Lại nói sau khi Phong Lẩn rời đi thì Cúc Xứt bắt đầu điều tra vụ việc, qua điện thoại đầu giây bên kia là một người phụ nữ, cô thông báo về việc đứa con gái hôm qua đi học không thấy trở về. Theo địa chỉ Cúc Xứt liền phóng xe về nơi vụ án xảy ra, nguyên đây là một ngôi làng cổ cách xa trung tâm thành phố, từ cơ quan phải đi hết nửa ngày mới tới nơi được.
Ngôi làng có 1 con sông chảy qua gọi là Sông Lò, con sông này là kết quả của cuộc tình giữa 2 cái hồ lớn, 1 hồ gọi là Hồ Đồ, hồ còn lại gọi là Hồ Lồng.
Đoạn cửa vào từ Hồ Đồ thì gọi là tiền môn còn cửa ra Hồ Lồng thì gọi là hậu môn. Tuy con sông không dài nhưng do sự chênh lệnh độ cao của 2 hồ so với mực nước biển cho nên dòng nước rất xiết, rủi thuyền nhỏ không bơi cẩn thận là tử vong ngay.
Cúc Xứt từ đầu làng đi vào thì gặp ngay 1 quán nước, cô bèn hỏi
-Bác cho cháu hỏi nhà chị Lan Tồn ở đâu ạ
Người phụ nữ mới nói
-Lan Tồn ấy à, cháu đi thẳng đường này thêm 1.6789km nữa sẽ đến nhà của ông Vũ Vố trưởng làng, còn nhà Lan Tồn thì cô không biết.
Cúc Xứt cũng không biết người hàng nước này đang nói gì nhưng có lẽ ông trưởng làng sẽ biết nhà chị Lan Tồn. Theo sự chỉ dẫn Cúc Xứt cũng tìm được nhà ông Vũ Vố, lúc ấy trước cửa nhà có một thanh niên cao to rắn rỏi cơ bụng 6 múi, mặt mũi khôi ngô, làn da rám nắng vừa trắng lại vừa đen. Cúc Xứt vừa nhìn đã ưng con mắt, cô nhẹ nhàng hỏi đây có phải nhà ông Vũ Vố trưởng làng không.
Thanh niên kia nở 1 nụ cười như nắng tỏa mùa đông, hàm răng như cặp mông trắng nõn, anh ta nói đích thị là như vậy còn anh ta là con của trưởng làng tên Thiện Tứ.
Cúc Xứt cũng xưng rõ họ tên còn tỏ ra mình là con nứng hồ điệp mong manh quên hết nhiệm vụ cần làm. Thiện Tứ thấy gái xinh cũng như đinh đóng cột, 2 người nhìn nhau thẹn thùng. Đột nhiên ông Vũ Vố từ trong nhà đi ra hỏi có chuyện gì, Cúc Xứt tự giới thiệu
-Cháu là Cúc Xứt từ cục điều tra hình sự đến đây tìm nhà chị Lan Tồn.
Ông Vũ Vố nói nhà chị Lan Tồn nằm ngay sau nhà ông 2km. Cúc Xứt phải tạm biệt Thiện Tứ thì lấy làm tiếc rẻ nhưng cũng không hề gì, cuộc điều tra còn dài ắt sẽ có cơ hội được gặp lại.
Sau 1 hồi vất vả tìm kiếm cuối cùng Cúc Xứt cũng đến được nhà chị Lan Tồn trước khi mặt trời lên chuồng. Chị Lan Tồn là 1 người phụ nữ xinh đẹp đã ngoài 30, có điều trên gương mặt lộ ra 1 lỗi buồn vô tận, Cúc Xứt mới nói mình từ cục điều tra xuống để thu thập thông tin cũng như tìm kiếm cháu bé.
Chị Lan Tồn mới mời Cúc Xứt vào nhà nói chuyện như 2 người phụ nữ.
Ngôi nhà nhỏ bé thiếu đi bóng dáng của 1 người đàn ông nay lại càng trở nên hiu quạnh khi chỉ còn 1 người đàn bà. Chị Lan nói cháu bé tên là Phương Tò năm nay đã 8 tuổi, chiều hôm qua cháu đi học nhưng không thấy trở về, chị Lan Tồn cùng bà con trong xóm cũng đã cố gắng đi tìm nhưng không thấy đâu.
