Chương 15: Câu lạc bộ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư đợi đến nửa đêm thầy y tế mới đến, đã thế anh ta còn vào bằng đường trèo tường nhảy xuống ban công rồi thong thả vào nhà.

Ninh Thư không để lộ một chút khó chịu nào trên khuôn mặt, cô rót nước phục vụ ông tổ trên ghế.

Thầy y tế lại mặc áo măng tô đen, không biết có phải vẫn là bộ trước không nữa. Mỗi lần thấy anh ta mặc áo gió là Ninh Thư lại nôn nao mà không nôn được.

Thấy Ninh Thư rót trà mà hết nhìn lên nhìn xuống, anh ta ném cho Ninh Thư một đùm bọc da. Ninh Thư luống cuống chân tay đón lấy, mở ra xem thì là súng ngắn.

Khẩu này cầm nhẹ tay chứ không nặng như khẩu trước.

Thầy y tế nói thản nhiên như không: “Đây là súng nữ có hai chốt an toàn, thích hợp cho em dùng.”

Ninh Thư sụt sịt mũi, nhìn thầy y tế nước mắt lưng tròng: “Chú đúng là người tốt, tôi chẳng có gì để báo đáp…”

“Em xấu điên xấu đảo, tôi không cần em lấy thân báo đáp.” Thầy y tế liếc xéo cô, anh ta đưa cô một chiếc thẻ: “Đây là câu lạc bộ súng ống, đến đó học bắn súng.”

Ninh Thư nhận cái thẻ, cô bỗng bất an trước việc tự nhiên đối phương quan tâm cô thế này. Ninh Thư hỏi: “Vậy chú muốn tôi làm gì?”

Thầy y tế cười tươi roi rói: “Đương nhiên cần em làm việc, làm gì thì đến lúc đó khác biết, tính ra đôi bên chúng ta cùng có lợi.”

Ninh Thư: Nói tiếng người hộ cái, nghe chẳng hiểu gì cả.

Thầy y tế lặng lẽ tới lặng lẽ đi, lúc về không phải nhảy từ ban công mà đi ra bằng cửa chính. Nhìn chiếc áo măng tô đen là Ninh Thư lại buồn nôn.

Ninh Thư cầm súng, có súng rồi dũng cảm tăng vùn vụt.

Tạo đủ dáng ngầu lòi xong Ninh Thư mới cất đồ. Không cần biết thầy y tế có mục đích gì, ít nhất có nó cô có thêm sức mạnh tự bảo vệ.

Hôm sau Ninh Thư lười không buồn đi học, cô có học cũng không hiểu bài, rất lãng phí thời gian. Không phải IQ Ninh Thư thấp mà do chương trình học quá cao cấp.

Ninh Thư tìm đến địa chỉ câu lạc bộ súng ống được in trên thẻ.

Cô còn tưởng câu lạc bộ sẽ nguy nga lộng lẫy, không thì cũng rộng lớn đồ sộ, đâu ngờ nó lại là cửa hàng tạp hóa bán đủ thứ trên đời, bao gồm cả tạp chí người lớn, đủ đồ linh tinh bậy bạ.

Đúng câu lạc bộ đó không nhỉ?

Ninh Thư vào trong cửa hàng, một ông già qua chào khách. Không biết có phải do xung quanh có nhiều thứ bậy bạ hay không mà Ninh Thư trông ông già cười cứ dê dê.

Ninh Thư lắp bắp: “Bác… Bác ơi, cho cháu hỏi đây có phải câu lạc bộ súng ống không ạ?”

Ông già kia thoáng nghiêm mặt sau đó cười toét miệng: “Đây là cửa hàng tạp hoá mà cô bé, không phải câu lạc bộ gì đó đâu, cháu tìm nhầm chỗ rồi.”

Rõ ràng đúng địa chỉ này mà? Ninh Thư bỗng sực nhớ ra màn dạo đầu luôn cần vật chứng nhận hoặc mật mã, vì thế cô đưa liền cái thẻ thầy y tế cho: “Bác xem cái này xem.”

Ông già cầm thẻ rồi lục đống đồ lộn xộn tìm cái thẻ cũng giống như thế để đối chiếu.

Ông già liếc Ninh Thư, không mấy mặn mà: “Cô đi theo tôi.”

Ninh Thư cất thẻ và đi theo ông già vào sâu trong cửa hàng. Ông già mở một cánh cửa dày nặng, nói với Ninh Thư: “Vào trong đi.”

