Lại nói đến Phong Lẩn sau khi làm xong việc trở về hắn vào hỏi Thu Đạm về vụ án, Thu Đạm nói Cúc Xứt đã phụ trách và đi về địa điểm ấy rồi. Phong Lẩn cũng lo Cúc Xứt còn ít kinh nghiệm cho nên cũng chuẩn bị đồ đạc đi theo.
Hắn đi ra đến cổng cơ quan thì bất chợt thấy 1 con mèo đen trên đầu trầy ra 1 vết còn dớm máu, Phong Lẩn nghĩ đi nghĩ lại 1 hồi hắn thấy giấc mơ hôm trước có điều kì lạ.
Sáng nay hắn ra đến cửa phòng thì thấy 2 con chuột chết như vậy không phải đã ứng với giấc mơ hắn chém chết 2 tay lính sai hay sao. Bây giờ lại thấy con mèo này trên đầu bị trầy một vết cũng là ứng với ông quan mà hắn mơ thấy. Phong Lẩn chau mày quát to
-A con Mồn Lèo là mày đúng không
Con mèo như hiểu được tiếng Phong Lẩn vội vàng quay người bỏ chạy, Phong Lẩn cũng nhanh chóng đuổi theo nhưng đến một góc thì đã không thấy nó đâu nữa. Bấy giờ có một bàn tay đặt lên vai Phong Lẩn làm cho hắn giật mình quay lại, hóa ra chỉ là ông Thắng Giải. Ông Thắng Giải nói
-Mày làm gì mà hớt ha hớt hải thế
Phong Lẩn nói
-Vừa rồi tôi thấy con mèo, hơn nữa hơn nữa...
Hắn còn đang không biết nói thế nào thì ông Thắng Giải nói
-Mày mơ thấy gì liên quan đến nó đúng không
Phong Lẩn đáp
-Chính thế, tôi đã mơ thấy
Ông Thắng Giải cười nói
-Nó là con mèo tao nuôi đã 25 năm rồi, người ta nói mèo già hóa cáo, tao cũng giống như mày đã từng mơ thấy một giấc mơ kì lạ liên quan đến nó. Mày biết đấy mọi sinh vật đều có linh tính, con người cũng vậy, có điều con người sáng tạo ra quá nhiều thứ để thay thế trí não cũng như cơ bắp cho nên cái linh tính bị tiêu biến gần như không còn được sử dụng đến nữa. Con vật có linh tính nhất chính là mèo đen, những gì mà nó cho ta thấy thì ắt phải có nguyên do và theo kinh nghiệm của tao thì con mèo này luôn chỉ điểm đúng.
Phong Lẩn gật gù, hắn không nói gì mà chỉ đang nhớ lại giấc mơ, trong mơ vị quan có nói 2 hôm nữa 1 người bạn của hắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng hắn phải có mặt kịp thời. Phong Lẩn nghĩ ngay đến Cúc Xứt, hắn vội vàng lấy xe đi ngay.
Có điều như ta đã biết Phong Lẩn không thể tự đi 1 mình đến bất kì đâu được bởi vì khả năng tìm đường của hắn cũng giống như khả năng tán gái của hắn là 1 con số 0. Nếu như Cúc Xứt đi hết nửa ngày mới đến nơi thì Phong Lẩn đi hết gần 2 ngày.
Hắn đi đến tối mà không biết mình đang ở chỗ nào bèn hỏi một người đi đường, anh ta nói Phong Lẩn đã đi ngược đường rồi bây giờ hắn phải quay lại. Phong Lẩn thấy trời đã muộn cho nên đành nghỉ lại 1 đêm rồi hôm sau mới khởi hành tiếp.
Qua đến hôm sau Phong Lẩn đi hết 1 ngày mới về lại được cơ quan, Ông Thắng Giải hỏi Phong Lẩn sao giải quyết xong sớm thế thì Phong Lẩn nói từ hôm qua đến giờ hắn chưa tìm được đường. Ông Thắng Giải nói hôm nay đã muộn rồi hắn với ông đến chỗ Dung Tái chơi đã, hôm nay Dung Tái có gọi thêm mấy người bạn xinh lắm.
Phong Lẩn còn lo cho Cúc Xứt bởi vì thời gian không còn nhiều, thế là hắn cùng ông Thắng Giải đi chơi hết 1 đêm nữa. Mãi đến hôm sau Phong Lẩn mới thức dậy, hắn chợt nhớ đến chuyện cần làm nên đã xốc ông Thắng Giải cùng mình đến ngôi làng ven Sông Lò.
Không biết vì lí do tâm linh hay gì mà chỉ cần có người ngồi phía sau thì Phong Lẩn không bị lạc, hắn phóng 1 mạch đến trước quán nước đầu làng, lúc này đã là 2h chiều.
Phong Lẩn bèn hỏi bà bán nước
-Cô ơi cho cháu hỏi nhà chị Lan Tồn ở đâu vậy ạ
Bà bán nước đáp
-Ồ cháu cứ đi thẳng 1.6789km nữa thì rẽ phải sẽ đến nhà ông Vũ Vố trưởng làng, còn nhà Lan Tồn thì cô không biết.
