Chuyển ngữ: Wanhoo
Cái quái gì thế này!
Ninh Thư đánh giá Lăng Tuyết, cô ta không còn lạnh lùng như thường ngày, bù lại trông giống một đóa hoa ngây thơ yêu kiều đung đưa đón gió. Nhìn cách An Dung che chở cô ta mà Ninh Thư chỉ biết cảm thán, mới không gặp mấy ngày lại có thiêu thân lao vào Lăng Tuyết.
Ninh Thư cảm nhận rõ mồn một những con mắt khinh thường dè bỉu mình trong lớp, hiển nhiên đều nhận định rằng cô bắt nạt Lăng Tuyết.
Ninh Thư đau tim quá, cô chẳng làm gì cả sao cứ bị cho là bắt nạt nữ chính thế nhỉ.
Giờ sức chiến đấu của bạn nữ chính lại tăng vụt, có vũ lực, có trí tuệ, đúng là muốn rạch trời.
Ngày trước Lăng Tuyết kiêu ngạo vốn chẳng thèm để ý đến mình, cô ta có tự tin tuyệt đối có thể đè bẹp cô.
Mà Lăng Tuyết của bây giờ nhằm vào Ninh Thư rõ như ban ngày, hơn nữa còn giả vờ đáng thương để trả thù cô.
“Mày còn dám nói mày không bắt nạt cậu ấy á. Mày đuổi đánh cậu ấy trong bữa tiệc của Lãnh Ngạo mà mày còn dám nói mày không bắt nạt cậu ấy, cậu ấy cũng ốm mấy ngày trời rồi.” An Dung khinh Ninh Thư như khinh đống rác.
Ninh Thư nhăn mặt, quen nhìn một Lăng Tuyết bá đạo giờ nom dáng vẻ nhu nhược thật sự rất ngứa mắt.
An Dung muốn giật tóc Ninh Thư, Ninh Thư né đi đồng thời vặn vai quật ngã cô ta. An Dung đau đến hét toáng lên.
Nếu đã muốn giả làm đóa hoa ngây thơ, vậy không làm gì với cô ta thì có lỗi tội danh mình gánh quá. Ninh Thư tát hai phát vào khuôn mặt ngây thơ vô số tội của Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết đứng hình, bụm mặt ngơ ngác nhìn Ninh Thư, hiển nhiên không ngờ đối phương dám tát thật. Cô ta đanh mắt nhìn Ninh Thư, cái nhìn lạnh lẽo thấu tim gan.
Đương nhiên học sinh trong lớp cũng bị cái tát của Ninh Thư làm cho đứng hình, họ thấy con bé quê mùa này bị điên rồi mới dám tát hoa khôi.
Hoa khôi không phải danh hão, nó đại biểu học sinh học viện ICE ủng hộ Lăng Tuyết.
Ninh Thư nào cần quan tâm đến những cặp mắt kia, bẩn có cách sống của bẩn. Cô đã bị nhà họ Lâm đuổi, chẳng còn liên quan đến nhà họ Lâm nữa. Bố mẹ ruột cũng chưa tìm thấy, cô độc thân đúng nghĩa. Thế nhưng Lăng Tuyết không như vậy, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn kiêu ngạo có kiêu ngạo, lại còn được ba cậu ấm học đường yêu thương.
Đến cả An Dung chống nạnh cũng trợn tròn mắt há hốc mồm xem Ninh Thư chán sông, con này điên thật rồi. An Dung nằm sõng xoài dưới đất, lửa giận đốt cháy phừng phừng nhưng thấy Ninh Thư có vẻ nổi đóa, cô ta yên lặng tránh xa cô một chút.
Động tác của An Dung làm Lăng Tuyết chạnh lòng, mà các bạn trong lớp cũng không định ra mặt giúp cô.
Lý do Lăng Tuyết đi học sớm vậy là bởi Lâm Giai Giai này vẫn luôn trốn trong trường, tan học cũng ở trong trường làm đàn em của cô không thể vào ICE bắt người. Học viện này không dễ chơi, Lăng Tuyết vẫn sẽ thu mình trong khuôn viên trường khi mà còn chưa giang rộng đôi cánh.
Vết thương trên người cô đã khá hơn nhờ liên tục hấp thụ thật nhiều tinh khí con người cũng như ngủ thật nhiều với Mặc Lãnh Hiên.
Có lẽ do hấp thụ quá nhiều tinh khí con người nên linh khí trong cô ngày càng loãng, chưa kể có những lúc còn bị phản phệ. Thế nhưng Lăng Tuyết hết cách, tu chân là bùa hộ mệnh của cô.
