Nhưng đó lại là Thỏ Trắng. Vừa chạy lại, Thỏ Trắng vừa nhìn quanh lo lắng như đã đánh mất vật gì đó. Alice nghe thấy Thỏ Trắng lẩm bẩm: "Nữ Công Tước! Nữ Công Tước! Ôi, đôi chân của tôi! Ôi, bộ lông của tôi, hàng ria của tôi! Chắc chắn bà ta sẽ hành quyết mình như người ta đã làm trong các cuộc săn thỏ! Không biết mình đã đánh rơi những thứ đó ở đâu nhỉ?" Nghe thỏ nói vậy, Alice đoán ngay ra nó đang tìm cái quạt và đôi bao tay trắng. Vốn tốt bụng, Alice bắt đầu tìm kiếm những thứ đó giúp Thỏ, nhưng chẳng thấy chúng đâu. Hình như tất cả mọi thứ đã thay đổi từ khi cô bơi trong ao nước mắt đó. Cả gian sảnh lớn với cái bàn thủy tinh, rồi cánh cửa ra vào nhỏ tí đã biến mất không một dấu vết.
Trong lúc Alice đang mải mê tìm kiếm thì Thỏ Trắng nhìn thấy cô và bằng một giọng cáu kỉnh, Thỏ gọi:
- Sao lại ở đây hả Mary Ann, cô đang làm cái gì thế? Về nhà ngay và hãy mang cho tôi đôi găng tay trắng và cái quạt! Nhanh lên đấy!
Lúc đó Alice hoảng quá đến nỗi cô chỉ biết lập tức chạy theo hướng Thỏ Trắng chỉ mà không kịp tìm cách giải thích rằng nó đã nhầm cô với một cô Mary Ann nào đó.
Vừa chạy Alice vừa tự nói với mình: "Cậu ta tưởng mình là cô hầu gái của cậu ta. Cậu ta sẽ phải ngạc nhiên lắm khi biết mình là ai! Nhưng tốt hơn hết là mình nên mang đến cho cậu ta đôi bao tay và cái quạt nếu mình có thể tìm thấy chúng." Vừa nói đến đó, Alice đã thấy mình đứng trước một ngôi nhà nhỏ sạch sẽ, ngăn nắp. Trên cánh cửa có gắn một tấm biển sáng choang bằng đồng với cái tên "THỎ. T" (tức Thỏ Trắng) khắc trên đó. Alice không gõ cửa, cứ thế bước vào nhà và chạy vội lên gác vì sợ rằng nhỡ đâu cô có thể gặp cái cô Mary Ann thật và sẽ bị đuổi khỏi nhà mà không kịp tìm cái quạt và đôi găng tay.
"Thế là mình đã thành người sai phái cho một con thỏ có lạ không chứ! Biết đâu rồi cả mèo Dinah cũng sai phái mình đi làm việc này, việc khác cho nó!" Rồi Alice bắt đầu tưởng tượng những việc có thể xảy ra: "Cô Alice, Ra đây và chuẩn bị đi dạo nhé!", "Cháu ra ngay đây, vú! Mà cháu còn phải trông chừng cái hang chuột này cho đến khi Dinah trở về để biết chắc rằng con chuột đó không ra ngoài." Nếu Dinah cứ ra lệnh cho mọi người cái kiểu như thế thì mình nghĩ rằng người ta sẽ chẳng để nó ở yên trong nhà đâu.
Đúng lúc đó, Alice nhận ra mình đang đi vào một căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp. Trong phòng kê một chiếc bàn cạnh cửa sổ và trên bàn (đúng như Alice hy vọng) có một chiếc quạt và hai, ba đôi găng tay; vừa định bước ra khỏi phòng thì chợt nhìn thấy một cái chai nhỏ để gần tấm gương soi. Cái chai này không có nhãn đề chữ "HÃY UỐNG TÔI", nhưng Alice vẫn mở nút chai và ghé môi uống thử. Cô nghĩ: "Mình biết chắc bất cứ lúc nào mình ăn hay uống cái gì đó, thể nào cũng có chuyện thú vị xảy ra. Vậy thì mình chỉ việc chờ đợi xem cái chai này sẽ có tác dụng gì. Hy vọng nó sẽ làm mình to ra như trước đây bởi thật ra mình đã quá mệt mỏi vì phải làm một người bé tí như thế này!"
