.”

“Bạch Y Xảo, đừng lôi kéo em gái tôi để lái mọi người sang hướng khác.” Trần Lực chặn trước mặt Ninh Thư: “Đừng tưởng nhà tôi dễ bắt nạt.”

Bạch Y Xảo thấp thỏm lo lắng không biết làm thế nào, chỉ van xin Phương Dũng hết lần này đến lần khác: “Phương Dũng, em trong sạch, anh phải tin em, em trong sạch.”

Phương Dũng đứng đó như một thằng đần, đứng đực như tượng gỗ.

Lý Cẩu Tử đằng hắng thu hút sự chú ý của mọi người, hung dữ nói: “Tôi có hẹn với Bạch Y Xảo, chưa từng hẹn Trần Nhị Muội.”

“Mày câm mồm, tao phải giết mày.” Bạch Y Xảo lao đến dồn sức đánh đấm Lý Cẩu Tử.

Có phụ nữ kéo Bạch Y Xảo ra.

Bụng bị đinh chọc đã tổn thương nội tạng, vết thương bị đấm ứa máu.

Lý Cẩu Tử nói được hoàn toàn nhờ vào kình khí phục hồi cơ thể. Bị Bạch Y Xảo đấm mạnh nên lại nứt nội tạng.