Chương 886: Vạch trần

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư đến khu cho thuê xe kéo thuê một xe lừa. Lãng phí bao nhiêu kình khí của cô, Lý Cẩu Tử đã có ý thức có thể nói chuyện, tất nhiên phải đưa Lý Cẩu Tử về nhà Phương Dũng và Bạch Y Xảo.

Ninh Thư nói địa chỉ cho chủ xe lừa, bảo hắn ta đưa Lý Cẩu Tử về cổng nhà Phương Dũng.

Lý Cẩu Tử tỉnh lại đang mừng vì cứu được cái mạng, nghe đại phu nói mình chỉ còn là thằng tàn phế, không thể sinh đẻ, bên dưới không có gì chẳng khác nào hoạn quan.

Nơi đó bị đinh đập nát bét, đại phu cắt để tránh nhiễm trùng.

Lý Cẩu Tử sững sờ, hoang mang, hận đắng hận cay con đĩ Bạch Y Xảo.

Bị người ta bế đi nơi khác, Lý Cẩu Tử hoảng hốt: “Các người đưa tôi đi đâu.”

Lý Cẩu Tử rất hận Bạch Y Xảo nhưng hơi sợ cô ta, cảm giác bị đinh găm vào thịt vẫn làm hắn sợ hãi.

Hắn đang bị thương, bị Bạch Y Xảo bắt sẽ chết ngay tức khắc.

Hắn mà lành lặn, hắn thề sẽ cho Bạch Y Xảo đẹp mặt.

Lý Cẩu Tử sợ run giọng: “Các người định đưa tôi đi đâu?”

Lý Cẩu Tử nhát cáy, muốn trả thù nhưng cái mạng vẫn là trên hết.

Lý Cẩu Tử bị đặt lên xe lừa, bị trói chân tay đề phòng lộn xộn.

Xe lừa thong dong đi về thôn.

Ninh Thư cũng về ngay, ủ mưu đã lâu giờ là lúc vạch trần.

Ninh Thư về làng trước xe lừa, cô đợi xe lừa về đến cổng nhà Phương Dũng.

Lý Cẩu Tử bị trói trên xe lừa, nhìn cảnh xung quanh rõ ràng đang về làng.

Hắn mà về sẽ bị Bạch Y Xảo giết chết. Vết thương chồng chất thế này chạy không nổi.

Càng đến gần cổng làng trái tim Lý Cẩu Tử càng đập nhanh.

Xe lừa dừng ở cổng nhà Phương Dũng, chủ xe gõ cổng.

Phương Dũng mở cửa, người đánh xe nói: “Tôi đưa cậu này đến nhà anh rồi đây.”

Lý Cẩu Tử thấy Phương Dũng thì sợ vỡ mật. Phương Dũng thấy là Lý Cẩu Tử, ngạc nhiên nói: “Nhà cậu ta ở đằng kia, tận cuối làng mà.”

“Ai thế Phương Dũng?” Bạch Y Xảo đi ra hỏi.

Liếc thấy người trên xe, cô khựng người mặt cắt không còn giọt máu.

Bạch Y Xảo lảo đảo nhìn chằm chằm Lý Cẩu Tử trên xe, kinh hãi hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Trái tim Bạch Y Xảo đập loạn, tầm mắt tối sầm suýt chút nữa ngất.

Lý Cẩu Tử nhìn thấy Bạch Y Xảo thì đỏ ỏn con mắt, nhớ đến cảnh Bạch Y Xảo bạo hành mình. Mình không thể chơi gái, không được xem là đàn ông.

“Phương Dũng, em không khỏe, chúng ta vào trong đi.” Bạch Y Xảo kéo tay Phương Dũng vào sân, định đóng cổng lại.

Người đánh xe thắc mắc: “Ơ, không phải nói đưa đến đây à?”

“Sao thế Phương Dũng?” Có mấy người ở trong nhà đi ra.

Từ sau khi Phương Dũng giết được hổ, thường xuyên có người qua nhà xem da hổ, xương hổ trông như thế nào.

Mấy hàng xóm đi ra thấy Lý Cẩu Tử nằm trên xe, vội vàng hỏi: “Lý Cẩu Tử, cậu làm chuyện đất trời không dung gì mà bị người ta đánh ra nông nỗi này?”

