Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh tượng này vô cùng quái lạ, Ninh Thư bịt miệng ngưng thở, vô hình trung cảm giác mình đã phát hiện bí mật khôn lường nào đó.
Hơn nữa còn không được ghi lại trong trí nhớ của người ủy thác.
Gió làm tóc áo Lăng Tuyết tung bay ngày càng nhỏ, có vẻ như việc Lăng Tuyết làm sắp kết thúc, cô xoay người chạy nhanh.
Ninh Thư chạy vào hiệu sách giả vờ đang đọc sách. Lăng Tuyết đi qua hiệu sách, không biết có phải do ảo giác hay không mà Ninh Thư cảm thấy Lăng Tuyết thâm trầm hơn, rét lạnh hơn.
Lăng Tuyết đi bên ngoài bỗng phát giác có đôi mắt nhìn mình, Lăng Tuyết dừng bước tìm kiếm xung quanh.
Ninh Thư trong hiệu sách rời mắt đi ngay, cô nhìn sách chứ không dám nhìn Lăng Tuyết nữa. Cha má ơi người tu chân quá trêu ngươi ông trời, nhìn cái thôi cũng cảm nhận được.
Đôi mắt đó lại biến mất, Lăng Tuyết chau đôi mày xinh đẹp, bần thần rồi đi tiếp.
Một lúc lâu sau Ninh Thư mới dám thở mạnh, lưng cô nhễ nhại mồ hôi. Thót cả tim, người bình thường phải giải quyết nữ chính siêu nhân thế nào đây.
Ninh Thư vội vàng về phòng trọ tắm rửa qua loa rồi đến lớp võ luyện tập điên cuồng nhưng vẫn không xua hết hoảng hốt. Cô có tập thế nào cũng chỉ là hạng tép riu so với nữ chính.
Nhiệm vụ này làm Ninh Thư mất hết tự tin bởi cô thế đơn lực mỏng, không có bất cứ lực lượng nào hỗ trợ.
Ninh Thư nghiêm túc ngẫm xem người nào có thù với nam chính hoặc nữ chính. Sau đó Ninh Thư nhận ra trùm phản diện thế giới này là bí ẩn, khả năng cao không có trùm phản diện. Nam nữ chính đánh đâu thắng đó dễ như trở bàn tay. Nếu không phải khoa học kĩ thuật thế giới này còn hạn chế, có khi nam nữ chính đã bay ra ngoài vũ trụ.
Không có lực lượng nương nhờ, kể cả có võ đi chăng nữa, tất cả chỉ là tép riu khi đứng dưới hào quang lấp lánh của nam nữ chính.
Ninh Thư ngửa mặt lên trời gào thầm: “Hệ thống, tôi hận cậu.”
Ninh Thư tập đến mười hai giờ đêm mới về nhà. Hôm nay về nhà, Ninh Thư nhận thấy có cái gì đó sai sai, vừa mở cửa đã nghe có tiếng sột soạt trong căn phòng tối om.
Và ngửi thấy mùi máu.
Có người trong nhà!
Ninh Thư rón rén lấy côn thép sau cửa, con gái ở một mình mà không chuẩn bị đồ phòng thân sao yên tâm ở được.
Nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng, lông tơ Ninh Thư dựng đứng, càng cầm chắc côn thép hơn.
Nhờ vào ánh đèn đường leo lắt bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy có cái gì đó đang chuyển động trên ghế. Ninh Thư không suy nghĩ nhiều, vụt ngay côn vào ghế.
Tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết. Nghe ra là tiếng đàn ông Ninh Thư càng không nhẹ tay, cứ nguyên cái côn thép mà phang thật lực.
“Tôi nói là đủ rồi, còn đánh nữa tôi sẽ nổ súng.” Giọng nói cố kiềm chế vang lên: “Bật điện lên.”
Ninh Thư nghe thấy có súng thì sợ suýt vứt côn. Côn thép là vũ khí duy nhất mà ném thì xác định tay không tấc sắt, chờ xẻo thịt.
Giọng nói kia bao hàm cả đau đớn: “Bật điện lên.”
“Mẹ kiếp, bật điện lên cho ông.”
Ninh Thư nghe thấy tiếng mở chốt an toàn của súng, hãi hùng cầm côn ra cửa bật điện.
