Lăng Tiêu đối với Tuệ vương phi và hai đứa nhỏ tính toán chu đáo chặt chẽ cuối cùng vẫn không thể thực thi, không liên quan đến tông tộc phản đối, không phải trong triều nho sĩ cản trở. Ngày thứ hai sau khi Lăng Tiêu gặp Tuệ vương phi, Tuệ vương phủ nổi lên một trận lửa lớn ngập trời, Tuệ vương phi cùng hai Hoàng tôn bị thiêu chết ở trong Tuệ vương phủ.
Sáng sớm khi Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong còn chưa rời giường đã nghe thấy bên ngoài loạn cả lên, Chử Dịch Phong cảnh giác đi ra ngoài trước, lúc này mới đến giờ dần, bên ngoài mơ hồ có chút ánh sáng. Chử Dịch Phong lấy áo choàng khoác lên người đứng dậy ra khỏi phòng. Chương công công cho Bích Hà tiến vào truyền tin, Bích Hà thấy Chử Dịch Phong ra tới vội chào đón, rồi vội la lên: “Vương gia sao lại đi ra ngoài như vậy, nô tỳ hầu hạ ngài mặc xiêm y đã, tuy là mùa hè nhưng lúc này vẫn rất lạnh đó.”
“Không có việc gì, bên ngoài làm sao vậy?” Chử Dịch Phong đang nói thì Lăng Tiêu cũng tỉnh, ở trong phòng vừa mặc xiêm y vừa nói: “Phong nhi! Đi vào, Bích Hà cũng đi vào trả lời.”
Hai người vào phòng trong, Lăng Tiêu giúp Chử Dịch Phong mặc xiêm y, Bích Hà vội vàng đi theo hầu hạ đem đèn cầy đã tàn đổi đi, gật đầu nói: “Vương gia, thiếu gia, Chương công công vừa nghe bên ngoài nói bên ngõ ngỏ thư viện có rất nhiều người đi lấy nước, nói là…… Đi không ít người nhưng hiện tại như thế nào còn chưa biết được.”
Thư viện ngõ nhỏ……
Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong liếc nhau, Tuệ vương phủ ở thư viện ngõ nhỏ! Hai người tâm ý tương thông, vội vàng thu thập xong chạy ra phía trước. Thuận Thiên phủ doãn mới sáng sớm cũng bị đánh thức, chạy đến thư viện ngõ nhỏ mà trợn tròn mắt. Tuệ vương phủ từ bên trong bị thiêu cháy, bởi vì nửa đêm, mọi người đang ngủ nên khi phát hiện thì đã muộn, không thể nào cứu kịp. Nhưng người bên trong là Vương phi và hai vị Hoàng tôn nha! Tuệ vương phi bị thiêu chết cũng không lo, nếu là hai Hoàng tôn gặp chuyện không may thì những người khác chờ chôn cùng đi. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết hai tiểu Hoàng tôn này tiền đồ không tốt, nhưng hiện tại ở ngay dưới mí mắt của mình bị thiêu chết cũng không được nha, mặc kệ là vì bảo hộ huyết mạch Hoàng tộc hay là vì bảo hộ cái đầu của mình mỗi người đều thật sự bán mạng cứu hoả, đáng tiếc……
Thuận Thiên phủ doãn Bành Vũ thấy Tuệ vương phi và hai đứa nhỏ bị thiêu xương cốt không còn đầy đủ trong lòng biết là xong rồi, mặc kệ đây là Tuệ vương phi trong lòng luẩn quẩn mang theo hài tử đi gặp phu quân hay là có người mưu đồ bí mật muốn tuyệt đời sau của Tuệ vương thì việc này cũng đã xảy ra, lửa cháy lớn như vậy cũng không thể che giấu thị phi, phải có người tới đền tội, mình thân là Thuận Thiên phủ doãn…… Tự nhận xui xẻo đi.
Phủ doãn này là người có đầu óc, vội vàng tự mình đi theo mọi người cứu hỏa nửa ngày sau lăn một thân đầy dơ bẩn mới đứng dậy đi đến Anh vương phủ.
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Thuận Thiên phủ doãn Bành Vũ, trầm giọng nói: “Ngươi nói…… Tuệ Vương phi, cùng hai Hoàng tôn đã bị thiêu chết?”
**Bành Vũ mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng bồn chồn. Hắn lúc này tới Anh vương phủ chính là đi một nước cờ hiểm, hắn đánh cuộc trận lửa đốt Tuệ vương phủ này chính là trò hay do Lăng Tiêu làm.
Không trách Bành Vũ nghi kỵ, Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong còn có Chử Dịch Cẩn đối nghịch chuyện này trong Hoàng thành ai cũng biết, hiện tại Chử Dịch Cẩn đã chết, Lăng Tiêu sao có thể dung hậu nhân của Tuệ vương lại không báo thù? Bành Vũ đã sớm nghe nói Tiểu Hầu gia là người tàn nhẫn độc ác, việc này tám phần chính là hắn làm, nếu là như thế mình thân là Thuận Thiên phủ doãn, chỉ cần đem manh mối án tử chuyển thành Tuệ vương phi tự sát hoặc là ánh nến vô ý gì đó là xong. Nếu mình giúp Lăng Tiêu thuận lợi vượt qua chuyện này, hy vọng hắn sẽ không làm khó mình quá mức? **
Bành Vũ cúi đầu, Lăng Tiêu đứng dậy lấy chung trà hung hăng ném vào Bành Vũ, cả giận nói: ” Người canh tuần ở đâu! Đều đã chết? Bên trong Thư viện ngõ nhỏ đều là người Hoàng tộc, từ trước đến nay người canh tuần cũng nhiều gấp bội, đều đã chết!”
