Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư bị dáng vẻ hèn hạ của Lãnh Ngạo làm cho ngứa ngáy chân tay. Cái bàn ba chân của mình bị đá xuống đất tội nghiệp quá mà.
Lãnh Ngạo hậm hực với Ninh Thư: “Xin lỗi Lăng Tuyết đi nếu cậu còn muốn yên thân ở cái trường này. Tôi sẽ làm cậu chết rất thê thảm, một câu nói của tôi sẽ khiến cậu không học yên.”
Ninh Thư chớp mắt, hờ hững với Lãnh Ngạo: “Dựng bàn lên cho tôi.”
“Cậu nói cái gì?” Lãnh Ngạo khó mà tin nổi: “Cậu... Cậu bảo tôi dựng bàn cho cậu? Cậu điên rồi à, đồ quê mùa điên thật rồi.”
Ninh Thư dửng dưng: “Dựng bàn lên cho tôi.”
“Cậu bị điên à?” Lãnh Ngạo khó mà chấp nhận nổi, cậu nhìn Ninh Thư như nhìn một bệnh nhân tâm thần: “Cậu biết tôi là ai không?”
Mấy câu này Ninh Thư đã nghe ong tai, làm như mình là thần tiên không chấp nhận bị sỉ nhục không bằng.
“Dựng bàn lên cho tôi.”
Dám to gan đối đáp hồn nhiên với Lãnh Ngạo, những người xem kịch hay xung quanh đều cảm thấy não Ninh Thư có vấn đề. Nữ sinh xung quanh bắn tia lửa điện vào Ninh Thư.
Tất cả đều khiển trách Ninh Thư vô lễ với Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo hít sâu một hơi lắc cái cổ, bẻ ngón tay tanh tách, nói năng bố đời: “Tôi từng nói tôi không đánh con gái nhưng cậu là ngoại lệ. Cậu nên thấy vinh dự vì là cô gái phá hỏng lời thề của tôi.”
Ninh Thư: Thể loại tự cho mình là đúng này là sao? Cậu muốn tự biên tự diễn đến bao giờ?
Ninh Thư tiến vài bước đến trước mặt Lãnh Ngạo, dưới con mắt khó hiểu của Lãnh Ngạo, cô không ngần ngại giữ vai quật ngã Lãnh Ngạo ngay lập tức.
“Ớ...”
“Á hự...”
“Ồ...”
Mọi người xung quanh thốt lên ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lãnh Ngạo nằm sõng soài dưới đất. Lãnh Ngạo dưới đất ôm eo, cũng trố mắt nhìn Ninh Thư.
Cho đến bây giờ cậu vẫn chưa chấp nhận được, từ nhỏ đến lớn cậu luôn được mọi người bợ đỡ, bị đối xử thế này là lần đầu tiên.
Lăng Tuyết cũng bất ngờ về Ninh Thư rồi lại nhìn Lãnh Ngạo nằm dưới đất và vội đỡ Lãnh Ngạo dậy.
Mất mặt trước người trong lòng, Lãnh Ngạo hận Ninh Thư tận xương tủy. Thế mà cậu lại bị một đứa con gái quật ngã trước mặt bao người, việc này đã dẫm đạp lòng tự tôn của cậu.
Những ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh giống như con dao găm cắm vào ngực Lãnh Ngạo, cậu vừa xấu hổ lại bực bội muốn phanh thây Ninh Thư.
Ngoài mặt Ninh Thư thờ ơ nhưng trong lòng cũng nhộn nhạo. Định mệnh, suýt thì cô lệch khớp eo, quật ngã con trai khó hơn quật con gái nhiều.
Lãnh Ngạo dốc toàn lực vung nắm đấm vào mặt Ninh Thư: “Cậu chết chắc rồi.”
Còn lâu Ninh Thư đã ngoan ngoãn để người ta đánh, cô ngả người ra sau, sau đó đạp đầu gối Lãnh Ngạo. Kết quả là Lãnh Ngạo quỳ phịch xuống đất trước mặt bao người.
Ninh Thư phiền Lãnh Ngạo lắm rồi, nhân lúc cậu ta đang quỳ, cô đạp mông cậu ta, cậu ta ngã thành dáng chó chổng mông.
Lãnh Ngạo: ...
Ai đến nói cho cậu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi? Đầu Lãnh Ngạo xoay mòng mòng, chỉ ước mình vô hình không cho người khác nhìn thấy cậu quẫn bách thế nào.
Cậu sẽ bắt con điên này trả giá thật đắt, nhất định phải trả giá thật đắt.
Lăng Tuyết cảm thấy cô gái này điên thật rồi, không thiết sống nữa thật rồi, tốt nhất là càng sớm bị đuổi khỏi học viện ICE càng tốt. Lâm Giai Giai đã tới số, ra khỏi học viện thì chờ chết đi.