Quả đúng như vậy, thậm chí còn nhanh hơn Alice tưởng, chưa uống hết nửa chai, đầu cô đã chạm trần nhà và cô lập tức ngừng uống để cứu cái cổ có nguy cơ bị gãy. Cô vội để cái chai xuống và tự nói với mình: "Thế là quá đủ rồi. Hy vọng mình sẽ không to ra nữa,. cứ như thế này mình cũng không thể lọt qua cái cửa kia được nữa. Giá như mình không uống nhiều đến thế!"
Nhưng mà... Trời ơi! Lúc này thì đã quá muộn! Alice vẫn tiếp tục to lớn với tốc độ rất nhanh, đến nỗi cô phải quỳ xuống sàn nhà. Và rồi cái phòng cũng trở nên chặt chội không chứa nổi thân hình to lớn của Alice. Thế là Alice phải cố xoay xở để co có thể nằm vừa trong căn phòng lúc này đã trở nên bé tí xíu, khuỷu tay Alice tì vào cánh cửa ra vào và cánh tay bên kia thì phải vòng qua đầu. Thế mà cô vẫn không ngừng lớn và cuối cùng chẳng còn cách nào khác, Alice đành thò một tay ra ngoài cửa sổ và gác bàn chân lên ống khói. Cô tự nhủ: "Bây giờ dù có xảy ra bất cứ điều gì đi nữa thì mình cũng đến chịu, chẳng thể làm gì được nữa. Không biết rồi mình sẽ biến thành thế nào đây?"
Nhưng cũng may, lúc này nước trong cái chai nhỏ có phép mà Alice uống đã hết tác dụng và Alice không to thêm nữa. Nhưng cứ thế này cũng khó chịu lắm rồi. Hơn nữa có vẻ như Alice chẳng có cơ hội ra khỏi căn phòng này vì thế việc Alice cảm thấy vô cùng khổ sở cũng là điều dễ hiểu.
"Đúng là ở nhà thoải mái hơn nhhiều" Cô bé tội nghiệp nghĩ: "Vì mình sẽ chẳng bao giờ cứ hết to ra rồi lại bé đi, thay đổi xoành xoạch như thế này và lại còn bị hết chuột rồi đến thỏ ra lệnh nữa chứ. Ôi, ước gì mình đã không đi xuống cái hang thỏ ấy. Nhưng mình lại hiếu kỳ muốn biết mọi thứ... mà cuộc sống vốn dĩ là như thế! Mình háo hức muốn biết điều gì có thể xảy ra với mình! Khi đọc những truyện thần thoại, mình cứ nghĩ những truyện như thế không bao giờ có thể xảy ra, vậy mà bây giờ chính ở nơi đây, mình đang sống ngay trong những truyện đó! Cần có một cuốn sách viết về câu chuyện của mình, cần lắm chứ! Khi nào lớn lên mình sẽ viết một cuốn. Nhưng bây giờ thì mình đã lớn rồi đấy." Alice buồn bã nói thêm: "Ít ra ở đây cũng chẳng có chỗ mà lớn hơn nữa."
Rồi Alice lại nghĩ: "Thế thì có phải mình sẽ chẳng bao giờ già đi không nhỉ? Thế thì thú vị thật, mình sẽ không bao giờ là một bà già. Nhưng như thế thì cứ luôn luôn phải học bài! Ôi, điều này thì chẳng có gì là thích cả!"
Alice tự bảo mình: "Ôi, sao mày ngốc thế hả Alice! Ở đây thì học làm sao được? Vì cái phòng này đã quá chật với mày rồi làm gì còn chỗ để sách nữa!"
Alice cứ tiếp tục như thế, lúc trong vai này lúc đóng vai kia và cô đã tạo ra một cuộc đối thoại hoàn chỉnh. Nhưng lát sau cô nghe thấy một giọng nói của ai đó ngoài phòng. Cô lập tức ngừng cuộc đối thoại và chăm chú lắng nghe.
- Mary Ann! Mary Ann! Đưa ngay cho tôi đôi găng tay!
Rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng gấp gáp lên cầu thang. Alice biết chắc đó là Thỏ Trắng đang đến tìm cô và cả người cô run lên đến nỗi ngôi nhà cũng rung lên bần bật. Cô hoàn toàn quên rằng giờ đây cô đã to hơn Thỏ Trắng gấp nghìn lần và chẳng có lí do gì phải sợ nó.
Lúc đó, Thỏ Trắng đã đứng trước cửa và cố mở cửa, nhưng vì cánh cửa mở vào bên trong mà khuỷu tay của Alice lại ép chặt vào đó nên mọi cố gắng của Thỏ Trắng đều vô hiệu. Alice nghe Thỏ Trắng nói: "Thế thì mình sẽ đi vòng ra phía sau và sẽ vào nhà bằng lối cửa sổ."
