Chương 11: Cảnh tượng quái lạ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư chửi nhau ồn ào thu hút sự chú ý của học sinh khác, mọi người nhìn Ninh Thư hệt như nhìn con điên.

Ninh Thư trong mắt họ là cây bèo trôi sông, mồ côi mà chẳng hiểu sao tự cao tự đại. Lẽ ra cô phải chui rúc xó xỉnh, sống ở góc tường nhìn thấy người là chạy như chuột. Thế mà giờ giương nanh múa vuốt, thật chẳng biết nói sao.

Ninh Thư cũng mặc kệ suy nghĩ của người khác, bà cứ nói đấy thì làm sao, mình yếu mình sống trong sợ hãi chỉ càng tạo cơ hội cho người ta bắt nạt.

Ninh Thư hết áp lực rồi, Ninh Thư chỉ mong hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Thư mở vòi nước rửa tay nhưng lại bị túm tóc lôi ngược vào nhà vệ sinh.

“Con ca ve này nhờn phết nhỉ, dám làm An Dung thành ra như vậy.”

“Phải đấy, trả thù cho An Dung đi chị em.”

Mấy con bé này lại tới nữa, vẫn trò cũ vẫn lôi cô vào trong nhà vệ sinh.

Bọn này không nương tay với Ninh Thư, chúng giật tóc rồi tát cô tới tấp.

Ninh Thư bắt lấy tay con bé kia, con bé giật mình, giọng điệu hổ báo: “Lại còn dám đánh trả à, chị em đâu tẩn chết cái con ca ve này cho tao.”

Nhiều người mà đánh một người xem chừng đẹp mặt quá. Ninh Thư bực, cô muốn kiểm tra xem thành quả học võ thời gian qua ra sao.

Ninh Thư đạp mạnh vào chân con bé lôi ngược tóc mình, nó hét lên rồi buông tóc Ninh Thư, ngồi xổm ôm chân.

“Con chó này…” Lửa giận bùng lên không thể dập tắt, trong suy nghĩ của mấy cô em, cô phải nằm im cho chúng nó đánh, sao dám bật lại.

Ninh Thư không nhiều lời, lao thẳng vào con bé chửi hăng nhất, dồn toàn lực vào hai bàn tay tát hai cái bôm bốp. Mặt con bé kia sưng vù lên thấy rõ.

Con bé đó sững sờ, những đứa khác cũng khiếp sợ Ninh Thư.

Nhân lúc chúng nó bị hoảng, Ninh Thư triển nhanh hết đá lại đánh, những câu chửi thề vang khắp nhà vệ sinh.

“Đánh chết nó đi…”

“Đau quá…”

Các cô em cùng xông lên hết đánh lại đấm Ninh Thư, song quyền khó địch bốn tay, Ninh Thư bị cào xước mặt nhưng mấy cô em kia cũng chẳng khá hơn là bao. Không phải giật tóc thì Ninh Thư cũng tụt váy chúng.

Cô em bị tụt váy giật mình la hét thất thanh, bất chấp tất cả lao vào đánh Ninh Thư. Ninh Thư hết đấm lại đá, tóc rụng mắc đầy ngón tay, cô cũng bị giật không ít tóc.

Ninh Thư dựa tường thở hồng hộc, nghỉ tạm đã, đau chết mất.

Xem chừng chúng cũng sợ Ninh Thư dữ dằn, mấy cô em ngang tài ngang sức Ninh Thư có đứa xoa ngực, có đứa bị giật một đống tóc, có đứa hằn nguyên bàn tay trên má.

Ninh Thư nghênh ngang trừng mắt với chúng nó, đứa nào chạm mắt Ninh Thư cũng né tránh, không dám đấu mắt.

Ninh Thư hừ khinh miệt, mặt cô nóng rát do bị cào xước da.

Lia mắt lườm bọn chúng rồi Ninh Thư bước tập tễnh ra khỏi nhà vệ sinh. Người trong nhà vệ sinh chỉ biết trơ mắt để Ninh Thư đi, không ai dám chặn đường.

Ninh Thư nghiến răng, mặt cô đau quá, đầu cũng đau không kém. Ninh Thư sờ thử mà chẳng ngờ sờ ra máu. Đúng là con gái, cứ đánh nhau là chí đầu mà phang.