“Hạ quan vô dụng!” Bành Vũ vội vàng quỳ xuống, nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất mà tim đập thình thịch. Tiểu Hầu gia là diễn cho người khác xem hay là thật sự muốn phát tác với mình?
Lăng Tiêu nhắm mắt, Bành vũ hiện tại trong lòng nghĩ cái gì hắn tự nhiên biết, phỏng chừng mọi người toàn Hoàng thành đều cho rằng đây là do mình tạo nghiệt! Lăng Tiêu không rảnh lo điều này, hắn hiện tại hận chính là…… người cư nhiên đã chết. Lăng Tiêu thật sự muốn đối xử tử tế với nàng, thậm chí đã vào cung chọn cho Tuệ vương phi và bọn nhỏ vào cung uyển nào đều đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại lại……
“Ngươi trước tiên lui xuống, chờ ta điều tra rõ sau đó sẽ truyền ngươi đến.” Chử Dịch Phong tiến lên một bước đối với Bành Vũ nhàn nhạt nói, Bành Vũ ngẩng đầu lên còn muốn nói gì nữa, Chử Dịch Phong nhịn không được trong lòng phát hỏa, lạnh lùng nói: “Không nghe thấy TiểuHầu gia vừa nói lời gì à? Xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi không mau điều tra rõ ngọn nguồn, không biết rõ thì chạy đến nơi đây làm cái gì? Sợ thiếu người hoài nghi Lăng Tiêu sao? Hỗn trướng!”
Lăng Tiêu nghe vậy trong lòng vừa ấm vừa đau, thở một hơi dài nói: “Lăn.”
Bành Vũ thông minh bị thông minh hại, vội dập đầu không ngừng rồi chạy đi.
Lăng Tiêu xoay người nhìn về phía Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong hốc mắt đỏ bừng, Lăng Tiêu thở dài một hơi đến gần ôm chặt Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Đừng khó chịu……”
Mấy canh giờ trước bọn họ còn cùng nhau thảo luận chuyện hài tử, bọn nhỏ cùng Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu đều là quan hệ họ hàng, hai người thật sự cũng không có một chút ý tứ giận chó đánh mèo, hiện giờ lại bị một trận hỏa……
Trong lòng Chử Dịch Phong không chỉ vì lại mất đi thân nhân mà khó chịu, ngay từ đầu y không có phản ứng gì, nhưng khi Bành Vũ tới y mới suy nghĩ cẩn thận, hiện tại, người trong Hoàng thành, người ở Đại Chử Quốc…… Thế nhưng đều suy nghĩ Lăng Tiêu là một người tuyệt tình như thế.
Mặc kệ trận lửa lớn này là ngoài ý muốn hay là do người làm, hiện tại chứng cứ gì cũng không có, nhưng những người khác đầu tiên sẽ nghĩ đến là do Lăng Tiêu làm, bây giờ Chử Dịch Phong mới rõ ràng minh bạch, Lăng Tiêu ở bên mình vẫn luôn sắm vai một nhân vật phản diện như vậy.
Có công huân vinh quang gì hắn đều nhường cho mình, có chuyện gì bất kham xấu xa người khác lập tức đem đầu mâu chỉ thẳng về phía Lăng Tiêu.
Chử Dịch Phong từ khi tiến vào Hoàng thành lần đầu tiên có cảm giác vô lực như vậy, y đem mặt chôn ở trên vai Lăng Tiêu, thấp giọng nói: “Lăng Tiêu…… Chúng ta đi thôi, vẫn là trở về Bắc địa đi, ai thích làm Hoàng đế thì để cho hắn làm, ta không muốn làm……”
“Phong nhi……” Lăng Tiêu xoa đầu Chử Dịch Phong một hồi, nói giọng khàn khàn: “Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, chuyện này ta không thèm để ý……”
Lăng Tiêu đem Chử Dịch Phong đẩy ra xa mình một chút, nhìn thẳng vào con ngươi y, gằn từng chữ một nói: “Lúc trước ta bị thương, là đệ nói đệ phải làm Hoàng đế, là đệ nói phải vì ta mà chiến, đệ nói, sẽ không để cho bất luận kẻ nào khinh nhục ta, đây là đệ nói, đệ làm Hoàng đế thì không thể vì một chút khổ này mà chịu không nổi.”
Khuôn mặt Lăng Tiêu tuấn tú ở ánh đèn mờ nhạt có vẻ oai hùng hơn rất nhiều, Chử Dịch Phong chỉ nhìn Lăng Tiêu, nghe thanh âm của hắn, cảm thấy có một sức mạnh cường đại từ nội tâm Lăng Tiêu thẳng tắp truyền đến tim mình, chống đỡ, nâng đỡ chính mình.