Ninh Thư vâng rồi rón rén vào trong. Quả là căn cứ bí mật có khác, bên trong nguy nga tráng lệ, sáng sủa sạch sẽ, chỗ này mới giống câu lạc bộ.

Nhìn lướt một vòng xung quanh, cả câu lạc bộ ngập trong tiếng súng, mỗi ô đều có người đeo bịt tai chuyên tâm ngắm bia bắn trước mặt. Ninh Thư sốc quá, rõ ràng cốt truyện là học đường đơn giản nhất, giờ lại biến thành bắn nhau?

Ninh Thư đứng tại chỗ không biết làm gì, hình như ở đây không có lễ tân.

“Chú ơi cháu muốn bắn súng… Cháu đi đâu đây?” Ninh Thư hỏi một người đàn ông đang lau mồ hôi.

Người đàn ông chỉ liếc Ninh Thư, một cái liếc mắt đủ làm Ninh Thư co ro như con gà sắp chết.

Sát khí nặng quá, chắc chắn người này đã giết rất nhiều người.

Người kia chau mày bực dọc, hơi thở chết chóc phả thẳng vào mặt Ninh Thư: “Cô em từ đâu tới, đi ra ngoài đi, ai ông già Lý cũng cho vào được.”

Sự tàn nhẫn độc ác lấp ló trong mắt chú ta, súng trong tay di chuyển ngắm vào đầu Ninh Thư như muốn bắn tung đầu cô.

Khoảng khắc này Ninh Thư như đang đối chọi với thú dữ.

Ôi mẹ ơi thế giới này nguy hiểm quá, con muốn về nhà. Ninh Thư đưa vội cái thẻ và giải thích: “Có người giới thiệu cháu tới.”

Người kia sững người khi thấy cái thẻ, chú ta co giật môi cười trông khiếp chết.

“Cô em là người Kẻ điên giới thiệu à, ô số hai phía trước là chỗ của Kẻ điên, cô em qua đó đi.” Chú ta chỉ vào ô vuông: “Cô em qua tập ở chỗ của anh ta.”

Kẻ điên? Chẳng lẽ đang ám chỉ ông chú y tế? Người ta hung dữ như thế mà nhắc đến ông chú lại thay đổi thái độ, vậy ông chú y tế phải ghê gớm đến mức nào mới khiến người này rén cô như rén hổ?

Nếu ông chú y tế đã có uy, Ninh Thư cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền: “Cháu không biết bắn súng, chú dạy cháu được không?”

Người đàn ông giật cơ mặt, trả lời: “Được.”

Cảm ơn ông chú y tế, đang không nhặt được thầy giáo.

“Biết nạp đạn không?”

“Cháu không.”

“Biết lên nòng súng không?”

“Cháu không.”

“Thế bóp cò súng?”

“Cũng không nốt.”

Người đàn ông sờ súng bên hông và nheo mắt nhìn đầu Ninh Thư, xong như kiêng kị điều gì lại cười gượng gạo.

“Cháu nhờ chú ạ.”

Xung quanh tụ tập không ít người, nghe Ninh Thư trả lời mà họ đều cười Ninh Thư đúng là con gà, không cả bằng con gà ấy.

Cái gì cũng không biết thì đã sao. Cô chưa bắn súng bao giờ cô không xấu hổ, cô mà biết bắn súng cô đã chẳng đến đây.

Người đàn ông nghiến răng nhắc nhở: “Đừng trêu nữa, cô em này là người Kẻ điên giới thiệu.”

Nhắc đến Kẻ điên mọi người tụ tập xung quanh tụt cảm xúc, bỏ đi hết trong vài giây. Như kiểu nhắc đến tên Kẻ điên đồng nghĩa sẽ chết.

Ninh Thư: …

Thầy y tế ghê gớm cỡ nào vậy, anh ta cũng bị người khác phóng trúng ám khí đó thôi, thốn mà. Ninh Thư chưa từng nghĩ anh ta lợi hại.

“Chúng ta bắt đầu được rồi. Chú yên tâm, cháu sẽ học hành chăm chỉ.”

Ninh Thư bắt đầu tập ngắm bắn, bên cạnh có một huấn luyện viên luôn nhăm nhe bắn tung đầu cô nên Ninh Thư tiến bộ rất nhanh.

Khả năng của con người đúng là vô hạn.