Cô hâm mộ Lăng Tuyết thật đấy, làm gì cũng nhẹ nhàng đẹp mắt, chẳng cần chạm vào người ta đã giải quyết xong như hôm dùng áp lực của linh khí đánh ngất An Dung.

May mà cô có dự liệu trước nên đã học Taekwondo rèn giũa cơ thể, không thì hôm nay cô đã bị đập tơi tả. Tuy cũng thương tích đầy mình nhưng ít nhất thì cái mặt lũ hay thích bắt nạt người ủy thác sưng húp như sủ lợn, thảm hại thôi rồi.

Ninh Thư bước tập tễnh vào phòng y tế xử lý cái mặt. Mặt bị cào xước, ngày người ủy thác trở về nhìn thấy mặt toàn sẹo cũng khổ.

Phòng y tế vẫn chật ních như thường, các học sinh nữ đều mắc bệnh mê trai.

Các cô gái vô cùng ngưỡng mộ tình trạng thảm hại của Ninh Thư. Cần quyết tâm cỡ nào mới hành hạ bản thân ra thế này để được thầy y tế chữa cho.

Ninh Thư: …

Tới lượt Ninh Thư, cô ngồi xuống ghế nói: “Xử lý mặt em đi.”

Thầy y thế nhướn mày gắp bông thấm cồn sát trùng, nhìn Ninh Thư và hỏi: “Lại làm sao đây, trán còn dán băng mà bị thương thêm thế này?”

“Nở hoa khắp mặt rồi, tôi biết tôi được hoan nghênh nhưng đừng tự hành hạ đến mức này.” Thầy y tế gắp bông chấm mặt Ninh Thư: “Dã man thế nào mới nặng tay với mặt mình.”

Miệng vết thương chấm thuốc khử trùng, Ninh Thư đau nhăn mặt. Lại thêm thầy y tế lải nhải tự luyến làm cô chịu hết nổi.

Ninh Thư hét: “Phiền thế nhỉ, thầy đừng nói nữa. Em bị cào chứ không phải tự cào.”

Thầy y tế chỉnh kính, mắt kính loé sáng, anh ta ghì mạnh tay.

Ninh Thư chết mất, cô kêu: “Tại em tại em được chưa, thầy nhẹ tay chút.”

Ninh Thư thở dài sầu não trước cái mặt dán đầy băng cá nhân, mỗi vết xước dán một cái của mình. Hình như cô bị thầy y tế trả thù.

Người ủy thác có thù oán với thầy y tế đúng không?

Dán băng cá nhân khắp mặt thế này, Ninh Thư cũng không tiện về lớp học tiếp. Cô về thẳng phòng trọ, ai ngờ mới ra khỏi cổng trường lại thấy Lăng Tuyết lén la lén lút rẽ vào ngõ.

Ninh Thư định bám theo, chợt nhớ Lăng Tuyết là người tu chân có linh cảm nhạy bén, dễ dàng nhận ra có người đi theo. Phải làm sao đây, cô lỡ thấy Lăng Tuyết lén la lén lút mất rồi? Ninh Thư táy máy tay chân, cuối cùng vẫn im hơi lặng tiếng đi theo.

Cô không dám phát ra tiếng động, nghĩ ngợi rồi buộc khăn vào chân, cách này giúp giảm tiếng giày chạm đất. Khỏi hỏi sao Ninh Thư biết, nhìn là biết học từ phim trinh thám.

Ninh Thư rón rén thò đầu vào ngõ. Cô thấy Lăng Tuyết đang nói chuyện với một thanh niên, Ninh Thư không nghe rõ câu chuyện của họ.

Bỗng nhiên Lăng Tuyết giữ đầu thanh niên, không hiểu sao mặt anh ta lâng lâng như đang đắm chìm trong cơn sung sướng cực hạn.

Lăng Tuyết quay lưng về phía Ninh Thư, Ninh Thư không nhìn thấy biểu cảm của Lăng Tuyết. Cô chỉ trông thấy tóc tai, quần áo Lăng Tuyết tung bay như có gió thổi mạnh. Dẫu vậy Ninh Thư lại không cảm nhận được có gió.

Cảnh tượng này thật quái lạ.