Chử Dịch Phong gục đầu xuống lau lệ quang trong mắt thấp giọng nói: “Ta vừa rồi…… Trong lòng khó chịu, nói bừa, huynh đừng thật sự……”
“Ân.” Lăng Tiêu hôn ấn đường của Chử Dịch Phong, nhẹ giọng an ủi: “Ta hiểu được, ta cũng chưa nghe thấy gì, ta và đệ cùng đi Tuệ vương phủ nhìn xem, vạn nhất có cái gì……”
“Vương gia, thiếu gia.” Ngoài cửa Bích Hà nhẹ giọng nói: “Thiếu gia?”
Lăng Tiêu xoay người mở cửa: “Lại làm sao vậy?”
Bích Hà tả hữu nhìn xem, thấp giọng nói: “Nô tỳ không dám nói bừa, thiếu gia…… Cùng nô tỳ đi về phía sau sương phòng một chuyến đi, có…… có việc.” Bích Hà trong lòng sốt ruột lại không dám nói bừa, nhón chân lại nói nhỏ vào tai Lăng Tiêu vài câu, Lăng Tiêu thần sắc khẽ biến: “Người còn ở trong sương phòng không?”
Bích Hà gật gật đầu: “Nô tỳ lúc đầu cũng nhìn không rõ, sau khi tống cổ mấy tên giữ cửa thành đi, đem người lặng lẽ dẫn vào sương phòng rồi, thiếu gia đi xem thì biết là phải hay không phải.”
“Phong nhi! Cùng ta đi.” Lăng Tiêu trong lòng đại hỉ, nếu là như thế thì ……
Chử Dịch Phong còn không rõ ràng đã bị Lăng Tiêu lôi kéo đi dọc theo mặt sau hành lang gấp khúc, bảy khúc tám vòng đi đến một hậu viện đã lâu không người ở, Bích Hà dẫn hai người vào bên trong phía Tây sương phòng nói: “Ở bên trong, trừ bỏ nô tỳ thì không có người thấy, nô tỳ liền giữ chỗ này không cho người vào, Vương gia thiếu gia mau đi vào xem đi.”
Lăng Tiêu dắt Chử Dịch Phong cùng vào bên trong sương phòng, bên trong một lão phụ nhân ngồi ở trên giường, trong lòng ngực ôm một tã lót trẻ con, trên giường còn nằm một tiểu oa nhi đang ngủ say, thấy có người tới đầu tiên là hoảng sợ, sau thấy là Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu thì lão phụ nhân nước mắt lăn xuống ôm đứa trẻ trong lòng ngực đi đến phía trước quỳ xuống khóc nói: “Lão nô…… thay Vương phi cầu xin Vương gia, cầu xin tiểu Hầu gia, cho hai vị Hoàng tôn một con đường đi……”
Chử Dịch Phong trong lòng hoảng hốt, vội vàng tiếp nhận hài tử trong lòng của lão phụ nhân, lại xông về phía trước đi nhìn nam hài tử đang nằm ở trên giường, đúng là hai Hoàng tôn Chử Dịch Cẩn lưu lại!
“Vương phi không có biện pháp…… Nói câu đại bất kính, cho dù là có thiên ân, Hoàng hậu nương nương và Anh vương gia không so đo hiềm khích trước đây đối xử tử tế với hai Hoàng tôn, nhưng những người khác thì sao?” Lão phụ nhân khóc nói: “Chung quy là phải mang trên người tội lỗi của phụ vương, như vậy lớn lên sẽ chịu cả đời khổ sở, chi bằng sinh ở nhà một người tầm thường……”
“Lão nô vốn là nhủ mẫu ma ma của Tuệ vương phi, theo Vương phi mấy năm nay, tâm tư Vương phi nô tỳ đều minh bạch, nàng làm tất cả đều là vì hài tử…… Vương phi ban đêm đem hai đứa nhỏ phó thác cho nô tỳ, nói nô tỳ phải mang theo hai vị Hoàng tôn ra khỏi thành, trở về quê quán mà nuôi lớn hài tử, Vương phi và lão nô đều là phụ nhân trong khuê phòng, nào biết đâu bên ngoài lợi hại, lão nô căn bản không ra khỏi thành được…… Vương phi có nói qua nếu thật sự vô pháp, thì lão nô tới cầu tiểu Hầu gia, nhờ một phần tình của Lăng Trĩ tiểu thư, giúp hai đứa nhỏ một phen……”
Lão phụ nhân nức nở nói: “Nô tỳ vô năng, cầu Tiểu Hầu gia ân điển. Vương phi vì hai vị Hoàng tôn không tiếc tự sát, diễn thì phải diễn đến mức này để làm cho người trong thiên hạ đều cho rằng hai vị Hoàng tôn đã chết, cầu xin Tiểu Hầu gia, cầu xin Vương gia……”
Chử Dịch Phong ôm hài tử mềm mại trong lòng, chấn động nói không ra lời, y cùng Tuệ vương phi chỉ khi gia yến mới gặp qua vài lần, không nghĩ tới nàng là một nữ tử cương liệt tình thâm……
“Ngươi đứng lên đi, ta đã sớm…… Thôi, người đã chết, nhiều lời vô ích.” Lăng Tiêu thật dài thở dài: “Nếu đã biết chuyện của Hoàng tôn, tất nhiên ta sẽ không tùy ý để người Hoàng tộc lưu lạc bên ngoài, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho thế nhân biết việc này…… Tất nhiên phải cho hai đứa nhỏ một tiền đồ thật tốt, về sau…… Không còn có thế tử con của Tuệ vương, ta đều đã có tính toán.”