"Lối đó cũng không được đâu!" Alice nghĩ thầm và đợi đến khi Thỏ Trắng, theo phỏng đoán của cô, đã đứng dưới cửa sổ, ALice mới bất ngờ xòe tay ra và chộp một cái trong không khí. Nhưng cô không chộp được gì cả mà chỉ nghe một tiếng thét chói tai cùng lúc với tiếng huỵch một cái như có ai ngã xuống đất rồi tiếng kính vỡ loảng xoảng. Từ những âm thanh đó, Alice suy ra rằng chỉ có thể là Thỏ Trắng đã ngã vào dàn dưa chuột hay một cái gì đó tương tự.
Tiếp đó là giọng nói đầy tức giận của Thỏ Trắng:
- Pat! Pat! Anh đang ở đâu?
Rồi một giọng nói khác mà Alice chưa nghe thấy bao giờ:
- Đây, tôi ở đây! tôi đang đào đất để trồng táo, thưa ngài!
- Đào đất để trồng táo! Thật không?! - Thỏ Trắng giận dữ nói. - Lại đây! Lại đây giúp ta ra khỏi chỗ này! (Lại có thêm tiếng kính vỡ.) Pat này, hãy nói cho ta biết, cái gì trong cửa sổ thế?
- Đó hẳn là một cánh tay, thưa ngài! (Anh ta phát âm từ cánh tay thành "ánh ay".)
- Một cánh tay? Anh đúng là đồ con ngỗng! Đã có ai nhìn thấy cánh tay to đến thế chưa? Cánh tay đó lấp kín cả khung cửa sổ đấy!
- Thưa ngài, quả là nó có lấp kín khung cửa sổ, nhưng nó đúng là một cánh tay đấy ạ.
- Thôi được, dù nó có đúng là một cánh tay hay không thì nó cũng chẳng có phận sự gì ở đây cả. Hãy mang nó đi đi!
Sau đó là một khoảnh khắc im lặng kéo dài và Alice chỉ nghe được tiếng thì thầm: "Chắc chắn rồi, tôi không thích nó, thưa ngài, không chút nào, không một chút nào!", "Thế thì hãy làm như ta bảo, anh đúng là đồ hèn!". Alice lại xòe bàn tay ra và chộp một cái nữa. Lần này có tới hai tiếng thét chói tai và tiếng kính vỡ cũng nhiều hơn. "Chắc ngoài kia phải có nhiều dàn dưa chuột lắm!" Alice nghĩ: "Không biết bọn chúng sẽ làm gì tiếp đây? Giá mà chúng kéo được mình ra khỏi cửa sổ nhỉ, ước gì chúng làm được như thế! Chắc chắn mình chẳng muốn ở đây thêm tí nào nữa!"
Alice chờ thêm chút nữa nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Cuối cùng cũng có tiếng ùng ục của một chiếc xe kéo nhỏ và nhiều giọng nói cùng một lúc: "Cái thang nữa đâu? Sao mình lại chỉ mang đến một cái thang thôi nhỉ. Bill giữ cái thang kia", "Bill! Mang nó lại đây, cái thang ấy", "Đây, đặt nó ở góc này", "Không, phải buộc chúng lại với nhau đã vì những cái thang này cao chưa tới một nửa bức tường", "Ờ chúng sẽ được việc đây; đừng để chúng rời nhau", "Đây kia mà, Bill! Bắt lấy cái dây thừng này nhé!", "Mái nhà có chịu được không? Chú ý nhé, viên ngói kia sắp rơi ra đấy", "Ôi, nó rơi mất rồi! Tránh ra, ngói rơi xuống đầu bây giờ!" (Một tiếng động lớn phát ra giống như tiếng rơi vỡ của một vật gì đó) "Việc này là do ai làm", "Bill đấy, tôi đoán thế", "Ai sẽ chui xuống ống khói nào", "Không, tôi không xuống đâu! Anh xuống đi!", "Tôi không xuống đâu!", "Thế thì Bill sẽ xuống!", "Lại đây, Bill! Ông chủ bảo anh chui xuống ống khói."
"Ôi, thế là Bill phải chui xuống ống khói rồi, anh ta có xuống không nhỉ?" Alice nghĩ: "Sao bọn chúng cứ đổ hết mọi việc lên đầu Bill thế! Nếu mình là Bill mình sẽ chẳng chịu làm như thế đâu. Cái lò sưởi này hẹp thật đấy nhưng mình vẫn có thể đạp cho nó một phát."