Năm lần bảy lượt bị vũ khí hiện đại làm bị thương, Lăng Tuyết không dám coi thường khoa học kỹ thuật hiện đại nữa. Trước đây coi thường chúng, và đã bị con dao rác rưởi đâm.
Tất cả mọi chuyện đều không suôn sẻ từ khi gặp Lâm Giai Giai, cô muốn cho con nhỏ này không sống yên ở trường.
Nhìn dáng vẻ con dâu bị ức hiếp của Lăng Tuyết, Ninh Thư bỗng có xúc động muốn rút súng bắn tung đầu cô ta. Nghĩ là vậy nhưng nào dám làm, cô không thể để cơ thể gánh tội giết người.
“Chết đi.” Ninh Thư xô Lăng Tuyết chắn trước mặt làm cô ta lảo đảo suýt té ngã, trông cực kỳ nhu nhược càng tôn lên sự quá quắt của Ninh Thư.
Đệch, đúng là nghiện diễn, Ninh Thư rất gai mắt diễn xuất của Lăng Tuyết.
Bạn nữ chính ghê gớm chạy đi đâu rồi, sao đột ngột thay đổi phong cách thế người ta biết làm sao bây giờ.
Vừa bước chân ra khỏi lớp học Ninh Thư đã co cẳng chạy đến phòng y tế. Thầy y tế đeo kính đang nghiêm túc giảng giải chu kỳ sinh lý cho một nữ sinh. Nữ sinh kia xấu hổ, thậm chí Ninh Thư còn thấy mắt thầy y tế như đang phát sáng.
Ninh Thư rất muốn lau mồ hôi giúp nữ sinh kia, nếu cô ấy mà biết mặt biến thái lúc nào cũng có thể rút súng bắn người của thầy y tế, có khi sẽ không bao giờ nữ sinh này xuất hiện trước mặt thầy y tế nữa.
Ông chú y tế hờ hững hỏi Ninh Thư: “Làm sao, chưa tối mà em đã muốn đến phòng y tế của tôi để ngủ rồi?”
Ninh Thư bảo: “Không phải, Lăng Tuyết đi học rồi.”
Ông chú y tế ờ dửng dưng, thấy Ninh Thư thẫn thờ thì hỏi: “Đây là trường học, đừng nói em muốn tôi bắt cô ta ở trường?”
Ninh Thư bất lực khi giao tiếp với anh ta, cô không muốn nói chuyện cùng quý ông này chút nào.
Ý cô là Lăng Tuyết đi học rồi thì cuộc sống của cô sẽ khổ đó.
Ra khỏi phòng y tế, Ninh Thư về lại lớp. Bao nhiêu người vây quanh Lăng Tuyết, có cả nam sinh và nữ sinh, tiêu biểu nhất đó là ba cậu ấm học đường đang ngồi cạnh Lăng Tuyết.
Ninh Thư vừa vào lớp, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô.
Ninh Thư về chỗ của mình, Lăng Tuyết nằm úp mặt trên bàn bàng quan trước an ủi của mọi người, việc này làm Lãnh Ngạo vừa bực bội vừa xót xa.
Thấy Ninh Thư cư xử như không có chuyện gì xảy ra, Lãnh Ngạo đá bay cái bàn Ninh Thư mới nâng dậy.
Đệch, sao cứ trút giận vào cái bàn của cô thế nhỉ, bàn của cô chỉ có ba chân đã tội nghiệp lắm rồi.
Ninh Thư ngẩng lên nhìn Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo hơi rén cái nhìn của cô. Ngay sau đó cậu bùng nổ giận dữ, thế mà cậu lại sợ ánh mắt của con gái, hơn nữa còn là ánh mắt của cái đồ quê mùa.
“Tôi đã cảnh cáo với cậu rất nhiều lần đừng có bắt nạt Lăng Tuyết, còn bắt nạt Lăng Tuyết tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết rồi mà.” Lãnh Ngạo thẹn quá hóa giận nhăn nhó mặt mày, hiển nhiên là bị ánh mắt vừa rồi của Ninh Thư làm cho hết hồn.
Dây vào cái đồ ngốc nghếch này đã làm cuộc sống cô khổ không thể tả, nếu không vì nhiệm vụ, Ninh Thư từ chối gặp cậu ta.
“Này, ông đây đang nói chuyện với cậu đấy, thái độ gì đó đồ con hoang kia?” Lãnh Ngạo cảm nhận được cái nhìn khinh thường cực kỳ khó hiểu của Ninh Thư.
Cái đồ quê mùa này lại dám xem thường cậu, nó có tư cách gì xem thường cậu. Rốt cuộc nó có nhận thức được hoàn cảnh của mình không vậy, nó chỉ là đứa con bị bỏ rơi mà thôi.