Nói đến đây chị ôm mặt khóc nức nở, Cúc Xứt hỏi chị sao không đi tìm tiếp thì chị nói trẻ con ở đây mất tích cũng không phải chuyện gì lạ, có điều là 1 người mẹ chị Lan Tồn không thể ngồi yên như thế cho nên mới gọi cho Cục điều tra.
Cúc Xứt lại hỏi sao chuyện mất tích ở đây lại không có gì lạ thì Chị Lan Tồn kể rằng làng này mọi người sống nhờ con Sông Lò cho nên lập miếu thờ và rất tin sủng Hà Bá. Hằng năm và dằm tháng 7 khi nước lên cao nhất, làng đều mời thầy cúng về làm lễ tế Hà Bá năm thì cúng dê năm thì cúng lợn.
Có điều Hà Bá vẫn ưng trẻ con hơn, cho nên cứ gần ngày dằm tháng 7 hàng năm đều có 1 đứa bé bị mất tích, rồi đúng đến lúc cúng tế thì cái xác mới nổi lên. Chuyện mất tích ấy cũng đã diễn ra lâu rồi nên mọi người cũng nghĩ là cái lệ.
Chị Lan Tồn tuy rằng cũng tin vào Hà Bá nhưng không ngờ rằng nạn nhân năm nay lại là đứa con gái bé bỏng của chị. Cúc Xứt thấy vậy thì không tán thành cô nói
-Ta nên đi tìm cháu chứ không nên tin vào số phận, bây giờ nhỡ như cháu còn sống mà tại vì ta không cố gắng nên sảy ra chuyện thì mình phải ân hận cả đời.
Chị Lan Tồn nghe thấy thì bản năng làm mẹ cũng trỗi dậy, 2 người mang đèn pin ra bờ sông đến những nơi hiểm yếu để tìm. Cúc Xứt thấy nước sông cuồn cuộn liên miên không ngừng thật là còn to hơn sóng biển nhỡ ai mà ngã xuống kể cả có bơi giỏi đến mấy e cũng khó là sống được.
Hai người đi dọc bờ sông đến tận 3h sáng nhưng cuối cùng vẫn là công cốc, bấy giờ sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ đã đánh gục ý chí con người, Chị Lan Tồn mới bảo Cúc Xứt về nhà nghỉ tạm ngày mai rồi tiếp tục.
Thế là 2 người trở về nhà ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mới 7h đã có người đến gọi cửa vẻ rất gấp gáp. Chị Lan Tồn ngỡ rằng đã có tung tích của con gái cho nên nhanh chóng ra mở cửa quả nhiên 1 người đàn ông đến báo tin cho chị.
Người đàn ông nói
-Ban sáng tôi đang đánh cá ven sông thì nhặt được chiếc dép này không biết có phải của con gái cô hay không.
Chị Lan Tồn nhìn thấy chiếc dẹp hiệu Louis Vuitton thì bất khóc nức nở, đây chính là dẹp của con gái chị mang trước khi đi học. Cúc Xứt vỗ về an ủi chị có điều cô cũng không dám tin rằng đứa bé vẫn bình an vô sự.
Cúc Xứt bảo chị Lan Tồn đi nghỉ còn mình sẽ đi điều tra xem sao. Đầu tiên cô đến lớp Phương Tò học để hỏi giáo viên xem hôm ấy cháu bé có đi học hay không. Giáo Viên nói cháu vẫn đi học bình thường còn khi tan học cháu đi đâu thì cô không rõ.
Cúc Xứt lại hỏi các bạn trong lớp xem có ai nhìn thấy Phương Tò lúc tan học hay không thì không thấy có ai nói gì. Bỗng ở cuối lớp Cúc Xứt trong thấy một bé trai đột nhiên cau đôi lông mày lại như thể có chuyện gì giấu diếm. Thế là Cúc Xứt gọi cháu bé lên để hỏi
-Này con, con biết bạn Phương Tò đi đâu à, con có thấy bạn đi với người nào hay không
Đứa bé cau có nói
-Con không có thấy ạ
Cúc Xứt nói
-Trẻ con thì phải nói thật, nếu con nói ra cô sẽ cho con kẹo
Đứa bé vẫn lắc đầu nhất quyết không nhận, Cúc Xứt lại nói
-Con không thấy nhưng tại sao lại cau có khi cô nhắc đến bạn như thế
Đứa bé nói
-Tại con buồn ỉa
Nói rồi nó chạy ra ngoài đi ỉa thật. Cúc Xứt không tìm được thông tin giá trị thì cảm ơn cô giáo rồi rời đi, cô cũng lên ủy ban xã để nhờ đọc loa thông báo với mọi người xem ai có trông thấy Phương Tò lần cuối cùng thì lên khai báo.
