Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không ngờ linh cảm Lăng Tuyết nhạy bén thế, cô nhìn cái cũng biết, tủi thân ghê gớm.
Ninh Thư nói năng chợ búa: “Có gì đâu, bóng lưng quyến rũ của mày làm tao ngất ngây thôi.”
Lăng Tuyết cắn môi trao cho Ninh Thư cái nhìn chết chóc, nó đang bỡn cợt mình đấy à? Một con tép riu cũng dám bỡn cợt cô? Lăng Tuyết cảm thấy mình đã quá nhân từ mới để con tép này coi trời bằng vung.
Bị Lăng Tuyết nhìn bằng ánh mắt giết người, Ninh Thư tỏ vẻ mình thích thì mình nhìn thôi. Người gì đâu nhỏ nhen, khen cô ta đẹp cũng không được. Ninh thư nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, thấy mày không xinh bằng tao à.”
Lăng Tuyết sầm mặt, nhìn cô như nhìn xác chết. Ninh Thư cảm thán, sờ mông hổ thật hú hồn.
Ninh Thư đang chán sống đó, đằng nào cũng chết mà chết là hết thế nên cứ làm nữ chính khó chịu.
Lăng Tuyết lườm cô rồi quay đi chỗ khác.
Biết điều khiển mà ghê à, có năng lực không đồng nghĩa với việc cô ta được phép tùy ý xáo trộn cuộc đời người khác. Cậy trời cao bao che tùy tiện đùa bỡn cuộc sống người khác xem chừng cao sang quá nhỉ?
Lăng Tuyết luôn khinh người thường là con tép riu nhưng lại dùng năng lực của mình đối phó với con tép riu. Mẹ nó, tép riu quắp chết mày thì sao?
Ninh Thư cân nhắc, cô thấy mình cần mượn sức mạnh bên ngoài để giải quyết Lăng Tuyết, hạ gục bằng một phát súng mà không cần đánh nhau chẳng hạn. Nhắc đến súng là nghĩ ngay đến thầy y tế đáng sợ, Ninh Thư nghĩ mình nên thử vận may.
Hết giờ Ninh Thư chạy ngay đến phòng y tế. Cứ nghĩ thầy y tế bị thương nặng sẽ không đi làm. Nhưng khi trông thấy bao nhiêu nữ sinh trong phòng thì Ninh Thư đến lạy anh ta.
Anh ta chuyên nghiệp ghê.
Thầy y tế nhìn thấy Ninh Thư thì chỉnh mắt kính. Đợi đến lúc nữ sinh hết đeo bám, Ninh Thư mới bắt chuyện: “Ờ, vết thương của chú sao rồi?”
Thầy y tế ngồi vắt chân trên sô pha đầy tao nhã hỏi Ninh Thư: “Em tìm tôi có việc gì?”
Ninh Thư vẽ vòng tròn dưới đất, bày đặt ngại ngùng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Thầy y tế chỉnh kính gọng vàng, nói thẳng: “Nhìn em mà tôi buồn nôn.”
Ninh Thư: @#¥%&*
Ninh Thư ngồi xổm xuống lay đùi thầy y tế: “Chú ơi chú, tôi có thể bàn với chú chuyện này được không? Chú phải giúp tôi, không thì tôi chết mất.”
Thầy y tế gạt phăng tay Ninh Thư rồi phủi ống quần như thể bị dính bẩn. Anh ta lạnh lùng nhìn Ninh Thư bằng: “Sao tôi thấy em như đang ăn vạ tôi nhỉ?”
“Dù gì chúng ta cũng có chút giao tình hoạn nạn có nhau, chú không biết tôi đáng thương thế nào đâu. Tôi bị người thân ruồng bỏ, bị ruồng bỏ rồi mới phát hiện mình không phải con ruột của bố mẹ. Cả trường chế giễu tôi, đã bị đánh lại còn bị cắt học phần, giờ lại dây vào hoa khôi của trường. Hoa khôi búng ngón tay là giết luôn tôi. Chú thấy tôi có đáng thương không?”
Nói ra rồi Ninh Thư cũng thấy người ủy thác rất đáng thương.
“Ừ, đúng là rất máu chó rất chán sống, nhưng thì làm sao?” Thầy y tế hỏi Ninh Thư: “Em tìm tôi làm gì?”
Cô nói nhiều như vậy mà vẫn không đủ rõ ràng rành mạch muốn tìm sự trợ giúp à? Ninh Thư rút khăn giấy, xì mũi: “Cho tôi mượn súng của chú được không?”