Lão phụ nhân trịnh trọng cúi đầu hành lễ với Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong, rút trong tay áo ra một cây kéo đâm vào cổ họng, Chử Dịch Phong phản ứng kịp, một phen đoạt được, cả giận nói: “Ngươi đây là vì sao? Còn ngại chết người không đủ nhiều?”
“Biết việc này người càng ít càng tốt, lão nô đã hoàn thành di nguyện của Vương phi……” Lão phụ nhân khóc nói: “Để nhanh chóng theo hầu hạ Vương phi……”
Lăng Tiêu than nhẹ: “Vương phi lưu lại ngươi, là để cho ngươi thay thế nàng nhìn hai đứa nhỏ lớn lên, ngươi chết đi, vậy nói sao với chủ tử của ngươi?” Lăng Tiêu đứng dậy vào bên trong bế hài tử đang ngủ trên giường, trong lòng thở dài, Tuệ vương phi…… Đáng tiếc……
Chử Dịch Phong ôm một hài tử trong lòng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên trán nó, Lăng Tiêu thấp giọng nói: “Việc này không thể gạt Di mẫu, đệ và ta thừa dịp sắc trời còn sớm mau vào cung, miễn cho Di mẫu quá mức thương tâm.
Chử Dịch Phong gật gật đầu, Lăng Tiêu xoay người kêu Bích Hà tới bảo nàng an trí tốt cho lão phụ nhân và hai đứa nhỏ, không để cho người khác biết, còn mình cùng Chử Dịch Phong đi vào cung.
Trong Phượng Hoa cung Hoàng hậu mới vừa nghe nói tin dữ của Tuệ vương phủ, duy trì không được, khóc đến hôn mê bất tỉnh, ngắn ngủi hơn một tháng, nàng tang phu tang tử, hiện giờ con dâu cùng hai tôn tử lại cùng đi……
Bên ngoài cung nhân hầu hạ thấy Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu tới vội vàng thông truyền, không bao lâu hai người theo nữ quan cùng vào trắc điện. Chử Dịch Phong bảo các cung nhân lui ra, vội vàng đem chuyện hai tiểu Hoàng tôn nói cho Hoàng hậu, Hoàng hậu nghe nói xong trong lòng vừa hỉ vừa bi, nức nở nói: “Tuệ vương phi…… Khổ cho một nương tâm, Cẩn nhi phạm phải sai lầm, nàng không muốn để bọn nhỏ gánh lấy……”
Lăng Tiêu đến gần khuyên giải an ủi vài câu, Hoàng hậu lau nước mắt nói: “Tâm của Tuệ vương phi ta hiểu được…… Thôi, đã là như vậy, trăm triệu lần không thể để cho người khác biết, không thể để Tuệ vương phi chết vô ích…… Chờ cho tiếng gió qua đi, chúng ta sẽ cân nhắc đem hài tử đến chỗ Vương gia hoặc là Quận vương phủ nào ……”
Chử Dịch Phong gật gật đầu: “Con cũng có ý tứ này, mẫu hậu tuyển một nhà thích hợp, con lại ra mặt, chúng ta lén chăm sóc bọn nó là được.”
Hoàng hậu trong lòng thầm than Chử Dịch Phong rộng lượng, gật gật đầu: “Đúng, chỉ là hiện tại…… Hài tử vẫn là trước dưỡng ở trong phủ của con, nhưng cho người hầu hạ tăng cường thêm một chút.” Câu cuối cùng là nói với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu: “Con đã hiểu, người hầu hạ là tâm phúc của con, trăm triệu lần sẽ không tiết lộ ra ngoài. Hiện giờ Tuệ vương phủ trong viện đã bị hỏa thiêu không còn gì, nghĩ chắc cũng tra cũng không được gì.”
“Có con thì ta an tâm rồi.” Hoàng hậu trong một canh giờ buồn vui đan xen, sau khi biết hai đứa nhỏ không có việc gì cả người không có khí lực, thở dài: “Chuyện này bên Tông Nhân phủ sợ vẫn có chuyện nói ra nói vào, đều dựa vào Tiêu nhi đi chu toàn.”
Lăng Tiêu gật đầu, lại ôn nhu khuyên giải an ủi Hoàng hậu vài câu mới theo Chử Dịch Phong ra ngoài.
Ra cung trên đường hai người đi qua Hải Đường viện, Lăng Tiêu giật mình, bước chân chậm lại, thấp giọng nói: “Phong nhi…… Tiểu Hoàng tôn hiện giờ còn nằm trong tã lót vạn sự không biết, lại là cháu đích tôn của tiên đế, không bằng……”
Chử Dịch Phong trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Lăng Tiêu, dừng chân lại hỏi: “Huynh muốn nói……”
Lăng Tiêu không cho Chử Dịch Phong nói ra, đem người kéo đến Hải Đường Uyển sum xuê cây cối thấp giọng nói: “Ta muốn đệ đem hài tử nhận nuôi.”