Ninh Thư đứng ở cửa không dám vào nhà, cố kiềm chế thôi thúc bỏ chạy, chạy có nhanh cũng không mau bằng đường đạn nhé.
Lo sợ nhìn người trên ghế, Ninh Thư giật mình thảng thốt: “Thầy y tế?”
Là thầy y tế mà nhỉ?
Anh ta mặc áo măng tô đen và cầm súng lục. Nghe thấy giọng Ninh Thư thì chỉnh mắt kính lại chợt nhận ra mình không đeo kính.
Nheo mắt nhìn Ninh Thư, anh ta cong khoé môi ra lệnh: “Qua đây băng bó vết thương cho tôi.”
Ninh Thư nhìn thầy y tế khác buổi sáng một trời một vực: “Em… Em không qua.” Khí chất khác buổi sáng hoàn toàn, cô sẽ không tin nếu không cùng một khuôn mặt.
Hay là sinh đôi?
Ninh Thư giơ côn thép về phía thầy y tế, hỏi: “Thầy là thầy y tế à?” Thầy y tế lẳng lặng chĩa khẩu súng vào Ninh Thư: “Qua đây.”
Ninh Thư chưa trải đời vội vàng đầu hàng trước họng súng đen ngòm: “Có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói.” Đôi chân run run bước qua chỗ thầy y tế.
Mặt thầy y tế tái nhợt, cánh môi cũng không có huyết sắc, trông anh ta thừa sống thiếu chết như do mới bị Ninh Thư đánh tả tơi.
Anh ta cởi áo rất tự nhiên: “Xử lý vết thương của tôi đi.”
Thầy y tế chỉ vào lưng, khu vực gần vai cắm ám khí, tạm gọi là ám khí đi, gần như khảm sâu vào thịt.
Thầy y tế không tự xử lý ở vị trí này được, thấy Ninh Thư đứng đực ra thì gắt: “Mẹ kiếp nhanh cái tay lên đi, tôi sắp chảy hết máu rồi.”
Ninh Thư giật thót vội tìm hòm thuốc. Cái con người cục cằn này mà là thầy y tế nho nhã?
Nhìn ám khí cắm sâu trong thịt, cô chần chừ rồi hỏi: “Lấy cái này ra thế nào?”
Giọng thầy y tế lạc đi vì đau, anh ta túa mồ hôi khắp người: “Lấy bằng nhíp, nhanh lên.”
“Em lấy nhé.” Ninh Thư nói rồi chọc nhíp vào vết thương.
“Nhé cái con mẹ em, nhanh lên.” Thầy y tế quát, Ninh Thư bị dọa thành ra dí thẳng cái nhíp vào miệng vết thương.
Thầy y tế đau run người, co quắp trên ghế. Máu tuôn ra như suối, Ninh Thư cuống quít đắp gạc cầm máu. Nhiều máu vậy làm Ninh Thư sợ, mặt anh ta tái mét rồi.
Cô đạp thẳng vào người anh ta miễn cho cựa quậy, sau đó nhanh tay nhanh mắt gắp ám khí.
Ấy, không ra à, tiếp tục.
Vào lúc ám khí được rút ra, máu phun khắp mặt Ninh Thư. Thầy y tế ngất ra ghế, mặt cắt không còn giọt máu.
Ninh Thư dán gạc kín miệng vết thương, thấy máu vẫn thấm ra ngoài, cô hoảng loạn lục tung hòm thuốc. Cuối cùng cũng tìm được thuốc cầm máu, cô nghiền nhỏ rồi rắc lên miệng vết thương.
Cái đồ tốn thuốc, mất nhiều máu thế còn lại bao nhiêu máu đây.
Quấn chặt băng quanh miệng vết thương xong mà Ninh Thư toát hết mồ hôi. Cô huơ tay dưới chóp mũi thầy y tế, may quá vẫn sống.
Ninh Thư đặt mông xuống đất nhìn băng gạc dính máu rải rác khắp phòng. Cô lại nhìn khẩu súng đen hắt sáng trên bàn, rồi đăm chiêu nhìn thầy y tế.
Cô lén giấu khẩu súng.
Đúng thật là, bị thương không đến bệnh viện mà chạy đến nhà cô làm gì. Nhắc mới nhớ không biết anh ta vào nhà bằng cách nào.
Thầy y tế là ai? Anh ta không phải nhân vật tầm thường, sao lại làm thầy y tế ở ICE?