Thầy y tế nhướn mày, nhếch mép đánh giá Ninh Thư. Anh ta phủi áo blouse trắng dài, trả lời: “Tại sao tôi phải cho em mượn, mà có cho mượn liệu em biết dùng không?”
“Không biết thì học.” Ninh Thư kích động: “Chuyện này liên quan đến mạng người, nếu không cùng đường tôi sẽ không đến tìm chú đâu.”
Ninh Thư thấy mình liều thật, vứt luôn thể diện chỉ để mượn được khẩu súng bảo vệ tính mạng.
Thầy y tế nheo mắt hỏi vặn lại Ninh Thư: “Em dây vào ai?”
“Ai á? À, là hoa khôi Lăng Tuyết.” Ninh Thư chớp mắt nhìn thầy y tế. Nhìn gần mới để ý da thầy y tế láng mịn, không có lỗ chân lông.
“Dây vào một nữ sinh mà cần dùng súng?” Mắt kính thầy y tế phản chiếu ánh sáng: “Chỉ là một nữ sinh thôi mà?”
“Sao có thể nói chỉ là một nữ sinh thôi mà…” Ninh Thư nhìn trái nhìn phải, cô ghé lại gần thầy y tế, bỏ nhỏ: “Lăng Tuyết không phải người bình thường.”
Thầy y tế nghiêng người ghét ra mặt: “Nói thì cứ nói sán lại gần làm gì?”
Phắc diu, giao tiếp với ông chú này khó khăn thật, toàn chú ý mấy thứ nhỏ nhặt đâu đâu. Ninh Thư lùi lại nói tiếp: “Lăng Tuyết không phải người bình thường.”
“Tôi biết rồi, không phải em vừa nói à.” Thầy y tế chau mày: “Em thích nói một câu hai lần?”
Xin ông bắt trúng trọng điểm được không. Ninh Thư cảm thấy ông này xỏ đểu mình. Mặc dù biết bị xỏ đểu nhưng biết làm sao được, ai bảo cô chỉ biết anh ta có súng.
Thầy y tế thấy Ninh Thư suy sụp bèn dẫn dắt: “Em nói Lăng Tuyết không phải người bình thường nghĩa là sao, lẽ nào cô ta là super man, spider man hay iron man?”
Ninh Thư: @#¥%&*
“Không, Lăng Thuyết là thần tiên có thể giết người ở khoảng cách xa, chú tin không?” Ninh Thư vô cùng, vô cùng nghiêm túc.
Cứ tưởng đối phương nghe chuyện của cô sẽ bật cười ha ha, không ngờ thầy y tế cũng thảo luận nghiêm túc: “Biết đâu là yêu quái thì sao?”
Ninh Thư: Á á á á…
Cô xác nhận thằng cha khốn khiếp này trêu cô thật, mạng người quan trọng, rõ ràng cô đang nói chuyện rất nghiêm túc.
Ninh Thư đã thấm thía sự cô đơn ở thế giới mà tất cả đều ngả mũ trước nữ chính.
Ninh Thư đến sùi bọt mép, không giúp thì thôi đi trêu người ta hay lắm ấy.
“Tối tôi tìm em.” Thầy y tế chốt.
Ninh Thư vội che ngực: “Chú tìm tôi làm gì, tôi là gái nhà lành nhá.”
Thầy y tế nhếch môi chế nhạo: “Không cần nó à?”
Cần chứ, đương nhiên cần rồi, Ninh Thư trả lời cực nhanh: “Tối nay tôi sẽ dọn giường chờ chú tới.”
Thầy y tế: …
Có được câu trả lời khẳng định của thầy y tế, Ninh Thư không còn sợ cái nhìn chết chóc của Lăng Tuyết, thậm chí còn to gan trừng lại. Cô vô cùng vui vẻ khi Lăng Tuyết khó chịu.
Ninh Thư đã chạm đến giới hạn của Lăng Tuyết, nếu ngày trước còn kiêng kị Lâm Giai Giai là học sinh của ICE, học sinh của ICE mất tích sẽ rất phiền. Thì nay Lâm Giai Giai đã thân cô thế cô, cũng không có dòng họ chống lưng, đây chính là thời điểm cho cô ta biến mất.
Đôi mắt của con tép này rất đáng ghét, lúc nào cũng khiêu khích mình.
Và cô thì như bị nhìn thấu tất cả.
Ninh Thư đang vô cùng mong ngóng thầy y tế đến, cô không hề hay biết bạn nữ chính đã tính toán cho cô cuốn xéo khỏi học viện.
Nếu có súng để bảo vệ tính mạng, vậy cô tin mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ rắc rối này.