Lãnh Ngạo được dìu dậy, mặt của cậu vô cùng khó coi, nhìn Ninh Thư bằng con mắt hằn học, gằn từng câu từng chữ: “Con khốn, cậu làm tôi điên rồi đấy.”
Ninh Thư mặc kệ cậu ta,cô đi nhấc cái bàn ba chân của mình lên, vờ như không nhìn thấy cậu ta, không quan tâm lời cậu ta nói. Cô rất bận, không rảnh lý sự với cậu ấm dở hơi sống trong ảo tưởng.
Lãnh Ngạo bị thái độ của Ninh Thư làm cho tức đến thiếu chút nữa sửng cồ lên nhưng vẫn hiểu hôm nay đã ở thế bí. Cậu hất cằm cao ngạo đi sượt qua trước Ninh Thư, mang theo một làn gió làm người khác rét run.
Ninh Thư biết mình mạo phạm Lãnh Ngạo, nhưng mà mạo phạm thì mạo phạm, cô chẳng quan tâm, sự chú ý của cô đều đặt cả vào Lăng Tuyết.
Cô không hiểu Lăng Tuyết muốn làm gì, nữ vương bỗng biến thành cô em yếu ớt là sao, rốt cuộc cô ta đang làm cái quái gì vậy?
Ninh Thư vừa sờ súng vừa ngắm Lăng Tuyết ngồi đằng trước.
Những ngày sau đó Lăng Tuyết càng nhằm vào Ninh Thư, làm cho ngày tháng đi học của Ninh Thư càng thêm khổ sở. Lăng Tuyết cho rằng Ninh Thư sẽ không ở trường nữa, mà không ngờ rằng đối phương vẫn cắm rễ ở trường, mọi sinh hoạt đều ở trong trường.
Lăng Tuyết thầm mắng Ninh Thư mặt dày. May mà linh khí trong người cô đã khá đầy đủ, tuy đủ nhưng lại loãng, quá nhiều tạp chất do hấp thụ rất nhiều tinh khí con người. Có đôi khi Lăng Tuyết sử dụng linh khí trong lo lắng, dùng mà có cảm giác lực bất tòng tâm.
Lăng Tuyết không biết tinh luyện linh khí này thế nào, làm sao để lọc bỏ tạp chất trong nó. Giờ cô không thể không hấp thụ tinh khí con người nữa, linh khí ở thế giới này quá loãng, loãng đến mức làm người ta đau đầu.
Lăng Tuyết vô cùng đau đầu, con người biến thế giới thành cái gì vậy.
Từ sau lần mất mặt vì Ninh Thư, Lãnh Ngạo thề sẽ lấy lại mặt mũi từ Ninh Thư. Kể từ đó một thanh niên như Lãnh Ngạo lại ngày ngày làm phiền Ninh Thư, ngày ngày đến đánh nhau với Ninh Thư.
Trước bao cát dâng tận cửa, Ninh Thư không ngần ngại tập thể dục. Ban đầu Ninh Thư còn có hơi ăn không tiêu, dù gì cô cũng là con gái, đứng trước đối thủ cao gần mét chín như Lãnh Ngạo xem chừng khó chơi.
Lãnh Ngạo cứ nghẹn bao vụ mất mặt trước Ninh Thư, nhất quyết phải lấy lại lòng tự trọng. Đường đường là thanh niên trai tráng lại bị một đứa con gái đánh bại, mà đứa con gái này lại càng ngày càng khỏe.
Cả học viện ICE đều hình thành thói quen ngày ngày Lãnh Ngạo gây sự với con nhỏ quê mùa. Rồi sau Lãnh Ngạo sẽ bị con nhỏ quê mùa đó đánh một trận. Cậu ấm vẫn không chịu thua, hôm sau tiếp tục rước phiền vào người.
Ninh Thư không yêu thương cuồng nhiệt Lãnh Ngạo như người ủy thác Lâm Giai Giai, nếu cậu ta đã tìm đến cửa, Ninh Thư cũng không nề hà gì.
Lăng Tuyết rất không thích việc ngày nào Lãnh Ngạo cũng đi tìm Ninh Thư, cô chặn Lãnh Ngạo đang hừng hực khí thế đi tìm Ninh Thư, nói: “Cứ sai người xử lý là được, ngày nào cậu cũng đi tìm cậu ta, giờ trong trường đã có tin đồn nói hai người đang thích nhau.”
“Thích nhau cái quái gì?” Lãnh Ngạo dở khóc dở cười, khẳng định với Lăng Tuyết: “Tôi đang ra mặt cho cậu, trả thù giúp cậu thôi. Tống cổ đi nhẹ nhàng cho nó quá.”