Nhà Anh Đào bên này sông, nhìn qua bên kia sông là nước Campuchia, ngày xưa, nhà cô có 5 người gồm ba, mẹ, chị Hai Nao, cô và Út Cọc, nhưng trong một lần đi buôn lậu hàng bên Cam về, khi bơi qua sông, cha của cô không may bị hàng níu chân - mà bà con hay gọi là bị ma da kéo giò - không may chết chìm, 2 ngày sau mới tìm thấy xác, từ đó 3 chị em phải sống bằng quán bán bún nước lèo của mẹ, đến năm Anh Đào học lớp 10 thì chị Hai Nao lên Đại học, nhà chỉ còn 3 người nương tựa vào nhau, mẹ cực hơn một chút nhưng vẫn ráng lo cho chị Hai Nao đi học trên Sài Gòn vì mẹ nói phải có cái chữ mới mong thoát nghèo được. Dù nhà nghèo, nhưng Anh Đào vẫn học rất giỏi, năm nay cũng là năm cuối cấp 3. Vì là năm cuối nên bài vở rất nhiều, học thêm học bớt, nhưng nhà cô lại khá xa trường, hằng ngày phải qua 2 con đò rồi đạp xe thêm 10 cây số nữa mới đến được trường huyện, có nhiều hôm dù đang học dở dang, nhưng Đào vẫn phải xin phép ra về vì đã quá trễ, sợ con đò cuối cùng không đưa cô được qua sông.
Rồi cũng không phải là cách, khi bài vở ngày một nhiều mà thời gian di chuyển quá lâu, Đào không nói nhưng mẹ cô biết. Đêm hôm đó, ăn cơm xong thì mẹ cô gọi cô lại.
- Mấy nay đi học cực quá hả con, rồi bài vở thế nào?
- Dạ cũng cực, nhưng giờ mình đâu còn cách nào khác đâu mẹ, với lại con đi cũng quen rồi. - Anh Đào nhoẻn miệng cười.
- Nhà có Út Cọc phụ mẹ, hay mẹ thuê cho con 1 phòng ở huyện để con tiện đi học, còn 1 năm cuối cấp, phải ráng để lên Sài Gòn học với chị Hai.
- Dạ thôi, nhà mình nghèo, tiền đâu mà thuê hả mẹ, con đi được. - Anh Đào nhăn mặt ngăn mẹ lại.
- Mẹ có quen dì Tám ở huyện, nhà bán tạp hóa nên cũng rộng rãi, tiền thì con đừng lo, mẹ buôn bán dành dụm cũng đủ lo cho con mà.
Anh Đào im lặng nhìn ra phía trước nhà, trong lòng dù muốn, nhưng lại thấy có lỗi khi giờ mẹ phải gánh thêm tiền nhà cho mình. Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, hiện số của chị Hai Nao.
- Alo, mẹ đang ở nhà hả, có bé Ba với út ở đó không? - giọng lảnh lót của chị Hai vang lên, Anh Đào mừng rỡ ngồi sát bên mẹ để nghe nói chuyện.
- Mẹ đang ở nhà, có bé Ba ở đây còn thằng Út nó đi đâu với đám thằng Tú rồi. Con khỏe không, bữa giờ học hành sao rồi?
- Con học bình thường mẹ à, trên này học hành không như dưới quê đâu, con còn đi làm thêm được nữa, mấy nay con đang phụ quán cà phê gần trường nên cũng khá. Con tính nói mẹ tháng sau không cần gửi tiền lên cho con nữa, con tự xoay sở được. - chị Hai thao thao bất tuyệt.
- Mà con đi làm vậy rồi học hành có được không, đừng bỏ học nha con.
- Trời, mẹ lo quá, con đi làm ban đêm thôi chứ ban ngày vẫn đi học mà. Bé Ba nay sao rồi, có bồ chưa? - chị Hai đánh trống lảng qua chuyện khác.
- Hai khùng quá, em đi học mà bồ bịch gì, mẹ đang tính cho em lên ở trọ nhà bà Tám để tiện đi học nè Hai - Anh Đào nói chồm vào điện thoại.
- Ừ, mẹ cho nó ở trọ đi, chứ xưa con đi học cũng cực quá mà, giờ mẹ không gửi tiền lên cho con thì lo cho bé Ba là được rồi.
Anh Đào mừng thầm trong bụng, nghĩ đến cảnh đi học giờ đây khỏe hơn, cô cũng quên luôn nỗi lo về nhà chỉ có mẹ và Út Cọc...
Dì Tám mà mẹ nói không già như Đào nghĩ, dì chừng 40 tuổi, có vẻ hơi gầy nhưng vẫn còn tràn sức sống, gương mặt trái xoan cùng nụ cười xinh xắn dịu dàng làm người ta thấy thiện cảm, nhưng điều mà Đào chú ý tới ngay lần đầu mẹ dẫn lên huyện để gặp dì gửi gắm, đó chính là cặp ngực cỡ bự của dì, dù mặc chiếc đầm dài đơn giản nhưng vẫn không thể ko thấy được sự đồ sộ của cặp ngực, nó tự nhiên nên hơi sệ xuống, nhưng bầu ngực to và tròn. Khiến Anh Đào bất giác cứ nhìn chằm chằm vào cặp nhũ gợi cảm đó mà quên luôn cuộc nói chuyện.