Lăng Tiêu ngay từ đầu xác thật không có quyết định này, vừa rồi ở Anh vương phủ trong sương phòng thấy tiểu Hoàng tôn kia trong một khắc Lăng Tiêu liền nghĩ tới, Tuệ vương phi không muốn cho bọn nhỏ mang trên đầu tiếng xấu của Tuệ vương, vậy thì không bằng đem hài tử cho Chử Dịch Phong. Tiểu Hoàng tôn sinh không đủ tháng, chỉ cần nói đứa nhỏ này là thị thiếp của Chử Dịch Phong ở Bắc bộ sinh ra ……
“Di mẫu tất nhiên cũng sẽ nguyện ý.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của Chử Dịch Phong: “Rốt cuộc cũng là cháu đích tôn, nuôi dạy dưới gối của đệ mới là tốt nhất, đệ lại không có con nối dõi…… Chuyện của chúng ta Di mẫu sớm muộn gì cũng sẽ biết, đến lúc đó có hài tử xem như cũng có đường lui, được không?”
Chử Dịch Phong cúi đầu nghĩ nghĩ, đang muốn nói cái gì bỗng nhiên quay đầu lại, phía sau núi giả Hoàng hậu cùng một hàng nữ quan đi tới. Lăng Tiêu trong lòng kinh hãi, Hoàng hậu ở chỗ này đã bao lâu?
Lăng Tiêu nắm chặt tay tự trách mình sơ suất quá, Lăng Tiêu tự cường làm như không có việc gì, đón nhận cười nói: “Di mẫu sao lại đến nơi đây, có chuyện gì bảo cung nhân nói một tiếng, con cùng Vương gia đi gặp người là được.”
“Nếu không phải đến đây cũng không nghe được các ngươi nói những lời như thế đâu.” Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, nàng vốn muốn tới dặn dò Lăng Tiêu vài câu về chuyện hài tử, biết bọn nhỏ mất rồi tìm lại được trong lòng vừa hỉ lại vừa lo, lo sợ Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu hai nam nhân chăm sóc không được hài tử, vội vã đến đây dặn dò vài câu, ai ngờ nghe thấy được những lời này!
Về chuyện Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu bất kham Hoàng hậu đã sớm nghe đồn đãi, nhưng nàng chỉ cho rằng là một ít người nhìn Lăng Tiêu lớn lên thật tuấn tú, hai người từ nhỏ lại thân mật mới làm ra những lời đồn đại hạ lưu. Hơn nữa sau này Chử Dịch Phong sủng hạnh cung nữ rồi đón dâu, Hoàng hậu đã sớm không đem những lời này để trong lòng, ai ngờ hôm nay lại tự mình gặp được! Chuyện này lại là thật!
Hoàng hậu trong lòng vừa đau lại vừa hận, hai người này nàng luôn đặt ở đầu quả tim, lại là…… Mười ngón tay Hoàng hậu ở trong tay áo dài màu trắng đang nắm chặt, muốn nói gì đó thì Lăng Tiêu đến gần quỳ xuống, cúi đầu: “Đều là thần sai lầm, vì mưu đồ quyền vị câu dẫn Anh vương, đều là……”
“Không phải!” Chử Dịch Phong lạnh lùng nói: “Im miệng! Mẫu hậu, con cùng Lăng Tiêu……”
“Đều không cần ở trước mặt bổn cung làm ra bộ dáng thâm tình!” Hoàng hậu rơi nước mắt, trong lòng rất đau, Chử Dịch Phong là con trai của nàng là chỗ dựa của nàng, Lăng Tiêu là nhi tử duy nhất của muội muội đã mất sớm, lại là……
Hoàng hậu hạ ngoan tâm, trầm giọng nói: “Người tới…… Đưa Lăng Tiêu ra cung, bổn cung mặc kệ các ngươi là như thế nào, ngươi không phải là hài tử của bổn cung, bổn cung quản không được chuyện nhà của Thọ Khang Hầu phủ, để Lăng hầu gia tự mình dạy dỗ đi.”
“Phong nhi……” Hoàng hậu nhìn về phía Chử Dịch Phong: “Ngươi còn chưa có ngồi trên long ỷ, mặc dù ngươi đã mặc vào long bào, phạm sai lầm bổn cung cũng dạy dỗ được ngươi. Người đâu, Anh vương thân không khoẻ, mang Anh vương trở về Phượng Hoa cung, bổn cung muốn đích thân chăm sóc Anh vương, khi nào trị hết bệnh Anh vương thì để Anh vương ra cung cũng không muộn.”
Nói xong không hề nghe lý do thoái thác của hai người, quay đầu lạnh giọng trách mắng thị vệ: “Thất thần làm cái gì? Y còn chưa có làm Hoàng đế đâu, các ngươi ngay cả lời bổn cung nói cũng dám không nghe?”