Ông Thắng Giải thấy Phong Lẩn thở hừng hực như trâu thì can rằng
-Thôi người ta già cả rồi, mày không nên chấp
Đoạn 2 người rời đi, sau 1 hồi lòng vòng bằng 1 cách thần kì nào đó Phong Lẩn đã lai ông Thắng Giải lên con đề ngăn lũ. 2 người đi thêm 1 đoạn thì trông thấy từ xa có 1 đám lễ cúng bái gì đó rất to, xem chừng có đến mấy trăm đứng ở bãi đất trống ngoài đê.
Phong Lẩn nói muốn đi tìm Cúc Xứt nhưng ông Thắng Giải thì muốn hóng chỗ nhộn nhịp thế là cả 2 đứng từ xa xem náo nhiệt.
Lại nói đến Cúc Xứt và Lan Tồn, bấy giờ cả làng ai cũng biết con gái chị Lan Tồn chính là tế vật năm nay, tuy rằng có chút xót xa nhưng họ vẫn mong Hà Bá sẽ nhận lễ vật để giúp họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thầy cúng bắt đầu làm lễ, lão bảo chị Lan Tồn đứng ra trước bờ sông, có lẽ thi thể con gái chị sắp nổi lên rồi. Chị Lan Tồn dường như không chịu đựng được nỗi đau này, chị khóc lên khóc xuống tưởng chừng như có lúc sắp ngất đi, cũng may là còn có Cúc Xứt ở bên cạnh nâng đỡ.
Phong Lẩn và ông Thắng Giải đang xem náo nhiệt đột nhiên hắn nhìn thấy ở chỗ bụi cây gần đó có một con gì màu xanh đen, dáng như người trên lưng và 2 tay có vây như cá, nó ôm theo 1 đứa trẻ bị trói chặt tay chân và bịt miệng đang giãy giụa mà ném xuống sống sau đó cũng nhảy xuống theo.
Phong Lẩn thấy chuyện chẳng lành bèn bỏ xe chạy tới chỗ đám đông, lúc ấy mọi người đang đồng thời khấn vái thì ông Vũ Vố hoảng hốt chỉ tay hô lớn
-Xem kìa, là đứa bé đấy
Mọi người nháo nhác chạy đến sát bờ sông để xem thử tạo thành một mớ hỗn độn vô cùng. Mọi người trông ra thấy đứa bé theo dòng nước xiết trôi đi mà lại như đang cựa quậy kêu khóc có vẻ nó hãy còn sống.
Cúc Xứt thấy vậy bèn hét lớn
-Đứa bé còn sống, ai biết bơi mau nhảy xuống cứu nó đi
Thế nhưng cả trăm người ở đấy không một ai nhảy xuống cả, họ kháo nhau rằng đứa bé 3 ngày trôi sông mà hãy còn sống thì chỉ có thể là Hà Bá làm phép mà thôi. Có người lại nói Hà Bá cho nó về gặp mẹ lần cuối để tỏ lòng nhân từ đấy.
Vậy là mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết của chị Lan Tồn cũng như sự cầu khẩn của Cúc Xứt tất cả hoặc trơ trơ đứng nhìn hoặc cúi đầu khấn vái không ai dám làm trái ý Hà Bá.
Cúc Xứt thấy dòng nước xiết quá, đứa bé lại đang trôi xa, nếu còn không cứu e rằng nó sẽ không chịu nổi nữa. Vậy là cô liều mình nhảy theo cố bơi tới chỗ đứa bé.
Trên bờ Phong Lẩn dọc theo đường đê mà chạy hắn chạy ra phía trước để đón lõng 2 người.
Bỗng nhiên ông trưởng làng Vũ Vố lại trỏ tay hét lên
-Xem kìa chính là Hà Bá
Từ dưới con sông 1 sinh vật kì dị đang bơi, nó mang làn da xanh thẫm ngụp lặn như cá lúc thì trồi lên lúc thì quẫy mạnh lặn xuống thật là quái đản.
Bấy giờ có người sợ quá ngất lịm có người kinh hãi bỏ chạy, cũng có người thì dập đầu như bổ củi ai nấy đều nói rằng tại vì Cúc Xứt dám cướp vật tế của Hà Bá cho nên lần này Hà Bá hiện thân để trừng trị cô.
Con quái bơi sát phía sau Cúc Xứt, lúc này đứa bé đã chìm xuống, Cúc Xứt bèn nặn theo, cô đã cầm được vào chân đứa bé chuẩn bị kéo nó lên bờ. Có điều chợt Cúc Xứt thấy thứ gì ôm vào cổ mình mà bóp nghẹt khiến cho cô vô cùng khó chịu mà giãy giụa.