Alice co chân lại để có một khoảng cách cần thiết tới ống khói lò sưởi. Rồi cô chờ cho đến khi nghe thấy tiếng sột soạt của một con vật nhỏ đang cào cào trong ống khói ngay sát phía trên cô (cô không đáon được nó là con gì nhưng biết chắc đó là Bill), lúc đó cô mới đạp mạnh vào ống khói một cái rồi chờ xem điều gì sẽ xảy ra.
Đầu tiên cô nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông cùng kêu lên:
- Bill ra rồi kìa!
Tiếp đó chỉ có tiếng của Thỏ Trắng:
- Đỡ lấy anh ta, cậu đứng ra cạnh hàng rào đi!
Im lặng một lúc rồi lại nhiều tiếng nói cất lên cùng một lúc:
"Nâng đầu anh ta lên!", "Cho anh ấy một ngụm rượu mạnh", "Đừng để anh ấy nghẹt thở", "Thế nào rồi anh bạn? Chuyện gì xảy ra với anh thế? Hãy kể tất cả cho chúng tôi đi."
Tiếp đó là một giọng the thé nhưng yếu ớt (Alice đoán đó là giọng của Bill);
- Tôi cũng chẳng biết nữa. Không cần uống nữa đâu, cảm ơn ông, bây giờ tôi khá hơn nhiều rồi. Quả thật tôi rất xấu hổ phải nói với ông rằng tất cả những gì tôi biết chỉ là có một vật gì đó giống như hình nộm đặt trong chiếc hộp có lò xo, đã bật ra và lao vào tôi, đẩy tôi bắn đi như tên lửa!
- Đúng là anh đã vọt ra như tên lửa đấy, anh bạn ạ! - Những người khác họa theo.
- Chúng ta phải đốt ngôi nhà này thôi! - Tiếng Thỏ Trắng. Nghe vậy, Alice vội gào to hết mức:
- Nếu các người làm vậy, tôi sẽ thả con Dinah ra cho nó lao vào các người đấy!
Lập tức tất cả im phăng phắng. Alice nghĩ thầm: "Không biết họ sẽ làm gì đây! Nếu họ thông minh một chút, họ sẽ thấy nên gỡ mái nhà ra." Chừng một, hai phút sau, cả đám bên ngoài bắt đầu đi quanh ngôi nhà và Alice lại nghe thấy tiếng Thỏ Trắng:
- Một cái xe ba gác sẽ hữu dụng đấy! Nào bắt đầu đi!
"Một xe ba gác để làm gì chứ?" Alice băn khăn. Nhưng cô chẳng mất nhiều thời gian suy đoán, vì ngay lúc đó, một cơn mưa sỏi đã rơi ào ào xuống cạnh cửa sổ, một vài viên rơi trúng mặt cô. Alice nghĩ bụng: "Mình phải dừng ngay cái trò này lại mới được" và cô hét to:
- Tốt hơn hết là các người đừng làm như thế?
Lập tức tất cả lại im lặng như tờ.
Ngay lúc đó, Alice sửng sốt nhận ra tất cả những viên đá cuộc nhỏ đều biến thành bánh khi chúng chạm vào sàn nhà. Một ý nghĩ chợt vụt lóe lên trong đầu cô: "Nếu mình ăn một trong những cái bánh này thì chắc chắn nó sẽ làm thay đổi tầm vóc mình và bởi vì nó không thể làm mình to hơn nữa thì nó sẽ phải làm mình bé đi, chắc chắn là thế."
Thế là, cô chén luôn một chiếc bánh và sung sướng nhận ra ngay lập tức, người cô bắt đầu co lại. Ngay khi nhỏ lại vừa đủ chui lọt qua cửa ra vào, Alice vội lao ra khỏi nhà và nhìn thấy một đám đông những con chim và thú nhỏ đang đứng bên ngoài. Bill, chính là chú thằn lằn nhỏ đáng thương, đang nằm giữa đám đông. Hai con chuột lang đỡ Bill dậy và cho nó uống một thứ nước gì đó. Vừa thấy Alice xuất hiện, cả bọn nhất loạt lao vào tấn công cô nhưng Alice đã nhanh chân chạy thoát và ngay sau đó cô thấy mình đã an toàn trong rừng rậm.