Thị vệ không dám bất động, tiến lên áp trụ Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong nghe Hoàng hậu nói trong lòng nóng nảy tức giận, khi nào chịu để người giam lỏng mình ở Phượng Hoa cung. Lăng Tiêu vội vàng cho Chử Dịch Phong một ánh mắt. Hoàng hậu không thể so với người khác, không thể thật sự làm náo loạn, Chử Dịch Phong trong lòng sốt ruột, cắn răng, lại không dám thật sự động thủ, giãy giụa bị thị vệ áp giải đến Phượng Hoa cung
Lăng Tiêu trong lòng hối hận, tất cả đều là đại ý của mình, nguyên bản là muốn cùng Hoàng hậu ngả bài, nhưng phải chờ tới vạn sự sẵn sàng mới tốt, hiện tại thời gian địa điểm đều không được…… Lăng Tiêu cung cung kính kính dập đầu, Hoàng hậu phảng phất giống như không thấy, xoay người cho nữ quan dìu đi.
Lăng Tiêu đứng dậy, không cần thị vệ áp giải, tự mình ra khỏi cung.
Ở Thọ Khang Hầu phủ, Lăng Hầu gia đem thư Hoàng hậu tự tay viết để trên bàn, nhìn Lăng Tiêu quỳ gối trước mặt mình thở dài một hơi: “Con là người vô cùng cẩn thận, hiện giờ bất quá chỉ mới đấu đổ Tuệ vương, lại sơ ý một chuyện lớn như vậy.”
Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, Lăng Hầu gia nói lời này là có ý tứ gì, hay là đã sớm biết?
Lão Hầu gia nhìn sắc mặt Lăng Tiêu tự giễu cười: “Con cho ta già rồi, thì mù sao? Mấy năm nay con vì lão nhị của Chử gia liều sống liều chết ta còn nhìn không thấy sao? Con cho rằng ta giống như Hoàng hậu có thể bị con làm ra vẻ một bộ huynh hữu đệ cung giả nhân nghĩa đạo đức mà lừa gạt đi?”
“Tất cả đều là vì huynh đệ chi tình? Con khi nào lại đối với huynh đệ như thế?” Lão Hầu gia lạnh lùng nói: “Ta hoa mắt, nhưng trong lòng nhìn ra được nhiều việc, con thật cho rằng con ngày ngày từ hậu viện trèo tường đi Anh vương phủ ta không biết? Ta không nói là bởi vì ta biết con từ nhỏ đã là người có chủ ý, con đường này là chính con chọn, tự nhiên con sẽ có biện pháp để đi, không nghĩ tới lại biến thành như vậy!”
Lăng Tiêu trong lòng cảm kích, Lão Hầu gia dưỡng hắn từ nhỏ dưỡng đến lớn, tình nghĩa không thể so với thường nhân, lại vẫn luôn hiểu biết không có phát tác với mình. Lăng Tiêu trầm mặc cúi đầu, nói giọng khàn khàn: “Tôn nhi bất hiếu……”
Lão Hầu gia thở dài: “Thôi, đứng lên đi, Vi Hoa là ta nhìn lớn lên, nàng là người mềm lòng tất nhiên sẽ không quá phận khắt khe với Anh vương, hiện tại con nghĩ như thế nào? Con và Anh vương cùng nhau nhận sai với Hoàng hậu, chờ sau khi Anh vương đăng cơ con tự thỉnh đi đến một nơi khác, Hoàng hậu tất nhiên sẽ không làm khó dễ con.”
Lăng Tiêu cúi đầu: “Tôn nhi bất hiếu…… con không thể đi, Vương gia không thể xa con được……”
Lăng Hầu gia trầm mặc trong chốc lát nói: “Đó chính là chuyện của con, ta cho con biện pháp như vậy, chờ đến khi Anh vương đại hôn, nhi nữ song toàn con lại trở về. Lúc đó Hoàng hậu tất nhiên cũng không nói được gì.”
Lăng Tiêu trước sau chỉ nói một câu: “Vương gia xa con không được, con cũng không thể xa Vương gia.”
Lăng Hầu gia cuối cùng vô pháp, chỉ nói: “Tiêu nhi, nhân sinh tám chín phần mười đều không như mong muốn của bản thân mình”
Lăng Tiêu không có nói tiếp, chuyện này hắn đều hiểu được, nhân sinh tám chín phần mười hắn có thể không cần, hắn chỉ cần Chử Dịch Phong.
Hoàng hậu ở trong Phượng Hoa cung khóc lóc mắng nửa ngày khuyên nhủ nửa ngày, nói ra biện pháp giải quyết cũng rất giống với cách Lăng Hầu gia. Lăng Tiêu là nàng nhìn lớn lên, nếu là người khác nàng nhất định trực tiếp ban chết, nhưng đó là Lăng Tiêu…… Hoàng hậu cầm khăn lau nước mắt, thấp giọng nói: “Chờ con đăng cơ trước cho Tiêu nhi đi khỏi nơi này, rốt cuộc nó còn quá trẻ, đi ra ngoài rèn luyện mấy năm mới tốt.”
Chử Dịch Phong bởi vì vài lần tự cường muốn xuất cung, hiện tại bị thị vệ trói rất chắc, miễn cưỡng chỉ có thể quỳ xuống, nghe vậy lắc lắc đầu: “Con không xa huynh ấy được.”