Phong Lẩn đã trông thấy con quái, hắn dùng hết sức bình sinh lấy đà nhảy xuống sông rồi bơi tới chỗ Cúc Xứt. Lúc này Cúc Xứt sắp không chịu được nhưng ý chí mạnh liệt đã khiến cô không bỏ rơi đứa bé mà vẫn túm chặt lấy chân nó.
Con quái vừa dìm đầu vừa bóp cổ Cúc Xứt. Phong Lẩn đã đến nơi hắn giơ tay đấm mạnh vào mắt con quái khiến nó đau quá phải bỏ Cúc Xứt ra, cũng vì thế mà cô kéo đươc đứa bé vào gần bờ. Trên bờ ông Thắng Giải và Chị Lan Tồn đã đợi sẵn ông liền giúp Cúc Xứt đưa Phương Tò lên, tuy nhiên bởi vì đã ở dưới nước quá lâu, đứa bé không còn thở.
Chị Lan Tồn đau lòng quá cho nên đã ngất lịm còn ông Thắng Giải vội vàng hô hấp nhân tạo để cứu Phương Tò, trong khi ấy Cúc Xứt đang nằm một chỗ tay chân bủn rủn phần vì sợ hãi phần vì sặc nước. Cô nhìn ra phía xa vẫn thấy Phong Lẩn và con quái đang vật lộn đánh nhau dữ dội.
Lão trưởng làng Vũ Vố thấy đám người này thật là quá sức ngông cuồng dám báng bổ Hà Bá bèn hô lớn kích động mọi người
-Hãy trông buổi lễ tế bị đám người kia phá hỏng rồi, từ nay Hà Bá sẽ không chừa đường sống cho làng ta nữa.
Đám người hung hãn chó hùa ùa tới bao vây Cúc Xứt và Thắng Giải kẻ thì nói hãy ném hết đám người xuống sông, người thì kêu hãy đánh chết đám phá hoại này. Thấy tình thế căng thẳng ông Thắng Giải nhường lại việc hô hấp cho Cúc Xứt còn mình rút ngay khẩu súng chĩa ra phía trước nói
-Thằng nào đến tao bắn bỏ mẹ.
Ông trưởng làng Vũ Vố hô lớn
-Nó chỉ có 10 viên đạn thôi, hãy đánh chết nó đi
Ông Thắng Giải nghe thế bèn bắn luôn 1 phát trúng đùi Vũ Vố làm lão lăn quay ra đất kêu như lợn bị chọc đít, Thắng Giải nói
-Bây giờ tao còn 9 viên thôi, thằng nào lên trước.
Cả đám người lùi cả ra sau không ai còn manh động nữa. Vừa hay lúc này Phương Tò sặc lên 1 cái rồi nôn hết nước ra, con bé đã sống lại đúng là kì tích. Cúc Xứt vui mừng đứng dậy nói
-Mọi người thấy không, cô bé hãy còn sống, làm gì có thần thánh nào làm cô bé sống được, chỉ có con người tự cứu nhau thôi.
Đám người kia có vẻ như hơi ít học hoặc là đang học thì cô giáo chết cho nên không hiều hết được những lời lẽ nhân văn sâu sắc ấy, có điều vẫn chó hùa mà vỗ tay rầm rầm.
Bấy giờ Phong Lẩn từ dưới nước xách cổ con quái đi lên như 1 vị thần, hắn bước tới giữa đám đông rồi quẳng con quái đang thoi thóp ra. Đám người sợ hãi tản hết ra xa, Phong Lẩn bày ra vẻ mặt ngầu lòi nói
-Con này là Hà Lốn chứ không phải Hà Bá
Đoạn hắn lột cái mặt nạ ra, người này lại chính là Thiện Tư, hóa ra chẳng có Hà Bá nào cả, tất cả chỉ là 1 màn kịch của 2 cha con nhà Vũ Vố và Thiện Tư mà thôi.
2 cha con bị xích như chó đưa về đồn, Phương Tò cũng trở về trong vòng tay của chị Lan Tồn, chị cảm ơn 3 người rối rít, Cúc Xứt nói đó là điều họ nên làm chị không cần đa lễ, thế rồi 3 người theo xe áp giải rời đi
Tại đồn cảnh sát Vũ Vố khai nhận hành vi phạm tội của mình, bởi vì ông ta muốn dùng ma thần để khống chế nhân tâm cho nên cứ mỗi lần sắp đến rằm tháng 7 ông lại bảo Thiện Tứ bắt cóc 1 đứa trẻ nhốt lại đợi đến khi buổi tế lễ diễn ra sẽ làm thành một vở Hà Bá bắt người.
Cứ như thế tổng cộng họ đã giết chết 10 đứa trẻ trong làng rồi, lần này 2 kẻ thủ ác sẽ không thoát được án tử.
Tuy rằng tiếc rẻ sự đẹp trai của Thiện Tứ nhưng suy cho cùng hắn cũng là kẻ bại hoại, Cúc Xứt thấy kinh tởm thay. Cũng may lần này có Phòn Lẩn cho nên Cúc Xứt mới nhặt về được một cái mạng, cô cũng không biết phải bày tỏ lời cảm ơn này như thế nào.