Lý Cẩu Tử nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bị một cô ả độc ác hại ra nông nỗi này.”

Hàng xóm phá ra cười: “Cậu lừa cô em làng chơi nào đó à. Không có tiền chơi gái nên bị đánh chứ gì.”

Lý Cẩu Tử run da mặt, hằm hằm Bạch Y Xảo. Bạch Y Xảo lẩn tránh ánh mắt của Lý Cẩu Tử, nói với Phương Dũng: “Mặt trời rất độc, em đau bụng, kệ cậu ta, mình vào nhà đi Phương Dũng.”

Bạch Y Xảo hoảng hốt đẩy Phương Dũng vào nhà.

Phương Dũng hỏi han ân cần: “Em bị làm sao?”

“Em đau đầu lắm, mình vào nhà đi, đừng nói chuyện với cái loại này.” Bạch Y Xảo không giấu nổi căng thẳng, lo lắng trong giọng nói.

Hàng xóm tập trung ngày càng nhiều, cả nhà họ Trần cũng ra xem.

Ninh Thư chỉ đứng nhìn, làm một người hóng hớt bình thường.

Lý Cẩu Tử nằm bất động trên xe, tự làm tự chịu, bị vậy là đáng.

Không ai thương cho Lý Cẩu Tử, hắn ta sống lỗi, một kẻ chuyên gây rắc rối, không chỉ người mà chó trong làng cũng ghét hắn ta.

Trước đó Lý Cẩu Tử còn sợ nhưng khi nhìn thấy kẻ thù, còn giờ máu nóng dồn lên đầu. Bạch Y Xảo ngoài mặt nhu nhược thực chất hành hạ hắn tàn nhẫn, Lý Cẩu Tử tức giận hét to: “Con đĩ Bạch Y Xảo kia, mày là con điếm mặt dày dám hại tao.”

Bạch Y Xảo bị chửi rùng mình, có sợ hãi nhưng bắt bản thân phải bình tĩnh.

Lúc đó cô nên rút lưỡi Lý Cẩu Tử, hắn ta có tỉnh cũng không nói được. Tại sao Lý Cẩu Tử trở về, là ai cứu Lý Cẩu Tử?

Hoảng hốt sắp làm tan nát trái tim Bạch Y Xảo, cô chỉ muốn ngất tại chỗ.

Phương Dũng chặn trước mặt Bạch Y Xảo, lạnh lùng nói với Lý Cẩu Tử: “Lý Cẩu Tử, để ý ngôn từ đừng có ăn nói bậy bạ, không thì đừng trách tôi không nể tình.”

Lý Cẩu Tử cười khẩy, cậy có nhiều người xung quanh nói: “Tất cả vết thương trên người tao đều do con vợ hiền huệ của mày tạo thành. Con đĩ độc ác đóng đinh vào người tao.”

Lý Cẩu Tử nói với người đánh xe: “Đại ca kéo quần xuống hộ em.”

“Đây đây.” Người hóng chuyện cởi quần áo Lý Cẩu Tử, lỗ nhỏ chi chít khắp người Lý Cẩu Tử.

Trời nóng, vết thương nhiễm trùng có mủ trắng bốc mùi hôi thối, người vây xem lùi lại mấy bước.

Phương Dũng chau đôi lông mày sắc bén: “Lý Cẩu Tử, hà cớ gì cậu đổ thừa cho Y Xảo. Một người phụ nữ làm gì được đàn ông.”

Phương Dũng hung dữ: “Y Xảo không có lý do gì để làm vậy với cậu. Hôm nay mà cậu không hai mặt một lời, tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”

Bạch Y Xảo tái mét mặt, nói giọng yếu ớt với Phương Dũng: “Đừng nghe cậu ta nói linh tinh, đôi co làm gì chỉ lãng phí thời gian. Em mệt, mình vào nhà đi anh.”

Phương Dũng nắm tay Bạch Y Xảo: “Phải nói rõ chuyện này, anh không thể để em bị bêu xấu. Không nói cho rõ ràng ảnh hưởng đến em, anh không muốn em bị chỉ trỏ.”

“Anh không muốn con của chúng ta vừa chào đời đã bị mang tiếng.”