“Vậy con muốn thế nào? Con muốn bức tử nương có phải hay không?” Nước mắt của Hoàng hậu không ngừng rơi xuống: “Ta biết, từ nhỏ con luôn thiếu người chăm sóc, là nương thua thiệt con, nhưng mà ……” Hoàng hậu khóc không thành tiếng, như thế nào cũng nói không thông, bèn hạ ngoan tâm nói: “Chờ con suy nghĩ cẩn thận ta lại nói chuyện tiếp với con, bây giờ ở trong cung mà suy ngẫm lại đi!”
Từ lúc này, Chử Dịch Phong bắt đầu tuyệt thực. Lăng Tiêu rời cung sau khi nói ra hết với Lăng Hầu gia. Từ sau đó mỗi khi phải tiến cung gặp Hoàng hậu, thị vệ Thần Võ môn vẫn luôn cung kính mà khó khăn đối với Lăng Tiêu: “Tiểu Hầu gia…. Thật sự, thật sự là không được…..” Lăng Tiêu biết Hoàng hậu không chịu gặp hắn cho nên cứ nửa ngày hắn lại cho người đem một tấu chương vào mỗi lần thỉnh an, Hoàng hậu cũng làm như không thấy trực tiếp trả về. Mãi đến khi thám tử Lăng Tiêu bố trí trong cung truyền về tin tức Anh vương gia ở Phượng Hoa cung không ăn không uống đã hai ngày.
Lăng Tiêu nghe vậy liền hồi phủ xin Lăng Hầu gia thỉnh Thái tổ ban cho Khai Quốc Thiết*. Lăng Tiêu cầm Khai Quốc Thiết vào cửa cung, một đường đi thẳng như chỗ không người tới Phượng Hoa cung.
*Khai Quốc Thiết đại khái là 1 loại tín chỉ do vua ban, tác dụng dạng như Kim bài
Lăng Tiêu đi đến bên ngoài chính điện Phượng Hoa cung của Hoàng hậu, cung nhân đều được lệnh của Hoàng hậu, không ai thông truyền cho Lăng Tiêu.
Bọn thái giám hai mặt nhìn nhau, Lăng Tiêu gật đầu: “Không làm khó các ngươi, ta tất nhiên biết Di mẫu không muốn gặp ta.”
Lăng Tiêu xoay người đi xuống bậc thềm dài, bọn thái giám cung nữ mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng thấy Lăng Tiêu đi đến bật thang cuối cùng thình lình xoay người lại nhấc xiêm y lên thẳng tắp quỳ xuống, cách bảy bảy bốn mươi chín bậc thang, cất cao giọng nói: “Tội thần Lăng Tiêu bái kiến Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Bọn thái giám không biết làm sao bây giờ. Thanh âm của Lăng Tiêu thì lanh lảnh, Hoàng hậu ở trong điện tất nhiên là nghe thấy, chuyện đến đây rồi nên truyền hay không truyền?
Lăng Tiêu cúi đầu, nắm chặt tay, tiếp tục cất cao giọng nói: “Tội thần Lăng Tiêu, bái kiến Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng hậu ở bên trong điện nước mắt rưng rưng, sắc mặt trắng bệch, sai người đem đồ Lăng Tiêu trước kia hiếu kính như trang sức lăng la tơ lụa đồ cổ đồ sứ toàn bộ ném ra ngoài!
Vô số vàng bạc mảnh vỡ đồ sứ từ trong điện theo những bậc thang lăn xuống dưới, phô tràn đầy bốn mươi chín bậc thang, Lăng Tiêu trong lòng ảm đạm, tất cả đều là tâm ý mấy năm nay hắn hiếu kính Hoàng hậu, nhiều năm đã qua, thế nhưng lại nhiều như vậy. Dù cho mấy năm nay hắn ở quan trường lăn lộn, dối trá làm ra vẻ, nhưng hắn đối với Vi Hoa “nhu mộ chi tình” trước nay đều thiệt tình.
Lăng Tiêu nhắm mắt, cao giọng lại nói: “Tội thần Lăng Tiêu, bái kiến Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Nói xong không hề chờ Hoàng hậu ý chỉ, đứng dậy, lớn tiếng nói: “Thiên nguyên năm mười bốn! Cảnh vương phi lâm hạnh Thọ Khang Hầu phủ, an ủi tội thần cùng bào muội, sau này mẫu thân mất đi người coi tội thần cùng bào muội như con ruột của mình! Tình thâm ý thiết, lời nói còn văng vẳng bên tai.”
Lăng Tiêu nói xong, leo lên một bậc thang, rồi quỳ xuống, dập đầu.
Bậc thang toàn là vàng bạc mảnh vở gốm sứ, xuyên thấu qua y phục Lăng Tiêu đâm vào đầu gối. Bàn tay, đầu gối, cái trán trơn bóng của Lăng Tiêu trong nháy mắt chảy đầy máu, Lăng Tiêu dường như không cảm giác đứng dậy tiếp tục nói: “Thiên nguyên năm mười tám Cảnh vương phi triệu tội thần nhập Cảnh vương phủ, tha thiết dặn dò sợ người khác để ý ra ngoài đồn đại, Vương phi sợ liên lụy Thọ Khang phủ không hề chăm sóc tội thần và bào muội, nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ! Từng chuyện từng việc, đều không dám quên.”