Có điều loa phát ra cả ngày trời vẫn không có ai đến cả, cuộc điều tra cứ thế đi vào ngõ cụt. Thấy Cúc Xứt thất vọng, anh công an xã bèn nói
-Chuyện này hằng năm vẫn diễn ra, tuy rằng đó là chuyện buồn nhưng Hà Bá bắt người chính là số phận, chúng ta không thể làm gì hơn.
Cúc Xứt trước đây không hề tin vào ma quỷ, nếu là 1 năm trước thì cô đã sút vào mõm anh công an xã rồi. Thế nhưng bởi vì cùng Phong Lẩn điều tra qua 1 vụ án tâm linh cho nên bây giờ cô cũng nghĩ chuyện này âu cũng đã an bài, số củ Phương Gò là như vậy ai có thể cãi lại mệnh trời. Ngày hôm sau chính là rằm tháng 7, có lẽ khi ấy Phương Tò sẽ nổi lên.
Cúc Xứt điều tra cả ngày nhưng không có manh mối lại thêm suy nghĩ hoài nghi nhân sinh cho nên đi lang thang trên đường làng, bỗng một giọng nói quen quen từ phía sau cất lên
-Cô Cúc Xứt đấy phải không
Cúc Xứt quay lại hóa ra là Thiện Tư, hắn tiến lại hỏi Cúc Xứt đang làm gì, Cúc Xứt nói là cô đi điều tra có điều không ra một chút kết quả nào. Thiện Tư ngỏ lời mời Cúc Xứt đi uống trà sữa, cô cũng không ngại ngần mà đồng ý ngay.
2 người ra quán trà sữa sau khi ngồi nói chuyện, Cúc Xứt mới biết Thiện Tư còn được gọi là Tiểu Hà Bá, địa vị của hắn trong làng vô cùng cao bởi vì hắn là người duy nhất có thể bơi qua sông mà không cần bất kì phương tiện hỗ trợ nào.
Với sự dẻo dai khỏe mạnh cùng gương mặt khá là dâm đãng thì Thiện Tư cũng chính là idol được nhiều cô gái trẻ săn đón, thế nhưng đối với những cô gái quanh đây hắn không có chút hứng thú nào cả. Có điều hắn nói vừa nhìn thấy Cúc Xứt đã có cảm giác muốn làm chồng cô rồi.
Cúc Xứt nói Thiện Tư đừng đùa làm cô e thẹn, mặc dù gương mặt đỏ ửng lên nhưng trong lòng Cúc Xứt thì không khỏi thích thú. Thiện Tư lại nói gần đây có cái nhà nghỉ mới mở nhưng hắn chưa biết bố trí căn phòng nhà nghỉ ra làm sao cho nên muốn cùng Cúc Xứt tìm hiểu.
Thế nhưng Cúc Xứt cũng rất giữ mình, cô nói mới gặp không nên nói chuyện ấy, thế rồi cô trở về nhà chị Lan Tồn làm Thiện Tư tiếc ngẩn người. Có lẽ hắn tự trách bởi vì lẽ ra nên làm tiếp phần thân bài cho khéo đằng này hắn kết bài hơi sớm con mồi chưa kịp cắn câu.
Chị Lan Tồn đã chuẩn bị cơm canh đầy đủ chờ Cúc Xứt về, Cúc Xứt áy náy nói với chị
-Em đã thu thập thông tin nhưng không có kết quả gì
Chị Lan Tồn nở 1 nụ cười chua xót đáp
-Thôi, em hãy ăn cơm trước đã, có lẽ số chị không được làm mẹ con bé lâu hơn, chị cũng chấp nhận việc này rồi, ngày mai là lễ cúng chắc là chị sẽ được đón nó về đấy thôi.
Nói đến đây chị Lan Tồn 2 hàng nước mắt lăn dài trên gò má, đôi lông mày rung rung không ngừng. 2 người dường như đã bỏ cuộc họ ăn uống nghỉ ngơi chỉ cầu ngay mai đến sớm để có thể nhận thi thể Phương Tò về đã là may lắm rồi.