Dì Tám - người ta gọi là Tám Du - là bạn hàng của ba Đào thời trẻ, xưa ba Đào đánh hàng từ Campuchia về sẽ tuồn cho dì Tám bán, sau này ba mất thì dì Tám cũng ít qua lại với gia đình, phần vì buôn bán ở huyện, phần vì cũng không còn thời gian. Nhà dì Tám có 2 người, là dì và đứa con gái tên Thia, nhỏ hơn chị Hai Nao 1 tuổi nhưng vì chú Tám - chồng dì Tám - bỏ 2 mẹ con khi Thia còn nhỏ, nên nó nghỉ học ngang rồi giờ chủ yếu là phục vụ quán nhậu. Hôm Đào lên thì nó ngủ trên phòng nên không gặp nó.
- Chị cứ để cháu nó ở nhà em đi học, có 1 năm nữa thôi nên cũng không phiền hà gì đâu.- giọng dì Tám nhỏ nhẹ, êm ái, vừa có chút ngọt ngào vừa có chút đưa đẩy.
- Được vậy thì tốt quá, cháu nó đi học mà xa quá, thân con gái nữa nên cũng sợ hãi đủ chuyện, có em ở đây có gì trông nom dùm chị. - mẹ của Anh Đào cũng lựa lời nhờ cậy.
Anh Đào được sắp ở phòng trên cùng, phía trước là một hành lang lớn để chứa hàng, ra ngoài là ban công nhìn xuống đường. Tầng dưới là phòng của dì Tám và chị Thia, cuối cùng tầng trệt là nhà vệ sinh và chỗ để buôn bán hàng hóa, công việc nhà có dì Tám lo hết, còn lại những buổi không đi học thì Đào phụ bán hàng với dì Tám, cuối tuần thì nếu không học thêm gì, Đào về nhà chơi rồi lên lại. Giao kèo xong xuôi là vậy, mẹ Đào cũng dặn dò mấy câu rồi ra về cho kịp chuyến đò cuối. Đào mang vali lên phòng rồi nghỉ ngơi, nhưng trong lòng không khỏi buồn buồn, 18 năm bên cạnh gia đình nên giờ tự nhiên phải xa nhà, cô cũng không khỏi chạnh lòng mà rơi nước mắt.
Nằm thiếp đi một lúc, rồi Đào cũng phải dậy, lấy bài vở ra học. Ở đây, cái gì cũng tiện, chỉ có cái là cả nhà mà chỉ có 1 nhà vệ sinh dưới đất, nên mỗi lần muốn đi vệ sinh, Đào lại phải lội bộ hết 2 tầng lầu, nhưng dù sao, đó cũng không phải bất tiện gì lắm, Đào tự nhủ. Học được một lúc thì Đào định xuống dưới đất để phụ dì Tám bán hàng, phần là để trò chuyện để đỡ nhớ nhà, vừa mở cửa ra thì đột nhiên Đào khựng lại vì có một người đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào phòng cô.
Đó là Thia. Anh Đào giật mình khi nhìn Thia, vì tự nhiên nhìn chằm chằm vào phòng người khác thì hơi bất lịch sự, nhưng cô cũng ráng trấn tĩnh để mở lời chào.
- Dạ em chào chị, em là bé Ba Đào con cô Năm dưới xã, mẹ em có nói dì Tám cho em ở nhờ ít tháng - Đào lí nhí.
Thia im lặng, nhìn từ trên xuống dưới Đào rồi ngoảnh mặt đi xuống cầu thang. Đào vừa thẹn, vừa tức vừa hoàn hồn "người gì đâu mà kỳ cục vãi cứt", nhưng nói đi thì phải nói lại, lần đầu gặp Thia thì có hơi bất ngờ và hơi sốc vì thái độ, nhưng không thể phủ nhận một điều là Thia thừa hưởng gần như mọi thứ đẹp của dì Tám Du - cặp mắt to, đôi môi đỏ mỏng ngọt ngào, thân hình gợi cảm, đặc biệt là cặp ngực to tròn và căng lên trên chiếc áo hai dây, làn da trắng mướt. Đã vậy, mái tóc vàng do nhuộm càng làm nước da trắng hồng bật lên nhìn thật là xinh đẹp. Trừ cái thái độ lạ lùng ra, Thia là một cô gái xứng danh hotgirl.
Đào thôi suy nghĩ về Thia mà đi xuống dưới lầu. Dì Tám đang ngồi ở dưới nhìn lên lầu thấy Đào xuống thì mỉm cười nhẹ nhàng, hình như có gì muốn nói.