Lăng Tiêu nói xong, lại leo lên một bậc thang, quỳ xuống, dập đầu.
“Thiên nguyên năm hai mươi bốn, Cảnh vương phi vinh đăng Thái tử phi bảo tọa, tuyên tội thần cùng bào muội nhập Đông Cung, hứa hẹn không rời không bỏ, toàn lực tiến cử tội thần làm thư đồng của Hoàng tôn!”
“Thiên nguyên năm hai mươi lăm,……”
Y phục của Lăng Tiêu màu trắng đã nhiễm đầy những vết máu, có lẽ người khác sẽ cho rằng hắn có ý đồ kích thích Vi Hoàng hậu đối với hắn yêu thương, kỳ thật không phải. Chỉ có Lăng Tiêu và Hoàng hậu ở trong điện mới biết, Lăng Tiêu cảm kích tình cảm Hoàng hậu mấy năm nay đối với hắn, mỗi lần nói một chuyện, dập đầu một cái, mỗi lần nói một việc, lại dập đầu một cái. Đây là tạ ơn, không đếm được tình nghĩa. Ở tại nơi này Lăng Tiêu leo trên từng bậc thang dính máu thì ở trong điện Chử Dịch Phong tứ chi bị trói, ra sức phun cái khăn tay bịt miệng ra, nước mắt không ngừng rơi xuống……
Âm thanh Lăng Tiêu ở ngay bên tai, đây là âm thanh Chử Dịch Phong quen thuộc nhất, quen thuộc như thiên âm.
Hắn nói, lúc trước ta bị thương, là đệ nói đệ phải làm Hoàng đế, là đệ nói phải vì ta mà chiến.
Hắn nói: đệ nói, sẽ không để bất luận kẻ nào khinh nhục ta.
Hắn nói: đệ phải làm Hoàng đế, không thể một chút khổ này cũng chịu không nổi.
Lăng Tiêu, Lăng Tiêu, chỉ cần nhắc tên của hắn, nghe thanh âm của hắn, nghĩ đến gương mặt tuyệt sắc lại ôn nhu, chỉ cần như vậy là có thể làm người kiên cường lên. Dũng cảm lên.
Chử Dịch Phong miễn cưỡng chống đỡ thân mình quỳ hướng Hoàng hậu mà bò đi, nghẹn ngào khóc nói: “Thiên nguyên năm hai mươi bốn, Tiểu Hầu gia phụng lệnh thái tử phi triệu nhập Đông Cung, ta vì Tiểu Hầu gia phong thái sở chiết, tặng Tiểu hầu gia đồng tâm ngọc bội, Tiểu Hầu gia nhận lấy, cuộc đời này…… không rời không bỏ……”
Lăng Tiêu ở bên ngoài tựa hồ nghe được Chử Dịch Phong nghẹn ngào cầu xin, trong thanh âm cũng mang theo một tia nghẹn ngào.
Chử Dịch Phong nhìn Hoàng hậu rơi lệ, dập đầu hướng mẫu thân của mình bò tới, vẫn lẩm bẩm nói: “Thiên nguyên năm hai mươi lăm, Tiểu Hầu gia không chút tị hiềm, dứt khoát ra tay, đánh chết Cát Tường vì con ở trong cung lập uy.”
Chử Dịch Phong dập đầu, tiếp tục nói: “Thiên nguyên năm hai mươi sáu, Tiểu Hầu gia quỳ thẳng Thừa Càn Cung, thỉnh chỉ một thân đi chiến trường Bắc bộ, tự bán gia sản vì con mua lương thảo, cứu con khỏi nguy nan. Đối xử chân thành, cuộc đời này vĩnh viễn không dám quên.”
“Khang hữu năm thứ nhất, Tiểu hầu gia không sợ vùng Bắc bộ khổ hàn, quyết ý cùng con Bắc chinh Hung Nô, tình này ý này, vĩnh chí không bỏ……”
Chử Dịch Phong tiếp tục gian nan bò về phía Hoàng hậu, nghẹn ngào không thành tiếng: “Khang hữu năm thứ nhất…… Tiểu Hầu gia liều chết cùng ta xuất binh chinh phạt Tuệ vương……”
Ngoài điện Lăng Tiêu và trong điện Chử Dịch Phong cùng nhau đếm kỹ mấy năm chịu khổ sở, từng chuyện, từng chuyện giống thanh đao cắm vào trong lòng Hoàng hậu, tuy là ý chí sắt đá cũng chịu đựng không được, huống chi là Vi Hoa là một từ mẫu.
**Hoàng hậu khóc không thành tiếng, đứng dậy tự mình cởi trói cho Chử Dịch Phong, ôm Chử Dịch Phong khóc lớn nói: “Con của ta…… Các con là muốn mệnh của ra sao ……”
“Đi……” Hoàng hậu ôm Chử Dịch Phong quay đầu nói với cung nhân: “Đỡ Tiêu nhi vào…… Nói với hắn, Di mẫu…… Lại vì hắn mà đau một hồi……” **