Vừa lang thang trong rừng, Alice vừa nghĩ: "Điều đầu tiên mình phải làm là trở lại hình dáng như trước và tiếp đó là tìm cách vào khu vườn tươi đẹp kia. Theo mình đây là kế hoạch tuyệt vời nhất."
Không nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một kế hoạch tuyệt vời, hết sức rõ ràng và đơn giản. Khó khăn duy nhất là Alice chẳng hề có một sáng kiến nào dù là nhỏ nhất để thực hiện kế hoạch đó. Và trong khi len lỏi giữa các hàng cây, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, lòng băn khoăn lo lắng thì Alice bỗng nghe tiếng chó sủa, tuy nhỏ nhưng rất chói tai ngay trên đầu khiến cô hốt hoảng nhìn lên.
Một con chó con nhưng to xù đang cúi đầu nhìn cô bằng đôi mắt to tròn và nó uể oải giờ một chân ra cố chạm vào Alice.
- Ôi, con vật nhỏ đáng thương! - Alice nói giọng trìu mến dỗ dành và cô cố huýt sáo để gọi nó, nhưng bỗng nhiên cô phát hoảng khi nghĩ rằng con chó này đang đói và rất có thể nó sẽ ăn thịt cô ngay tức khắc, bất chấp những lời nói ngọt ngào mà cô dành cho nó.
Không biết phải làm gì, Alice đành nhặt một cành cây nhỏ và đưa một đầu về phía con chó. Lập tức con chó nhảy cẫng lên, sủa ăng ẳng tỏ vẻ vui sướng và nó chạy đến vồ lấy cành cây. Lúc đó, Alice đã kịp nấp sau cây kê(10) để khỏi bị con chó chạy đè lên. Khi thấy Alice xuất hiện ở phía bên kia cây kê cùng với cành cây nhỏ, con chó lại chạy tới, vồ lấy cành cây và trong lúc vội vàng lao đầu về phía trước, cả người nó lộn một vòng. Thấy vậy, Alice nghĩ ngay đến một trò chơi có xe ngựa kéo, trong đó bất kỳ lúc nào người chơi cũng có thể bị giẫm bẹp dưới chân ngựa. Vì thế, Alice cứ chạy quanh cây kế và con chó cũng hết chạy lên rồi quay lại để vồ lấy cành cây, vừa chạy vừa sủa bằng một giọng khàn khàn. Cứ thế cho đến khi mệt quá, nó ngồi thụp xuống để thở, lưỡi thè khỏi miệng và đôi mắt to nửa khép nửa mở.
Alice nghĩ có lẽ đây là cơ hội để chạy trốn, thế là cô bật dậy và cắm đầu chạy cho tới khi mệt lử thở không ra hơi và tiếng sủa của con chó chỉ còn là tiếng vọng nho nhỏ ở đằng xa.
"Tuy vậy, nó quả là một con chó nhỏ đáng yêu!" Alice nói trong lúc tựa vào một cành cây mao lương để nghỉ và ngắt một cái lá để quạt: "Mình rất thích dạy nó những trò chơi mới, chỉ cần trở lại kích cỡ như trước đây thì mình hoàn toàn có thể làm được việc đó! Ôi, Trời ơi! Mình gần như đã quên mất là mình phải làm sao để có thể to lớn như trước! Để xem nào, phải làm gì bây giờ nhỉ? Có lẽ mình nên ăn hay uống một thứ gì đó. Nhưng ở đây thì có gì mà ăn và uống chứ?"
Rõ ràng đây là một vấn đề quan trọng, ăn và uống cái gì bây giờ? Alice nhìn quanh, chỉ toàn hoa và cỏ, ngoài ra chẳng thấy bất cứ gì giống như những thứ có thể ăn hay uống được trong hoàn cảnh này. Có một cây nấm to mọc gần đó, cao bằng cô. Alice lần lượt nhìn ngó cả phía trước, phía sau lẫn xung quanh cây nấm nhưng không phát hiện được gì. Cô chợt nghĩ cô cần phải xem xét kỹ cả trên ngọn cây nấm để biết có gì trên đó.
Cô kiễng chân và vừa nhìn thấy ngọn cây nấm thì mắt cô cũng bắt gặp một con sâu bướm lớn màu xanh sẫm đang ngồi trên đó. Sâu bướm khoanh tay lại, miệng ngậm một cái ống điếu đang lặng lẽ hút thuốc và không mảy may để ý đến bất cứ một thứ gì khác xung quanh nó, kể cả sự xuất hiện của Alice.
Chú thích
(10) Một loại cây dại, lá có gai, hoa đỏ thẫm, trắng hoặc vàng.